Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 28: Vương Nhất Hành
Ba người một đường xuyên qua ngoại vi Kiếm Lâm, đã tới trung tâm Kiếm Trì, Đại Hội Kiếm Lâm bốn năm một lần, vẫn luôn lấy chỗ này làm địa điểm tổ chức. Khi nhóm Bạch Thượng Lâm đến, bốn phía đã vây quanh không ít người, đủ loại đủ kiểu kiếm khách khác nhau, mỗi người mỗi vẻ, không ai giống ai. Có người gương mặt sương lạnh, kiếm ý bức người, một bộ dáng không muốn ai tới gần. Có người thần thái vui vẻ háo hức, hừng hực khí thế chờ đợi Danh Kiếm Sơn Trang lộ ra những chuôi kiếm tuyệt thế. Có người thì giống Bạch Thượng Lâm và Nguyệt Dao, vẻ mặt chẳng quan tâm, như thể lần này tới tham gia Thí Kiếm Hội chỉ là để giao lưu học hỏi, hoặc xem trò vui, góp tí náo nhiệt mà thôi.
Vừa đến, đột nhiên một ánh mắt tràn ngập sát khí liền nhìn chằm chằm vào ba người.
Bạch Thượng Lâm hiếu kỳ hỏi:
"Từng bị ngươi đánh ?"
Diệp Đỉnh Chi cũng liếc nhìn qua, suy nghĩ thật lâu, rồi mới gật đầu một cái, nói:
"Hình như thế, ngày ấy khi ta vừa tới Thần Kiếm Trấn, chúng ta từng so tài một trận. Trình độ hắn không tệ, chịu được mười chiêu của ta, bất quá ta không biết hắn"..
"Chậc chậc chậc.... trang một bộ lạnh lùng như hầm băng cho ai xem vậy" Bạch Thượng Lâm lắc đầu, "Hắn là Đoàn nhị gia của Đoàn gia ở Giang Nam, trên giang hồ cũng là nhân vật có tiếng tăm. Chỉ là, Đoàn gia luôn lấy quyền cước, ám khí, đao pháp nổi tiếng, đây là Đại Hội Kiếm Lâm, hắn tới làm gì ?"
"Lấy đao pháp nổi danh, khó trách kiếm pháp hắn dùng sứt sẹo như vậy" Diệp Đỉnh Chi nói.
"Nói nhỏ chút, đừng để bị đánh" Bạch Thượng Lâm nói.
Diệp Đỉnh Chi bật cười, liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở một vị trí, nhíu mày hỏi: "Bên kia là Thiên Hạ Đệ Nhất Vô Song Thành đúng không ?"
Nguyệt Dao theo ánh mắt nhìn sang, gật đầu đáp:
"Đúng vậy, chính là Vô Song Thành. Thành chủ đương đại là đại danh đỉnh đỉnh Thương Tùng Kiếm Khách Lưu Vân Khởi. Nghe nói kiếm pháp người này rất mạnh, đã gần đạt tới Kiếm Tiên. Người thanh niên trẻ tuổi ôm kiếm đứng ở kia, hình như là thiếu thành chủ Tống Yến Hồi, được Bách Hiểu Đường xếp hạng trong Lương Ngọc Bảng, người mang Kiếm Phôi, nếu không c·h·ế·t yểu hoặc gặp chuyện gì ảnh hưởng đến con đường kiếm đạo, tương lai tất thành Kiếm Tiên"
Nghe vậy, Bạch Thượng Lâm bỗng bật cười:
"Nàng nói đúng thì đúng, bất quá Vô Song Thành nói ra thật buồn cười"
Nguyệt Dao nghi hoặc hỏi: "Thế nào ?"
"Nàng biết vũ khí thành danh của Vô Song Thành, Vô Song Kiếm Hạp không ?"
Nguyệt Dao khẽ gật đầu, mà Diệp Đỉnh Chi thì lại lắc đầu. Rõ ràng, người thiếu niên này mới trẻ tuổi mới bước chân vào giang hồ, mặc dù đi theo Vũ Sinh Ma học tập kiếm pháp mấy năm, nhưng lại chưa từng được sư phụ hắn tâm sự về chuyện lý thú khắp thiên hạ. Nghĩ đến điều này, Bạch Thượng Lâm không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối cho hắn. Diệp Đỉnh Chi tuy có nhiều kinh nghiệm hơn Bách Lý Đông Quân về khoản xông xáo giang hồ, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi, một số chuyện, biết được nhiều thì càng tốt, tránh cho mai sau gặp phải lại lâm vào khó khăn.
Bạch Thượng Lâm thầm chửi lấy Vũ Sinh Ma trong lòng, ngoài miệng thì giải thích:
"Đó là vũ khí thành chủ Vô Song Thành đời thứ nhất sử dụng, hắn cũng chính là dựa vào Vô Song Kiếm Hạp mà bình định được Vô Song Thành, để cho nó trở thành tòa thành thiên hạ đệ nhất. Mặc dù được thế lực ở Thiên Khải Thành nhúng tay, tuy nhiên cũng coi như là có thực lực, Vô Song Kiếm Hạp và Ngự Kiếm Thuật cũng coi là kiếm pháp mạnh hàng đầu. Nhưng từ sau đời thành chủ thứ nhất, gần trăm năm qua, bọn chúng lại chưa từng tìm được người có thể mở ra Vô Song Kiếm Hạp. Cái danh Thiên Hạ Đệ Nhất Thành này, đã sớm hữu danh vô thực".
Diệp Đỉnh Chi "Ồ" một tiếng, nói:
"Như thế, Bạch huynh cảm thấy hiện nay tòa thành nào mới là thiên hạ đệ nhất ?"
Nguyệt Dao nghe vậy cũng hiếu kỳ nhìn ái lang, mà Bạch Thượng Lâm lại bình thản lắc lắc đầu không nói. Đối với hành động đánh đố người khác kiểu này, Nguyệt Dao đã sớm quen, còn Diệp Đỉnh Chi biết cũng chẳng thể ép hỏi người ta, chỉ đành thở dài ngao ngán. Có đôi lúc, hắn thật sự muốn đánh tên này một trận cho hả giận, rõ ràng, bây giờ hắn đã đối với Vô Song Kiếm Hạp nảy lên hứng thú cực lớn.
"Có cơ hội, nhất định phải đi kiến thức một phen Kiếm Hạp và bộ Ngự Kiếm Thuật đó. Ngược lại ta muốn xem xem, trăm năm không mở Vô Song Kiếm Hạp, đến cùng có xứng đáng ta ra tay hay không".
"Huynh đài, hảo khí phách !"
Lời vừa ra, phía sau ba người bỗng vang lên một thanh âm tán thưởng. Một vị đạo sĩ đeo lấy kiếm gỗ sau lưng, xuất hiện trước mắt bọn họ.
"Vọng Thành Sơn, Vương Nhất Hành".
"Diệp Đỉnh Chi"
"Doãn Lạc Hà"
Hai bên giới thiệu lẫn nhau, Vương Nhất Hành liếc nhìn Bạch Thượng Lâm, nghi hoặc hỏi: "Vị huynh đài này, cao tính đại danh ?"
"Bạch Thượng Lâm"
Vương Nhất Hành giật mình kinh ngạc: "Thì ra là Thiên Thượng công tử nổi tiếng gần xa, bần đạo hạnh ngộ". Hắn hướng về phía Bạch Thượng Lâm chắp tay một cái, "Chẳng trách vừa rồi ta còn nghi hoặc người nào lại hiểu rõ về thế lực các phương như vậy, nếu là Thiên Thượng công tử, thì những chuyện đó hiển nhiên ít ai sánh được".
"Nghe lén sau lưng nhân gia, Đạo Tổ lão gia nhà ngươi dạy ngươi như vậy sao ?" Bạch Thượng Lâm mỉm cười hỏi.
Vương Nhất Hành sửng sốt một giây, sau đó lập tức cười ha hả, chắp tay làm lễ, đáp: "Là bần đạo không đúng, ở đây cho ba vị bồi tội !"
Nguyệt Dao và Diệp Đỉnh Chi hiển nhiên không để ý mấy thứ này, nhưng ánh mắt của hai người vẫn nhìn về phía Bạch Thượng Lâm.
Y thì chỉ cười cười, bỗng nói ra một câu nghe như chẳng chút liên quan nào đến vấn đề vừa rồi:
"So với Triệu Ngọc Chân, ngươi càng thích hợp làm chưởng giáo tương lai của phái Thanh Thành".
Lời nói đến đây, nụ cười luôn nở trên mặt Vương Nhất Hành cuối cùng hạ xuống.
"Một cái vị trí chưởng giáo, lại nghĩ vây khốn hắn, Lữ Tố Chân uổng cho tu đạo mấy chục năm, càng sống càng phí"
Vương Nhất Hành nhíu mày nói: "Bạch công tử, gia sư chi danh, không thể xúc phạm !"
Bạch Thượng Lâm nói: "Thế nào, ta cứ thích chê trách như vậy, ngươi giỏi thì đánh ta xem ?"
Bầu không khí lập tức trầm xuống, cứ giằng co như vậy. Nguyệt Dao khẽ bấm tay Bạch Thượng Lâm một cái, đang định nói chút gì giải tỏa áp lực, hòa hoãn căng thẳng hai bên, thì Vương Nhất Hành bỗng lên tiếng:
"Ngươi biết chuyện liên quan tới tiểu sư đệ ?"
Bạch Thượng Lâm gật đầu: "Không hạ sơn, tương lai sớm muộn sẽ là thiên hạ đệ nhất. Xuống núi, phải c·h·ế·t".
Lời này của y, Vương Nhất Hành ngược lại không có phản ứng gì, bởi vì y nói đều đúng. Nhưng Diệp Đỉnh Chi và Nguyệt Dao lại lộ ra ánh mắt tò mò.
"Còn có loại thuyết pháp này ?" Diệp Đỉnh Chi hỏi.
"Đạo gia, luôn luôn thần thần thao thao, tỏ ra huyền bí, tự cho là có thể cảm ứng thiên địa, đoán số mệnh, kỳ thật, toàn là một đám đầu óc chứa đầy bã đậu" Bạch Thượng Lâm không chút khách khí tiếp tục nói lời chê bai, "Gì mà xuống núi sẽ gặp họa sát thân ? Bây giờ ngươi để thằng bé xuống núi xem, liệu nó có c·h·ế·t hay không ? Nếu chưa yên lòng, để Lữ Tố Chân đi theo, vẫn chưa được nữa, gọi thêm cả Tề Thiên Trần, xem Triệu Ngọc Chân có c·h·ế·t thật hay không ? Cuối cùng vẫn còn cảm thấy chưa thỏa đáng, đem chuyện này nói với thiên hạ đệ nhất Lý Trường Sinh, để lão già ấy đi theo nốt bảo vệ thằng bé, xem thế nào ?"
Mặc dù nói thì nói vậy, bất quá Bạch Thượng Lâm cũng chỉ là nói đùa vài câu mà thôi. Y cũng biết, vấn đề của Triệu Ngọc Chân không phải bình thường, nó có liên quan đến thiên mệnh, không phải số mệnh tầm thường, mà thật sự đường đường chính chính thiên mệnh, rắc rối phức tạp gắn liền với đám người tự xưng Tiên Nhân núp phía sau tầng sương mù.
Y không biết rằng, chỉ vì vài lời này, tương lai y lại phải ra tay giúp đỡ Vọng Thành Sơn một lần, giải quyết tai họa của chính Đạo Kiếm Tiên.