Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 29: Thật tức là giả, giả tức là thật; Ma cũng là Phật, Phật cũng là Ma.
Đối với hành vi không có chút tôn kính nào của Bạch Thượng Lâm đối với sư phụ mình, Vương Nhất Hành cũng là tràn đầy bất đắc dĩ. Đánh thì không đánh lại được, mắng cũng không mắng thắng được, hơn nữa, kỳ thực hắn cũng cảm thấy mấy lời y nói có chút chí lý, sự phụ hắn quả thật hơi lải nhải càm ràm, thần thần bí bí. Nhưng dù sao đó vẫn là sư phụ hắn, hắn lại có thể làm gì được bây giờ.
Trong lúc Vương Nhất Hành đang suy nghĩ, do dự đủ mọi chuyện rối rắm, Bạch Thượng Lâm lên tiếng nói tiếp:
"Thật tức là giả, giả tức là thật, thật thật giả giả, hà tất phải nhận thật".
Nguyệt Dao che miệng cười nói: "Chàng lại nói Phật ngữ nữa rồi".
"Đó không chỉ là Phật ngữ, Đạo môn hay bất kỳ tôn giáo nào, cũng có lý niệm tương tự như vậy" Bạch Thượng Lâm lắc đầu cười, tay vuốt ve tóc mai của nàng, liếc nhìn lấy tiểu đạo sĩ, "Hơn nữa, có ai dám thật sự nói mình hiểu rõ được thiên mệnh ? Trong chỗ c·h·ế·t cầu đường sống, có lẽ mới là tuyệt cảnh cầu sinh. Đại Đạo ngũ thập, Thiên Diễn tứ cửu, Độn Khứ Kỳ Nhất, không xuống núi thì sẽ an toàn ? Không chừng không xuống Vọng Thành Sơn, ngược lại mới chính là tử cục".
Lời này vừa ra, Vương Nhất Hành học đạo bao năm rốt cuộc cũng ý thức được điểm bất thường: "Bạch công tử, lời này giải thích thế nào ?"
"Rất đơn giản" Nguyệt Dao nghe một lần liền minh bạch, "Ý của chàng ấy là, không xuống Vọng Thành Sơn, có lẽ mới trở thành nguyên nhân cuối cùng khiến Triệu tiểu đạo trưởng phải xuống Vọng Thành Sơn, cũng có thể là nguyên nhân cuối cùng dẫn đến cái c·h·ế·t của hắn".
Sắc mặt Vương Nhất Hành càng lúc càng khó coi, giải thích của nàng, nghe xong chợt giống như là đang chửi người ta, đang nguyền rủa người ta, nhưng vấn đề ở chỗ, Đạo giáo, bản chất đã luôn thần thần thao thao, chính như bọn hắn cũng đều tin vào những chân tướng kiểu này.
Vương Nhất Hành hướng Bạch Thượng Lâm chắp tay cúi đầu: "Bạch công tử, nghe quân nói một buổi hơn đọc vạn quyển sách, không biết công tử có hứng thú đi một chuyến đến Vọng Thành Sơn hay chăng ?"
"Sao nào ? Nghĩ đóng cửa kéo người đánh hội đồng ta à ?" Bạch Thượng Lâm cười nói.
Vương Nhất Hành hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, đáp:
"Bạch công tử nói đùa, ta là nghĩ mời công tử đi gặp tiểu sư đệ và gia sư một lần !"
"Ồ...."
Đối với vị Đạo Kiếm Tiên ba mươi năm chưa một lần xuống núi kia, y xác thực cảm thấy hứng thú. Tại kiếp trước, câu chuyện tình giữa Triệu Ngọc Chân và Lý Hàn Y là một trong những chuyện tình lâm ly bi đát nhất, kéo theo bao nhiêu nước mắt của khán giả. Bất quá, nước mắt của y chưa chắc đã dễ rơi như vậy, quyết định của y, cũng chưa chắc là quyết định đồng ý.
"Có thể là có thể, nhưng không phải bây giờ. Với cả, ta cũng muốn nhìn qua Đạo Tạng của Vọng Thành Sơn một lần"
"Chuyện này...." Vương Nhất Hành có chút đắn đo.
Bạch Thượng Lâm ngắt lời: "Không cần hiện tại liền đưa ra câu trả lời, đợi kết thúc Thí Kiếm Hội, quay về hỏi ý kiến Lữ Tố Chân"
"Như vậy, đa tạ Bạch công tử !"
Không thể không nói, đám đạo sĩ ở phương thế giới này, có lẽ bởi vì di truyền từ Đạo Quân năm xưa, do đó so sánh với một ít đám lỗ mũi trâu mà kiếp trước Bạch Thượng Lâm thấy qua, có tố chất, có khí chất hơn rất nhiều. Thậm chí cả tăng nhân cũng vậy, ít nhất, bọn họ sống với đúng bản chất người tu đạo, chứ không làm ra vẻ bề ngoài đạo mạo nghiêm trang, trong tâm thì hư thối sâu mọt. Tất nhiên chẳng thể vơ đũa cả nắm, nhưng tại Thiếu Niên Hệ Liệt, cộng thêm một vài tiểu thuyết tương tự khác, Đạo môn, Phật môn, Nho môn, chính là điển hình người tu hành, là cái gương để tu sĩ noi theo.
Có câu nói, Ma chưa chắc đã hoàn toàn là xấu, Phật Đạo chưa chắc đã hoàn toàn là người tốt. Nhất niệm thành Ma, nhất niệm thành Phật, ai có thể thấu hiểu kỹ càng toàn bộ chân lý đó đâu ? Đến cả Bạch Thượng Lâm hiện tại, tu hành nếm trải sóng gió giang hồ bao nhiêu năm trời, cũng chưa thật sự hiểu rõ hết được. Ma, y đã gặp, Đạo, y đã thấy, Phật, y đã xem, Nho, y đã nhìn. Tu đạo, mới bắt đầu trông thì có vẻ chia ra làm nhiều trường phái, nhưng cuối cùng, trăm sông lại đổ về một biển, vạn đạo lại quy khư thành duy nhất.
Ma cũng có thể là Phật, còn Phật, ai nói không thể thành Ma ? Ma không ở đâu xa, mà ở ngay cạnh mỗi người. Ma ngự trị chính trong đầu, Ma nằm sẵn trong tâm thức, trong da thịt, trong sự vận hành của thân xác và tâm trí. Nói cách khác, Ma không nằm bên ngoài, không có người thì cũng không có Ma. Ma chính là sự thèm khát, thất vọng, buồn bực, đói khổ, bám víu, tham lam, chiếm giữ, lười biếng, đờ đẫn, sợ hãi, nghi ngờ, hận thù, tiện nghi, kiêu căng, tự phụ, yêu thương....
Tóm lại, Ma là d·ụ·c vọng sinh ra từ con người, nhưng con người muốn tu hành, muốn tìm hiểu Đại Đạo, lại không thể không có d·ụ·c vọng. Tu đạo, chính là d·ụ·c vọng, d·ụ·c vọng tìm kiếm trường sinh, d·ụ·c vọng tìm kiếm sức mạnh, tìm kiếm lối thoát khỏi sự đau khổ nơi trần thế.
Tương tự với câu nói mà y hay thường nói. Thật tức là giả, giả tức là thật, thật thật giả giả, hà tất phải nhận thật !
--------
Trong lúc bốn người nói chuyện trời đất, bầu không khí nơi Đại Hội Kiếm Lâm dần dần ấm lên, đông đảo kiếm khách trông mong mà đợi, từng thanh danh kiếm dưới sự điều khiển của Ngụy Trường Phong, lần lượt được trình diễn dưới con mắt của anh hùng thiên hạ.
Danh Kiếm Sơn Trang và Kiếm Tâm Trủng chia kiếm trong thiên hạ ra làm bốn cấp bậc.
Cấp thứ nhất là Cao Sơn, mang ý nghĩa đứng giữa thế gian, ngẩng đầu lên mới thấy núi cao, chính là núi cao mà những loại kiếm tầm thường không thế đạt tới. Cấp thứ hai là Thương Hải, ý nghĩa vô biên vô tận, trăm sông đổ về một biển, cũng tức là phải rèn cả trăm thanh Cao Sơn mới mong có được một thanh Thương Hải.
Cấp thứ ba là Vân Thiên, trên cả thương hải tang điền, như mây bay trên chín tầng trời, ngạo nghễ nhìn chúng sinh, trong vạn thanh mới có một thanh. Ba cấp bậc này Thí Kiếm Hội lần nào cũng có, kiếm cấp Cao Sơn không ít hơn ba mươi thanh, kiếm cấp Vân Thiên thì phải nhìn cơ duyên, đôi lúc lại chỉ có một thanh.
Cực Lạc Kiếm của Bạch Thượng Lâm chính là thuộc Vân Thiên phẩm, hoặc nói đúng hơn, trải qua hơn trăm năm mài kiếm, nằm sương giãi nắng nhân gian, uống máu Tiên Nhân, nó gần như đã đạt tới vô hạn cấp bậc này, chỉ chờ một cơ hội ngàn năm khó gặp, sẽ chính thức dấn thân vào cấp bậc thứ tư.
Cấp bậc đó là Tiên Cung, chính là tiên cung náu mình trên chín tầng trời, là thanh kiếm trên bầu trời. Nếu nói về độ phù hợp, có lẽ Tiên Cung phẩm mới là loại kiếm hợp với Bạch Thượng Lâm nhất, tương xứng với người đến từ trên trời như y. Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Thập nhị lâu ngũ thành !
Những loại danh kiếm này, có bạc tất nhiên là sẽ mua được, hơn nữa không hề ít. Nhưng nếu chỉ mua thôi, thì danh kiếm phải chăng cũng quá dễ xin được rồi hay không ? Đã muốn lấy kiếm, đương nhiên phải dựa vào bản lĩnh trên thân kiếm.
Ví như thời điểm hiện tại, một thanh bảo kiếm cấp bậc Vân Thiên, dẫn tới ba người tranh đấu.
"Bạch công tử, Doãn cô nương, Diệp huynh đệ, mục tiêu của ta xuất hiện" Vương Nhất Hành mỉm cười ngước nhìn thanh kiếm đang cắm giữa Thí Kiếm Trì.
"Không thử bảo kiếm bậc Tiên Cung phía sau đó hay sao ?" Bạch Thượng Lâm hỏi.
"Thanh kiếm này, đủ cho tiểu sư đệ ta chơi đùa rồi"
Vương Nhất Hành bỗng hô lớn: "Thanh này ta muốn !"
Nói đoạn, hai ngón tay hắn chụm lại như kiếm, kiếm gỗ đeo sau lưng bỗng bay ra, một biến hai, hai biến ba, ba biến bốn, vô ngần vô lượng, đâm về phía ba vị kiếm khách đang giao chiến trên đài cao, đồng thời thân hình hắn cũng nhanh chóng phi lên. Nhìn hắn thì như đi bộ nhàn nhã, lại để cho mỗi một người đều cảm nhận được áp bách vô hình.
"Đây là kiếm pháp gì ?" Diệp Đỉnh Chi hiếu kỳ nhìn lấy Vương Nhất Hành phía trước, mở miệng hỏi.
"Vọng Thành Sơn Ngự Kiếm Thuật, Vô Lượng Kiếm Pháp" Bạch Thượng Lâm đáp.
Thanh Vân Thiên phẩm Vương Nhất Hành muốn tranh tên là Hỏa Thần, từng là một trong hai thanh Hàn Noãn Song Kiếm của Lý Trường Sinh, một thanh là Thiết Mã Băng Hà, bây giờ đang được nuôi dưỡng trong hàn khí trên núi Côn Luân, thanh còn lại ấm áp nhất nhân gian, Cửu Cửu Huyền Dương, chính là tiền thế của thanh Hỏa Thần này.
Trước kia so kiếm với Ngụy Trường Thụ, Cửu Cửu Huyền Dương bị chặt mất phần mũi kiếm, vì chuyện đó mà Bạch Thượng Lâm còn trêu trọc Lý Trường Sinh suốt một thời gian dài. Ngụy Trường Thụ trước khi c·h·ế·t đã cắm nó vào trong lò đúc kiếm của Danh Kiếm Sơn Trang, đến thời thiếu trang chủ lên chấp trưởng là hiện tại, Ngụy Trường Phong đã mang nó ra tu sửa một lần, tuy nhiên vốn là khách từ chốn tiên cung, nhưng lại rơi xuống mây trắng chín tầng trời, thật sự có chút lãng phí.
Trên thân Hỏa Thần luôn phát ra một luồng khí ấm áp, xua tan đi hơi lạnh mùa thu, hào quang màu đỏ ở lưỡi kiếm như có như không, phảng phất ẩn chứa hỏa diễm vô tận.
Cả ba vị kiếm khách đang giằng co vội vàng quay đầu, giơ kiếm cản lại, nhưng lại bị mấy chục bóng kiếm gỗ chém vào chuôi, trường kiếm lập tức rơi xuống đất. Vương Nhất Hành chậm rãi bước từng bước một đi tới giữa Thí Kiếm Trì, đưa tay cất thanh kiếm gỗ vào sau lưng, duỗi người một cái, cười tủm tỉm nhìn ba người: "Đa tạ !".
Tiếp đó, hắn đặt tay lên chuôi kiếm Hỏa Thần, hô lớn:
“Thủ tịch đại đệ tử của chưởng giáo Lữ Tố Chân phái Thanh Thành, Vương Nhất Hành, đến đây lấy kiếm”
“Lữ Tố Chân ?” Mọi người dưới đài kinh ngạc xôn xao, "Đó là người đứng đầu Đạo giáo hiện tại, ngoài quốc sư Khâm Thiên Giám có thể địch nổi, trong Đạo giáo không ai có năng lực và uy danh vượt qua Lữ Tố Chân. Đệ tử thủ tịch của lão ? Vậy chẳng phải là người đứng đầu đạo môn thế hệ sau ?"
Sau đó, lần lượt có một hai người lên thử kiếm, chỉ thấy Vương Nhất Hành xuất kiếm, đột nhiên múa thành một đóa hoa, tiếp theo đóa hoa đó lan tràn, từ một đóa hóa thành mười đóa, lại thành trăm đóa, hoa sinh hoa, kiếm sinh kiếm, cực kỳ rực rỡ. Đích thị là Vô Lượng Kiếm Pháp, môn kiếm thuật thành danh của Vọng Thành Sơn. Mặc dù hắn chưa đạt tới cảnh giới của Triệu Ngọc Chân trong tương lai, nhưng để ứng phó với đám người ở đây, thì đã đủ dùng rồi.
Những người lên thử kiếm chỉ bước lên trước nửa bước, lại trở lại nửa bước, kiếm rời vỏ, lại vào vỏ. Đến cuối cùng, Hỏa Thần Kiếm hiển nhiên thuộc về Vương Nhất Hành. Người lợi hại hơn sẽ không nhằm vào thanh Vân Thiên phẩm này, thứ bọn hắn chờ, là cấp bậc Tiên Cung phía sau.