Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Thi Kiếm Quyết

Chương 31: Thi Kiếm Quyết


Trên Thí Kiếm Trì.

Bạch Thượng Lâm cầm Cực Lạc Kiếm, đứng thẳng mặt đối mặt với Diệp Đỉnh Chi.

"Ngươi chắc đã sớm muốn đánh với ta một trận đi ?"

Vẻ mặt Diệp Đỉnh Chi không mang chút nào là che dấu, hắn gật gật đầu đáp:

"Dĩ nhiên, từ lúc huynh giúp ta phê mệnh, ta liền muốn đánh huynh một trận"

Bạch Thượng Lâm thở ra một hơi:

"Nhân tâm thật hiểm ác"

"Bạch huynh" Nụ cười của Diệp Đỉnh Chi ngày càng rực rỡ, "Không cần lưu thủ, để cho ta xem xem bộ kiếm pháp mà huynh từng nói trông như thế nào, liệu nó có xứng với cái danh thiên hạ đệ nhất mỹ kiếm pháp hay không ?"

Lời này vừa nói ra, Bạch Thượng Lâm không có phản ứng gì, dưới đài đám người lại xuất hiện bàn tán xôn xao.

"Kiếm pháp đẹp nhất thiên hạ ? Khẩu khí thật lớn !"

"Diệp Đỉnh Chi vừa rồi đã thể hiện bản lĩnh rồi, còn người này là ai vậy ? Cũng xứng cùng Diệp công tử so kiếm hay sao ?"

"Ngươi không biết hả, kiến thức thật hạn hẹp. Tay cầm Cực Lạc Kiếm, khuôn mặt trẻ tuổi nhưng tóc lại bạc trắng, không phải Thiên Thượng công tử nổi tiếng gần xa thì còn là ai khác !"

"Thiên Thượng công tử Bạch Thượng Lâm ! Trời ạ, không ngờ hôm nay lại được diện kiến vị công tử đứng đầu Công Tử Bảng này. Nghe nói bốn năm trước hắn từng một mình độc chiến sáu vị công tử khác, lại còn chiến thắng !".....

Những lời bàn tán phía dưới từ khinh thường dần dần trở thành bội phục. Nhưng Nguyệt Dao và Vương Nhất Hành thì lại khác, hai người không nói câu gì, chỉ chăm chú chờ đợi trận so tài 'tuyệt thế' sắp diễn ra, mỗi người mang một tâm tư khác biệt, không ai giống nhau, nhưng chung quy thì vẫn mong muốn một kết quả duy nhất, Bạch Thượng Lâm liệu có thể lần nữa tạo ra cơn địa chấn như năm xưa ở Thiên Khải hay không ?

Bạch Thượng Lâm lại thở dài, nói:

"Ngươi đã nhiều lần muốn chiêm ngưỡng bộ kiếm pháp đó, ta nếu không đáp ứng, e rằng quá phũ phàng. Được, Thí Kiếm Hội lần này, hãy để cho nó tái hiện nhân gian đi !"

Đoạn, y bỗng hô to lên, từng câu từng chữ rõ ràng hữu lực:

"Nằm gai nếm mật, ngắm cảnh hoa rơi mới cầu chi cũng toại. Đời này không lùi, chẳng qua chỉ là so ai thiệt hơn mà thôi. Cứ để ta, so chiêu định nhân quả, tâm này tùy ý, là kiếm đạo chỉ lối thông đến vạn đạo. Giục khẽ vó câu, ánh nước dập dờn. Vó ngựa bỗng ngừng vang, chỉ có ta là dáng vẻ giang hồ, chỉ có ta là tiêu dao tự tại, chỉ có ba người chúng ta, là Tiêu Dao Ngự Phong !".

Cực Lạc Kiếm được rút ra khỏi vỏ, tay phải y cầm kiếm giơ cao qua đầu.

"Đại Hà Chi Thủy Thiên Thượng Lai !"

[🎶 Tiếng nhạc vang lên:

春风吹过酒肆正摇曳的窗

Gió xuân thổi ngang qua quán rượu, lay cả ô cửa sổ.

檐下的马蹄声为我在停止作响

Vó câu vang hiên lầu, đang dừng lại vì ta.

爱恨太分明, 唯我江湖的模样

Yêu hận sao quá rõ ràng, chỉ ta hãy còn mang dáng vẻ giang hồ.

血液自来的滚烫, 拓印在青云之上

Máu đào vẫn luôn cháy bỏng tự bao giờ, lưu dấu trên cả tầng mây. 🎶

(- Xuân Phong Dẫn - Ost Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong. Các bạn lên nghe thử, nghe ngay đoạn đầu là thấy cảnh sư phụ oánh cả hoàng cung :))) ]

Nhất kiếm vung ra, vô luận là hồ sen bên trong Kiếm Lâm, vẫn là thác chảy ngay cạnh Kiếm Trì, tất cả nước ở đó đều đổ dồn hướng về dưới chân Bạch Thượng Lâm, tụ lại thành vòm, thân ảnh y đứng trên đỉnh sóng nước, ngạo nghễ nhìn xuống thế gian. Một đầu thủy long ngưng kết từ trong dòng nước siết, phá không mà bay lên, một tiếng rồng ngâm vang vọng tứ phía, chấn thiên động địa, thế kiếm tới chẳng thể nào ngăn cản.

- Đại Hà Chi Thuỷ Thiên Thượng Lai, Nhất Kiếm Quang Hàn Thập Cửu Châu. Kiếm này tên là: Thiên Thủy Long Ngâm !

Ngay sau đó, Bạch Thượng Lâm chậm rãi thu lại kiếm thế, rồi chưa để mọi người hồi thần, y lại chém ra kiếm thứ hai, kiếm quang hướng thẳng mây trắng trên bầu trời, kiếm ảnh dày đặc như lưới dệt, kiếm khí đi nhanh như chớp giật. Tuy vậy, nó không hề mất đi sự phóng khoáng, giữa sự phóng khoáng đó lại như chứa đựng vạn quân chi lực, từng đợt từng đợt dồn dập ập đến. Kiếm mang đi qua, nguyên bản những đám mây khổng lồ bỗng bị trảm đứt từng khúc, hóa thành những sợi dây dài tựa như lụa trắng trôi nổi bồng bềnh giữa thiên khung.

- Kiếm Ảnh Phiên Tiên Động Cửu Tiêu, Lưu Vân Cộng Vũ Kiếm Quang Diêu. Kiếm này tên là: Lưu Vân Kiếm Vũ !

Nhìn thấy hai cảnh tượng kinh người này, Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác lẩm bẩm: "Một kiếm tụ thủy, một kiếm phá vân, thật sự rất đẹp, thật sự rất hùng vĩ, là cái đẹp của thiên nhiên, lấy sức một người rung chuyển thiên địa !"

Chưa dừng lại ở đó, kiếm thứ ba tiếp tục được Bạch Thượng Lâm xử xuất, mũi kiếm chỉ thiên, sắc trời lờ mờ. Trong chớp mắt, hư ảnh mặt trăng dường như xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, nguyệt quang hóa thành băng phượng, vạch phá hắc ám. Gió nổi bốn phía, cũng bị một kiếm này mà ngưng kết, tạo thành vòng xoáy, khiến lá cây rụng xuống cùng bụi trần cuộn vào nhau, theo kiếm thế bao phủ tứ phương.

- Nhất Kiếm Hàn Quang Phá Trường Không, Vạn Lai Câu Tịch Hàn Nguyệt Trụy. Kiếm này tên là: Hàn Nguyệt Phá Không !

Phía trên đài chủ trì, Ngụy Trường Phong sững sờ thất thần, trố mắt nghẹn họng nhìn chăm chú lấy từng chiêu kiếm pháp kinh thiên động địa mà Bạch Thượng Lâm triển lộ ra. Hắn xúc động đến nỗi trong khóe mắt chẳng biết đã đọng lại một giọt nước mắt từ lúc nào, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra được.

Thiếu trang chủ Danh Kiếm Sơn Trang không kìm nổi cảm xúc, thốt lên:

"Thật... Thật sự là bộ kiếm pháp đó !"

Tất cả mọi người có mặt lúc này chỉ thấy được rằng, những nơi kiếm cương đi qua, không gian phảng phất bị cưỡng ép xé rách, lưu lại từng đạo băng ngấn mắt trần đều có thể nhìn thấy, cô đọng thật lâu mà không tiêu tan. Thời khắc này, Diệp Đỉnh Chi cảm tưởng như thời gian đang bị ngưng kết lại, muốn làm ra cử động cũng chẳng được, cơ thể hắn đã không nghe theo bộ não hắn sai khiến nữa rồi.

Chờ đến khi kiếm mang cuối cùng tiêu tan, trời cao quay về yên tĩnh, lớp áo phía sau lưng hắn đã sớm bị thấm đẫm mồ hôi.

Nhìn bộ dáng này của Diệp Đỉnh Chi, Bạch Thượng Lâm hài lòng cười cười, nội tâm thầm nghĩ: "Tiểu tử thúi, cho ngươi ăn quả đắng dám đòi hỏi ta xuất kiếm".

Kiếm chiêu vẫn tiếp tục, sắc trời lại lờ mờ, toàn bộ bầu trời Kiếm Lâm đều bị mây đen bao phủ, từ trong đó ẩn ẩn có âm thanh sấm sét phát ra, đồng thời, mũi kiếm Cực Lạc toả sáng ngân quang, ngay lập tức một đạo kiếm ảnh giống như sao trời chém tới thương khung. Ánh sáng rực rỡ xua đi khung cảnh tối tăm mù mịt, xua đi lớp sương mù bao phủ toàn bộ khu rừng bao nhiêu năm nay. Kiếm khí không ngừng, trực tiếp lao về phía tinh hà vô tận, phảng phất muốn chém rụng xuống những ngôi sao phía xa mà tay người chẳng thể với tới.

- Kiếm Chỉ Tinh Hà Lạc Cửu Thiên, Kiếm Khí Tung Hoành Tam Vạn Lý. Kiếm này là: Kiếm Lạc Tinh Hà !

Chém xong một kiếm này, Bạch Thượng Lâm hạ kiếm xuống, nghiêm mặt nhìn lấy Diệp Đỉnh Chi. Y nói:

"Thế nào, kiếm pháp này có đẹp hay không ? Có xứng là thiên đệ nhất mỹ kiếm pháp hay không ?"

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác gật đầu. Hắn nuốt ngụm nước bọt, rồi tự mở miệng nói theo bản năng:

"Xứng, quá xứng ! Cái đẹp của nó là cái đẹp của thiên nhiên đất trời, của tinh không vạn trượng ! Kiếm... kiếm pháp này tên là gì ?"

Bạch Thượng Lâm chỉ cười cười, nụ cười đượm đầy vẻ tư lự.

Từ trong ánh mắt y, đứng dưới đài, Nguyệt Dao dường như cảm nhận được một tia buồn bã. Nàng bỗng nắm chặt đôi bàn tay, cố gắng chống cự lại ý nghĩ muốn xông lên ôm lấy y vào lòng, vuốt ve an ủi đang nhen nhóm trong thâm tâm. Bao nhiêu năm qua, từ lần gặp mặt đầu tiên vào ba năm trước, cho đến hiện tại, nàng chưa lần nào trông thấy bộ dáng y lại buồn bã như vậy, kể cả đó có là thời điểm hai người tạm chia tay nhau.

Nàng từng nghe y tâm sự về vị sư huynh tài hoa hơn người đó, nhưng chẳng ngờ, tình cảm y dành cho người ấy lại sâu đậm đến vậy. Đó không phải là thứ tình yêu nam nữ thông thường, mà đó là tình huynh đệ thiêng liêng cao cả, cao hơn bất cứ điều gì có mặt trên cõi đời này.

Nàng không ghen với nó, bởi vì đơn giản nàng hiểu rằng, hai loại tình cảm ấy không thể mang ra so sánh như một được. Trên hết, nàng cũng tự cảm nhận thấy, tình yêu y dành cho nàng, cũng chẳng hề có chút kém cạnh nào với tình huynh đệ y dành cho Thi Tiên. Nàng tin tưởng, thời gian rồi sẽ giúp nàng thay thế được vị trí quan trọng nhất trong trái tim y, làm bạn với y đời đời kiếp kiếp, giúp y không bao giờ còn phải chịu sự đau khổ buồn bã nữa.

Trên đài chủ trì, Ngụy Trường Phong đã nhanh chóng thay Bạch Thượng Lâm mở lời giới thiệu:

"Diệp thiếu hiệp, đây chính là Thi Kiếm Quyết. Bộ kiếm pháp nổi tiếng mà năm xưa Thi Kiếm Tiên sáng tạo ra. Đã một trăm năm rồi, nó chưa từng một lần hiện thế lại nhân gian"

Hắn thở ra một hơi, cảm thán:

"Không ngờ hôm nay, lần đầu tiên ta đứng ra chủ trì Đại Hội Kiếm Lâm, lại có được vinh hạnh chiêm ngưỡng bộ kiếm pháp tuyệt thế, tuyệt đẹp tưởng rằng đã thấy truyền này. Không hổ là đệ nhất công tử của Bắc Ly, Thiên Thượng công tử, quả nhiên tài hoa hơn người !"

Đúng vậy, Thi Kiếm Quyết, Thi Kiếm Quyết mà Bạch Thượng Lâm vừa thi triển, nó không chỉ đẹp như những gì Diệp Đỉnh Chi miêu tả hay Nguỵ Trường Phong khen ngợi, nó còn đẹp theo từng ý thơ mà Thi Tiên viết ra, đẹp theo từng dòng hồi ức của y khi nhớ về người đó.

Bạch Thượng Lâm nói:

"Ngươi đã từng hỏi ta, Kiếm Ý của ta là gì ? Bây giờ ta cho ngươi đáp án, ta có rất nhiều, từ Hạo Nhiên Chính Khí, đến Diệt Thiên Tuyệt Địa, rồi lại Tiêu Dao Tự Tại, Hữu Tình Hữu Nhân. Ta có rất nhiều, rất tạp, nhưng có một loại Kiếm Ý mà ta không bao giờ quên được, chính là Kiếm Ý ẩn giấu trong những chiêu kiếm vừa rồi, một chữ, Thơ !"

Đột nhiên, y chẳng nói chẳng rằng lại lần nữa vung kiếm lên, kiếm đi chậm rãi, kiếm thế trong gang tấc chợt bao phủ toàn bộ tứ phương, bao trùm lấy những người có mặt ở đây, nhưng không có bất kỳ ai cảm nhận được sự khó chịu nào, bọn họ chỉ thấy tâm thần như được gột rửa trong làn nước thanh mát, thoải mái khoan khoái chẳng cách chi tả xiết được.

"Ta có một kiếm nữa, không phải do Thi Tiên sáng tạo, nhưng ta vẫn để nó thuộc Thi Kiếm Quyết" Bạch Thượng Lâm nói, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má y, "Kiếm tên: Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt, Đê Đầu Tư Cố Nhân !" ( Chỗ này mình sửa lại cố hương thành cố nhân cho hợp ý cảnh )

Một hư ảnh khổng lồ bỗng hiện lên sau lưng y, hư ảnh của ba người nam nhân đang đứng đó, gương mặt mơ hồ, nhưng vẫn thấy rằng họ đang cười, cười rất vui vẻ, cười rất thoải mái. Mỗi người một tay cầm bầu rượu chụm vào với nhau, một tay giơ kiếm hướng không trung, Kiếm Ý tiêu dao khoái hoạt, ngông cuồng kiệt ngạo, có thể sánh ngang với đất trời.

Kiếm này không có bất kỳ một sát ý nào, nó cũng chẳng phải chiêu kiếm để tranh phong, nó chỉ là chiêu kiếm mang ý nghĩa tưởng nhớ, đem theo hồi ức bấy lâu nay Bạch Thượng Lâm cất giấu trong lòng, bộc phát ra thanh thế hùng vĩ. Nó tuy là một kiếm, nhưng lại chất chứa lấy ý cảnh của ba thanh kiếm, ý cảnh của ba con người đã từng cùng nhau đỉnh thiên lập địa.

Thiên Khải Thành, trên đỉnh Phù Sinh Túy Mộng Lâu. Lý Trường Sinh ngồi cô đơn một mình, tay lão cầm bầu rượu, thở dài thượt thượt ngước nhìn nơi phương xa. Nơi ấy có một bộ kiếm pháp đã từng danh chấn thiên hạ đang một lần nữa tái hiện trước mắt thế nhân.

"Lý Huyền à, sư đệ của chúng ta vẫn luôn nhớ về ngươi đó. Ở thế giới bên kia, ngươi có còn nhớ bọn ta hay không ?"

Chương 31: Thi Kiếm Quyết