Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Phiền toái nhỏ 3

Chương 7: Phiền toái nhỏ 3


Trà thật ngon, rượu cũng là rượu ngon.

Bạch Thượng Lâm thay một bộ đồ mới màu đen, uống được vài ly, y tựa hồ đã quên đi hết bao nhiêu chuyện không thoải mái gì cho lắm. Vũ Sinh Ma thì lộ vẻ chẳng hăng hái tí nào, uống rượu rất ít, cơm cũng ăn không nhiều.

Nguyệt Dao liếc nhìn hắn, nàng biết thân phận người này, từ bộ dạng đặc biệt bên ngoài không khó để nhận ra đệ nhất cao thủ của Nam Quyết.

Nghe nói Ma Kiếm Tiên rất khó gần, chẳng có mấy ai bầu bạn, hoặc nói chuẩn xác hơn là không người náo dám lại gần hắn, nhưng hắn đã đi chung với Bạch Thượng Lâm, mặc dù cho không biết vì lý do gì mà y thân cận được cùng hắn, bất quá nàng cũng không có chi ái ngại.

Nàng nhoẻn miệng cười nói: "Ngươi ăn gì mà còn ít hơn cả mấy cô bé nữa ?"

Vũ Sinh Ma cười khổ đáp: "Bởi vì ta ăn đồ của ta, thành ra không khỏi có hơi đau bụng"

"Ta chẳng đau bụng tí nào" Bạch Thượng Lâm nói, rồi y bỗng vỗ tay kêu tiểu nhị lại, "Đem vài đĩa đồ ăn và rượu ngon nhất lại con hẻm phía sau, đưa cho một gã quan sai đội mũ hồng anh, và một người bán mì".

"Còn cái gã đội mũ sắt nữa ?" Vũ Sinh Ma lạnh lùng hỏi.

"Nghe nói bọn họ tuỳ thời tuỳ lúc đều có thể tìm được đồ ăn" Bạch Thượng Lâm nói.

Vũ Sinh Ma gật gật đầu: "Ngô công, bích hổ, tiểu xà...Xích Phát còn được mệnh danh là "Ôn gia của Nam Quyết" dụng độc tuy chưa thể sánh bằng chính chủ, nhưng cũng đủ lăn lộn trên giang hồ rồi"

Gương mặt của Nguyệt Dao bỗng trắng bệch ra, hình như nhịn không nổi muốn n·ôn m·ửa. Trong sảnh có cảm giác mỗi người đều đang len lén nhìn nàng, thậm chí hai gã hoà thượng cũng không ngoại lệ. Miệng bọn họ đang ăn chay, cặp mắt thì lại chẳng ăn chay tí nào.

Nguyệt Dao không đeo mạng che mặt, tư sắc của nàng được bộc lộ hết thảy ra cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng. Bình thường nàng sẽ không làm như thế, nhưng ai bảo bên cạnh nàng lúc này lại có hai đại cao thủ số má trên giang hồ bảo vệ cơ chứ, một vị công tử số một Bắc Ly, một vị Kiếm Tiên đứng đầu Nam Quyết.

Bỗng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên bên ngoài, kiện mã hí vang, rồi ngừng ngay trước cửa. Ba gã Thanh Long Bang lập tức nhảy bật dậy, mặt lộ đầy vẻ mừng rỡ.

Người bọn chúng chờ nãy giờ rốt cuộc đã đến.

Vũ Sinh Ma liếc qua Bạch Thượng Lâm một cái, nâng ly rượu lên nói:

"Ta kính ngươi một ly"

Bạch Thượng Lâm hỏi:

"Tại sao bỗng nhiên kính ta ?"

Vũ Sinh Ma thở dài: "Ta chỉ sợ không kính một ly, sẽ không có cơ hội để làm vậy nữa"

Bạch Thượng Lâm bật cười: "Sao ngươi không thử xem người đang đến là ai, rồi kính ta cũng không muộn ?"

Không cần y phải nói ra, mỗi người đều đang đưa mắt chăm chú nhìn thẳng hướng cửa chính tửu lâu. Tiếng ngựa hí dài không ngớt, đã có người hối hả chạy vào, một gã tráng hán ăn mặc kình trang màu xanh, mồ hôi đầm đìa trên mặt đang sải bước vào. Ba tên Thanh Long Bang vừa thấy hắn, trên mặt lại lộ vẻ thất vọng, hai người đã ngồi xuống.

Kẻ mới đến hiển nhiên không phải người bọn chúng chờ.

Chỉ thấy có người đang bước tới đón, hắn chau mày hỏi:

"Tại sao...."

Người khác chỉ nghe được có hai chữ, giọng nói của hắn bỗng hạ xuống thấp như đang thì thầm. Kẻ vừa bước vào giọng nói còn nhỏ hơn, chỉ nói vài câu, đã hối hả rời đi.

Ba gã Thanh Long Bang nhìn nhau một cái, rồi lại ngồi xuống bắt đầu uống rượu, vẻ mặt nóng nảy bồn chồn lúc nãy bây giờ đã biến mất tăm. Người bọn chúng chờ tuy không tới, nhưng hiển nhiên đã có tin tức gì đó.

Ấy là tin tức gì ?

Châu Đại Thiếu chau mày lại, cái nóng nảy bồn chồn của người khác, bây giờ hình như đã chuyển sang gương mặt hắn.

Hai gã hoà thượng bỗng đồng thời đứng dậy, chắp tay nói: "Tiền cơm chúng tôi xin gửi lại Quách lão thái thái, kẻ xuất gia chuyên môn ăn cơm bốn phương, dĩ nhiên là không phí đồng nào"

Nhưng không biết vì lý do gì, Bạch Thượng Lâm cứ cảm thấy hai gã hoà thượng này xem không giống kẻ xuất gia. Ánh mắt của y đượm đầy vẻ tư lự, nhìn họ bước ra ngoài, y bỗng cười nói:

"Nghe nói trời sinh ngươi có cặp mắt còn lợi hai hơn cả hồ ly, ta muốn khảo thí ngươi đây"

"Khảo thí chuyện gi ?" Vũ Sinh Ma hỏi.

"Hai chuyện" Bạch Thượng Lâm nói, "Ngươi xem hai gã hoà thượng lúc nãy, trên người thiếu một thứ gì ?"

Nguyệt Dao đang cảm thấy kỳ quái, hai gã hoà thượng ngũ quan đầy đủ, lại không phải là kẻ tàn phế, tại sao lại thiếu thứ gì ? Vũ Sinh Ma thì chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức mở miệng trả lời: "Dấu tàn nhang"

Nguyệt Dao nhịn không nổi thở dài một hơi: "Cặp mắt hai người thật là lợi hại, đầu của bọn họ quả thật không có chấm tàn nhang"

"Ngay một chấm cũng không có" Bạch Thượng Lâm bổ sung thêm.

"Bọn họ không lẽ không phải hoà thượng sao ?" Nguyệt Dao hỏi.

Bạch Thượng Lâm mỉm cười, một nụ cười đầy vẻ thâm thuý: "Thật tức là giả, giả cũng là thật, thật thật giả giả, hà tất phải nhận thật ?"

Nguyệt Dao che miệng cười nói: "Huynh biến thành hoà thượng bao giờ thế ? Sao lại đi nói Phật ngữ ?"

"Không những hắn nói Phật ngữ như hoà thượng, hắn còn ăn không trả tiền như hoà thượng" Vũ Sinh Ma nói, hắn không để Bạch Thượng Lâm mở miệng, lại lên tiếng tiếp, "Ngươi đã khảo một lần rồi, còn một lần là gì vậy ?"

Bạch Thượng Lâm hạ thấp giọng nói: "Ngươi có biết Thanh Long Bang đang chờ ai không ?"

Vũ Sinh Ma lắc lắc đầu, y lại nói tiếp: "Bọn chúng đang đợi Lữ Thiên Ưng !"

Vũ Sinh Ma lập tức chau mày lại hỏi:

"Lữ Thiên Ưng ? Ma Đao Lữ Thiên Ưng ?"

Bạch Thượng Lâm gật gật đầu. Ở Nam Quyết, ngoài Ma Kiếm, đối đầu với Đao Tiên Yên Lăng Hà thì chính là Ma Đao Lữ Thiên Ưng.

Sắc mặt Vũ Sinh Ma chợt thay đổi, hắn hỏi: "Không phải người này đã bị Yên Lăng Hà ép cho phải ra tới đảo Doanh Châu rồi sao ?"

"Doanh Châu không phải địa ngục, đi tới đó rồi cũng về lại được thôi. Hơn nữa hắn họ Lữ, quay trở lại đây cũng dễ" Bạch Thượng Lâm thở dài sâu kín nói.

Vũ Sinh Ma chau tít mày lại, nói:

"Không biết vì lý do gì hắn đã gia nhập vào Thanh Long Bang, ngoài đao pháp đáng gờm, hắn còn có vài môn công phu khác đặc biệt, nghe nói là thuộc Doanh Châu. Ta đấu với hắn mấy lần, nếu không phải công lực ta cao thâm hơn hắn, e rằng cũng khó thắng"

Bạch Thượng Lâm hững hờ "Ừ" một tiếng.

Nguyệt Dao đột nhiên hỏi: "Công phu đó là gì vậy ?"

Bạch Thượng Lâm nói: "Mấy môn công phu đó chỉ tổ hại người trong thiên hạ, tốt nhất muội đừng nghe"

“Nhưng ta muốn nghe" Nguyệt Dao nói.

"Muốn nghe ta cũng không nói được" Bạch Thượng Lâm nói.

"Tại sao ?"

"Bởi vì….ta không biết" Bạch Thượng Lâm sâu kín nói.

Thật ra, đương nhiên không phải y không biết gì thật. Mấy môn võ đó được trích ra từ một quyển kỳ thư, một kỳ thư đã từng làm giang hồ hơn 200 năm về trước phải hỗn loạn.

Nó bắt nguồn từ Doanh Châu Lữ gia, bao quát gần như toàn bộ đủ loại chiêu thức nội công trong thiên hạ, từ quyền, cước, chưởng, pháp, cho đến đao, kiếm, thương, côn, rồi lại công pháp thâm ảo khó lường, đầy tính đặc diệu. Không gì không có, nhưng muốn học được hết, thì phải là thiên tài.

Cha y là thiên tài, cha y biết. Sư phụ y là thiên tài, sư phụ y biết. Và đương nhiên, y là thiên tài, có hai người trước làm bệ đỡ, y cũng biết.

Nhưng biết là một chuyện, nói ra lại là một chuyện, bởi vì nó liên quan đến rất nhiều thứ, rất nhiều bí mật không thể tiết lộ cho thế gian. Hơn nữa cũng vô cùng dài dòng và phiền phức lắm.

Chương 7: Phiền toái nhỏ 3