Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Phiền Toái Nhỏ 4
Vũ Sinh Ma trầm tư một lúc, hắn bỗng hỏi: "Sao ngươi biết bọn chúng đang chờ Lữ Thiên Ưng ?"
"Lúc nãy chính bọn chúng đã nói" Bạch Thượng Lâm trả lời.
"Bọn chúng nói nhỏ như thì thầm vậy ngươi đều nghe cả ?" Vũ Sinh Ma nói.
"Nghe không được, nhưng nhìn thấy được"
Nguyệt Dao nghe vậy lại không hiểu, nàng nhịn không nổi hỏi: "Nói chuyện cũng thấy được sao ? Thấy ra thế nào ?"
"Nhìn bọn chúng mấp máy môi đó" Bạch Thượng Lâm nói.
Nguyệt Dao thở dài cảm thán: "Huynh thật là một người đáng sợ, đến cả Vũ tiên sinh không thấy được mà huynh cũng thấy được, hình như không có chuyện gì giấu được huynh !"
Bạch Thượng Lâm nháy nháy mắt: "Muội sợ ta ?"
Nguyệt Dao "Ừ" một tiếng. Y liền nói tiếp: "Muội sợ ta, có phải là nên nghe lời ta không ?"
Nguyệt Dao bật cười, lời này là của nàng vừa nói với Bạch Thượng Lâm ngày hôm qua, nàng cười nhẹ nhàng nói: "Huynh thật không phải là người tốt".
Đúng lúc này, Châu Đại Thiếu đã khệnh khạng đi ra, gã liếc nhìn tên bảo tiêu một cái.
"Ngươi ngồi đây ăn đi, ăn xong rồi lập tức về ngay"
Tên áo đen ăn vội ăn vàng chén cơm, mà hắn ăn xong thì nhanh chóng vội vã trở về thật.
Bạch Thượng Lâm bỗng thốt lên: "Huynh đài chờ một chút !"
Tên áo đen ngừng chân, nhưng không quay đầu lại. Bạch Thượng Lâm cười nói tiếp: "Nơi đây có rượu ngon, thức nhắm lại không dở lắm, sao không qua đây lằm vài ba ly, ăn vài ba miếng"
Rốt cuộc tên áo đen cũng từ từ quay người lại, gương mặt hắn vẫn không lộ rõ biểu cảm gì cả, nhưng ánh mắt thì càng đậm nét bi ai. Hai tay của hắn nắm chặt lại, hắn nói từng tiếng từng tiếng một:
"Ta cũng muốn uống rượu lắm, nhưng tiếc là trong nhà ta còn có tám cái miệng đang đòi ăn"
Đấy tuy là một câu nói đơn giản, nhưng bao hàm trong đó sự bi thống không thể nào tả rõ được.
Bạch Thượng Lâm hỏi: "Ngươi sợ Châu Đại Thiếu đuổi ngươi ?"
"Ta sợ !" Tên áo đen trả lời thì càng đơn giản.
"Ngươi không muốn làm chuyện gì khác sao ?" Bạch Thượng Lâm hỏi lần nữa.
Tên áo đen trầm mặc vài giây rồi đáp: "Ta chỉ biết võ công, ta cũng từng lăn lộn trong giang hồ, nhưng bây giờ...." Hắn cúi gầm đầu đầy vẻ buồn rầu, "Tuy ta đã già, nhưng còn chưa muốn c·hết, cũng chưa c·hết được"
"Vì vậy ngươi mới theo Châu Đại Thiếu ?" Bạch Thượng Lâm nói.
"Đúng vậy"
"Ngươi theo hắn, không phải là để bảo vệ hắn, mà là để hắn bảo vệ ngươi"
Lời nói của Bạch Thượng Lâm cũng sắc bén như ánh mắt của y. Tên áo đen phảng phất như bị người ta đánh cho một bạt tai thẳng vào mặt, hắn loạng choạng lùi lại, quay người trực tiếp xông ra ngoài.
Nguyệt Dao cắn chặt môi nói: "Tại sao...huynh nhất định phải làm người ta đau lòng ?"
Ánh mắt của Bạch Thượng Lâm cũng lộ rõ vẻ buồn bã, một hồi thật lâu, y mới thở ra một hơi thật dài: "Bởi vì ta vốn không phải một người tốt...."
Không ai nghe rõ y nói câu đó, chắc có lẽ ngoại trừ Vũ Sinh Ma, bởi vì chính ngay lúc ấy, bỗng có tiếng hét thê thảm vọng ra từ trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng hét thê thảm làm người ta muốn lạnh cả xương sống, tiếng hét hình như phát ra từ cửa sau, Vũ Sinh Ma lướt lẹ thân hình như mũi tên ra tới cửa, chiếc dù vung lên một cái, "Bành" lên một tiếng, song cửa đã b·ị đ·ánh vỡ tan.
Ánh đèn trên cửa lớn, chiếu sáng ngoài khoảng sân rộng rãi mà lạnh lẽo, quan tài đã được đem vào trong nhà.
Một gã hòa thượng.
Ánh đèn lạnh lẽo, chiếu trên cái đầu trọc không có tàn nhang của hắn, không có tàn nhang, nhưng có máu !
Máu còn đang chảy không ngớt ra ngoài, chảy qua màng tai, chảy qua mắt, chảy vào khoé mắt nhăn nheo của hắn, trong bóng đêm, dưới ánh đèn lồng nhìn lại, gương mặt ấy thật là âm trầm dễ sợ không sao nói được.
Hắn xông vào giữa phòng, thấy Vũ Sinh Ma bên cửa sổ, bèn loạng choạng bước lại, chỉ ra ngoài cửa lớn, giống như đang nói điều gì.
Ánh mắt hắn lộ đầy vẻ kinh hãi và bi phẫn, khóe miệng giựt giựt không ngớt, lại làm như có bàn tay vô hình nào đó đang dùng sức kéo mạnh khóe miệng đó của hắn.
Vũ Sinh Ma tung người ra khỏi cửa sổ, trầm giọng hỏi: "Ai ? Ai đã hạ độc thủ ?"
Cổ họng của gã hòa thượng giải thích đang rung lên lách cách, gã gào lên:
"Thanh...Thanh...Thanh..."
Vũ Sinh Ma lạnh lùng hỏi: "Thanh gì ?"
Gã hòa thượng còn chưa kịp nói chữ thứ hai, tứ chi bỗng nhiên run rẩy một trận, nhảy lên nửa thước, rồi nằm gục xuống đất.
Vũ Sinh Ma chau mày, lẩm bẩm: "Thanh gì.... Thanh Long ?"
Hắn nhẹ nhàng quay đầu lại, ba gã trong Thanh Long Bang đang đứng một hàng dưới hiên, thần sắc xem ra cũng rất kinh ngạc. Máu tươi cứ thế chảy chậm từ trên đầu xuống, chầm chậm đông lại, lộ ra một điểm màu vàng đang lóng lánh !
Vũ Sinh Ma khom người xuống, đưa đầu của gã qua bên có ánh đèn chiếu, đầu chỉ để lộ ra một điểm nhỏ. Vũ Sinh Ma rốt cuộc đã hiểu ra tại sao gã hòa thượng lại điên cuồng, sợ hãi như vậy, cái vòng vàng đường kính bảy tấc bất kể cắm vào đầu người nào, người đó cũng đều phải muốn phát rồ lên.
Bạch Thượng Lâm chau mày hỏi:
"Độc Kim Hoàn của Xích Phát Cửu Quái ?"
Vũ Sinh Ma gật gật đầu, hắn đứng dậy, nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng thứ ba đối diện, lẩm bẩm một mình: "Tại sao ả lại g·iết gã hòa thượng này ?"
"Sao ngài không hỏi ả ấy ?"
Người nói câu này là Châu Đại Thiếu.
Hiển nhiên gã cũng bị tiếng la thê thảm làm kinh động, hối hả chạy ra, đang đứng chắp hai tay sau lưng dưới ánh đèn, tên mặc áo đen thì vẫn như chiếc bóng đứng sát sau lưng gã không rời không bỏ.
Vũ Sinh Ma nhìn gã, hững hờ nói: "Vạn Kim Đường kết thù với Xích Phát Quái hồi nào vậy ?"
Châu Đại Thiếu lắc đầu, gã trông có vẻ hơi rụt rè khi đối mặt với Ma Kiếm Tiên, gã nói: "Thù nào ? Ai nói Vạn Kim Đường gây thù với bọn quái vật Xích Phát ấy ?"
Vũ Sinh Ma nói tiếp: "Chậu cá vàng ai đập bể ?"
Châu Đại Thiếu cười cười ái ngại: "Không chừng bọn họ có thù gì với cá vàng....Sao...sao ngài không đi hỏi ả đi ?"
"Ngươi muốn ta hỏi ả ?" Vũ Sinh Ma nói.
"Tùy vào ngài thôi à, tôi đâu dám quản ngài"
Vũ Sinh Ma cười nhạt, hắn bỗng bước qua, cửa phòng thứ ba nãy giờ vẫn đóng, nhưng không biết châm đèn sáng lên từ lúc nào.
Vũ Sinh Ma không gõ cửa, cửa đã tự mở ra. Một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa, hai cái vòng vàng đeo trên tai kêu "Tinh tinh" không ngớt, ánh mắt phảng phất như có lửa đang thiêu đốt.
Vũ Sinh Ma nhìn cái vòng vàng trên tay nữ nhân này, nói:
"Miêu động chủ ?"
Miêu Thiên Thiên trầm nét mặt, nói:
"Kiếm Tiên hảo nhãn lực !"
"Lúc nãy...." Vũ Sinh Ma nói.
"Lúc nãy ta đang ăn cơm, lúc ta ăn cơm ta không bao giờ g·iết người".
Trên bàn quả thật có bày một cái mâm vàng, trên mâm còn có nửa con rắn đã được lột da. Khóe miệng Miêu Thiên Thiên phảng phất còn có v·ết m·áu, Vũ Sinh Ma bỗng cảm thấy bao tử mình đang co thắt, giống như bị con rắn độc nào xiết lại. Hắn tuy là "Ma" nhưng khẩu vị ăn uống của hắn là người bình thường.
Miêu Thiên Thiên dùng khóe mắt liếc qua bọn Châu Đại Thiếu trong sân, lạnh lùng nói: "Đừng quên rằng chỉ cần có vàng là làm được vòng vàng, chỉ cần có tay, là dùng vòng vàng g·iết người được".
Bạch Thượng Lâm cười cười quay sang nhìn Nguyệt Dao, nói:
"Không chừng bọn chúng đều vì muội mà tới đấy"
Nét mặt Nguyệt Dao càng trắng bệch, nàng hỏi:
"Vì ta ?"
"Người càng đáng sợ chừng nào, càng thích các nữ tử xinh đẹp"
Nguyệt Dao bật cười, tươi nét mặt nói: "Còn huynh ? Không phải huynh cũng là kẻ đáng sợ lắm sao ?"
Bạch Thượng Lâm nói: "Ta...."
Chưa nói hết lời, y bỗng phát hiện ra, cửa phòng của Nguyệt Dao đang mở toang, y nhớ lúc bọn họ xuống lầu có đóng cửa lại, không những vậy còn để đèn ở đó. Cái rương nhỏ Nguyệt Dao đem theo người đã bị lật tung tóe khắp nơi, những thứ nữ nhân không nên để nam nhân thấy cũng bày bừa ra khắp mặt đất.
Nguyệt Dao vừa xấu hổ, vừa nóng nảy, vừa sợ hãi, nàng thất thanh nói:
"Có...có kẻ ăn c·ướp"
Bạch Thượng Lâm mở cánh cửa sổ phòng bên kia, phòng của y còn bừa bãi hơn.
Nguyệt Dao không để y nhìn thêm, nàng kéo tay y lôi về phòng mình, nàng giấu hết những thứ gì không nên để nam nhân nhìn xuống dưới gối trước, ngay cả tai nàng cũng đỏ cả lên.
Bạch Thượng Lâm hỏi: "Có thứ gì bị mất không ?"
Nguyệt Dao đỏ mặt lên nói: "Ta...ta không có thứ gì ă·n t·rộm có thể lấy được, bạc thì ta luôn mang theo bên người".
"Không chừng đến đây không phải là trộm" Bạch Thượng Lâm cười nhạt.
"Không phải ă·n t·rộm sao lẻn vào phòng người ta mở tung đồ đạc ra vậy ?" Nguyệt Dao hỏi.
"Xem ra bọn chúng quả thật tới đây tìm ta" Bạch Thượng Lâm nói.
Nghe vậy, Nguyệt Dao nhíu mày nghi hoặc:
"Tìm huynh ? Ai ? Tại sao muốn tìm huynh ?"
Bạch Thượng Lâm không trả lời, y bước tới mở cửa sổ phía sau ra. Trong con hẻm tối tăm đó, không còn thấy ai, người ăn mì, người bán mì, bộ khoái đội mũ hồng anh, toàn bộ đều đã đi đâu mất.
Y nói: "Ta ra ngoài xem một chút"
Y vừa xoay người, Nguyệt Dao đã xông lại nắm tay y, nói: "Huynh đừng đi, ta.... ta c·hết cũng không dám ở đây một mình"
"Vũ Sinh Ma sẽ bảo vệ muội" Bạch Thượng Lâm nói.
"Ta không tin Ma Kiếm Tiên"
Bạch Thượng Lâm thở dài, nói: "Nhưng ta...."
Nguyệt Dao ngắt lời y, nàng nói: "Ta chưa bao giờ xin ai, hiện giờ thì ta xin huynh, Nam Quyết là lần đầu ta tới, mà nó lại làm ta s·ợ c·hết đi được"
Gương mặt của nàng trắng bệch như tờ giấy, bộ ngực không to lắm nhưng chắc nịch đang lên xuống không ngớt. Bạch Thượng Lâm nhìn nàng, ánh mắt y từ từ biến thành ôn hòa, y nói nhẹ:
"Hiện tại, muội sợ muốn c·hết thật sao ?"
"Ừm"
"Thế còn lúc nãy ?" Y hỏi.
"Lúc nãy....ta giả bộ một chút" Nguyệt Dao cúi đầu nói.
"Tại sao lại giả bộ ?" Y hỏi tiếp
"Tại vì ta...."
Gương mặt trắng bệch của nàng bỗng đỏ lên, bỗng thụi mạnh một cái vào ngực y, nàng trợn mắt lên nói:
"Tại sao huynh cứ nhất định ép người ta nói ra ? Huynh thật không phải người tốt !"
Bạch Thượng Lâm nói:
"Ta đã không phải người tốt rồi, sao muội còn dám để ta lại trong phòng ?"
Nguyệt Dao càng đỏ mặt hơn:
"Ta....ta có thể nhường cái giường cho huynh nằm đấy, ta nằm dưới đất"
Bạch Thượng Lâm nói: "Sao ta nỡ lòng để muội ngủ dưới đất ?"
Nguyệt Dao cắn môi nói:
"Không sao, chỉ cần huynh ở lại đây, chuyện gì cũng không quan hệ"
"Thôi, muội cứ ngủ trên giường đi" Bạch Thượng Lâm thở dài.
"Không...."