Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Phiền toái nhỏ 5

Chương 9: Phiền toái nhỏ 5


Nguyệt Dao ngủ trên giường. Bọn họ đều bỏ giày ra nằm trên giường.... chỉ bỏ giày ra, còn y phục đều vẫn mặc chỉnh tề như thường. Từ trước đến nay, đại tiểu thư, công chúa vong quốc Bắc Khuyết như nàng chưa bao giờ dễ dãi như vậy.

Nàng dịu dàng, nhưng nàng không dễ dãi, ngoài muội muội và tỳ nữ, nàng chưa cho ai đụng vào người nàng bao giờ chứ đừng nói là ngủ cùng giường thế này.

Trước đó nàng thật sự có ý lợi dụng Bạch Thượng Lâm, bởi y là vị công tử nổi tiếng gần xa, nhưng dường như nàng thật sự đã sinh ra thứ tình cảm trai gái với y từ bao giờ không hay, có lẽ là từ khi y chịu bước vào trong kiệu xe của nàng, chịu bồi nàng uống rượu tâm sự suốt đêm, chịu thật lòng đối đãi nàng chứ không hề cẩn trọng giữ khoảng cách.

Một hồi thật lâu, Nguyệt Dao mới thở nhẹ ra một hơi nói:

"Ta không ngờ rằng huynh là một người như vậy"

"Ta cũng không ngờ tới" Bạch Thượng Lâm nói.

"Có phải.... có phải huynh sợ sẽ có người xông vào ?" Nàng hỏi.

"Không hoàn toàn vậy" Y đáp.

"Không hoàn toàn vậy ?"

Bạch Thượng Lâm khẽ nghiêng người, y thò tay ra, vỗ nhẹ vào tay nàng, dịu dàng nói: "Tuy ta không phải là quân tử, nhưng ta cũng không phải kẻ tiểu nhân thừa lúc người ta bị nguy khốn mà gây khó dễ. Không chừng vì ta thích muội, vì vậy mới không muốn lúc muội đang sợ hãi đi khi phụ muội, huống chi tình cảnh này là do ta gây nên"

Nguyệt Dao trừng mắt hỏi: "Không lẽ huynh cố ý kêu mấy người đó lại đây dọa ta ?"

"Không phải vậy, nhưng bọn họ đến tìm ta là thật đấy" Bạch Thượng Lâm nói.

"Tại sao lại đến tìm huynh ?" Nàng hỏi.

"Vì trên người ta có một thứ, một thứ bọn họ muốn giành lấy" Y nói.

Nguyệt Dao ánh mắt long lanh nghiêng người quay đầu mặt đối mặt với y, nàng hỏi:

"Huynh có cho là ta tới tìm huynh, vì tính lấy cái thứ đó không ?"

"Ta không hề nghĩ đến chuyện đó" Y nói.

"Nếu như mục đích của ta khi tiếp cận huynh là vậy thì sao ?"

"Vậy ta đưa cho muội"

"Đưa ta cho ta thứ đó ?"

"Ừ"

"Cái thứ đó đã trân quý như vậy, sao huynh còn tùy tiện đưa cho ta ?"

Bạch Thượng Lâm không trả lời ngay mà trầm ngâm một lát. Dường như đã quyết định điều gì, y trịnh trọng đưa ra câu trả lời: "Bất cứ thứ gì, chỉ cần muội mở miệng cần, ta lập tức đưa cho muội !"

"Thật không ?"

"Ta đưa cho muội đây"

Nói rồi, y đưa tay vào trong lồng ngực thật. Nguyệt Dao bỗng nhiên dán tới ôm chầm lấy y, nàng ôm rất chặt, toàn thân nàng trần đầy tình cảm, nàng dịu dàng nói:

"Ta chẳng muốn thứ gì cả, ta chỉ cần chàng và ta....". Giọng nói của nàng nghẹn ngào, nước mắt của nàng bỗng tuôn trào ra như mưa.

"Sao nàng lại khóc ?" Bạch Thượng Lâm giật mình.

"Bởi vì ta đang sung sướng, lại cũng đang thấy có lỗi" Nguyệt Dao đáp, nàng nhẹ nhàng lau nước mắt của mình rơi trên má Bạch Thượng Lâm, "Ta có chuyện muốn nói với chàng"

"Nàng nói đi, ta nghe đây" Bạch Thượng Lâm gật gật đầu.

Nguyệt Dao không lập tức nói luôn, có lẽ nàng đang sắp xếp lại ngôn từ, hoặc có lẽ là nàng không biết nên nói như thế nào. Bạch Thượng Lâm thì vuốt ve lấy tấm lưng nàng trơn mịn sau lớp y phục, dường như y biết nàng định nói chuyện gì, y cũng đang chờ đợi, đợi nàng thật tâm thật lòng nói ra cho y nghe, nói xong rồi, hai người họ sẽ thật sự có được một kết thúc.

"Ta không tên là Doãn Lạc Hà...."

"Ta biết" Bạch Thượng Lâm nói.

"Chàng biết ?" Nguyệt Dao giật mình sửng sốt.

"Ta gặp Doãn Lạc Hà" Y mỉm cười nhu hoàn nhìn vào đôi mắt mở to của nàng, đôi mắt ấy thật sự rất đẹp, dù có ngắm nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó vẫn đẹp như lần đầu, "Con gái của Đổ Vương nổi tiếng gần xa Bắc Ly, người như ta sao lại không biết được chứ"

"Ừm, ta thật ngốc nghếch" Nguyệt Dao cúi đầu nói.

Bạch Thượng Lâm mỉm cười không nói, y đang đợi nàng thổ lộ tiếp.

"Ta tên Nguyệt Dao.... Là đại tiểu thư của Thiên Ngoại Thiên. Từ khi ta biết hiểu biết nghĩ, ta luôn phải mang theo trọng trách nặng nề trên lưng, là phục quốc. Những năm gầy đây, ta đi khắp thiên hạ chỉ để tìm được người tài có thể giúp đỡ chúng ta, còn tìm cả những người có Thiên Sinh Võ Mạch đem về, luyện một môn công pháp gọi là Hư Niệm Công, cha ta nói, luyện xong có thể cứu được cha ta, bởi vì trước kia cha giao đấu với Lý tiên sinh, bị ông ta phế bỏ võ công rồi"

"Mọi lần ta ra ngoài hành tẩu, luôn có người theo bảo hộ. Nhưng lần này ta cảm thấy thực sự mệt mỏi quá, ta chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, không cần phải nghĩ đến những chuyện đó nữa, nên ta một mình trốn đến Nam Quyết.... Không ngờ lại gặp được chàng. Có lẽ chàng không biết, lần đó ta đến gặp Nho Tiên Cổ Trần ở Càn Đông Thành, ta thấy chàng nằm ngủ trên cành cây Phượng Hoàng, chàng say, đó là lần đầu tiên ta gặp chàng"

Bạch Thượng Lâm hơi giật mình. Y nhớ lại trong quá khứ, đúng thật là y từng đến bầu bạn với Cổ Trần vài tháng, bởi nghe nói rượu Nho Tiên ủ uống rất ngon, y muốn thử. Không ngờ lần đó nàng đã gặp y rồi, chứ không phải lần đầu tiên đụng nhau trong quán trà trước kia.

"Lần này gặp lại chàng, ta từng có ý định lừa chàng, lôi kéo chàng về Thiên Ngoại Thiên, bởi ta biết chàng là một người có tài hoa, võ công giỏi.....Nhưng đến hôm nay thì ta không muốn nữa rồi, ta không muốn chàng dính líu vào chuyện rắc rối ấy. Hiện tại ta mới biết, ta vĩnh viễn không bao giờ tìm được nam nhân nào tốt hơn chàng, ta gặp được chàng, quả thật là ta may mắn, chàng...."

Nguyệt Dao ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt y, nàng rụt rè hỏi: "Chàng có giận ta không ?".

Bạch Thượng Lâm đang cười, cười khổ.

Nguyệt Dao dịu dàng nói, nước mắt của nàng lại rơi lã chã, nàng ôm chặt lấy y: "Chỉ cần chàng cần ta, có gì ta cũng giao hết cho chàng, cả đời ta sẽ không rời xa chàng"

Bạch Thượng Lâm không chịu được, cũng ôm chặt lấy nàng nói:

"Ta cần nàng, sao ta không cần nàng được"

Nguyệt Dao vừa cười vừa khóc:

"Chàng hứa mang ta theo ?"

Bạch Thượng Lâm trả lời: "Sau khi xong chuyện ở đây, ta phải đi xa phương Nam một chuyến, làm một chuyện rất quan trọng, rất nguy hiểm, nàng cứ về Thiên Ngoại Thiên đợi ta, muộn nhất là ba năm, ta sẽ trở về, từ đây về sau, ta đi bất cứ chỗ nào, nhất định có nàng ở đó !"

Nguyệt Dao không hỏi là làm chuyện gì, nàng hiểu một nam nhân luôn phải có dự định riêng cho mình, phận nữ tử chung chăn gối không nên hỏi quá sâu, như thế rất dễ gây khó xử, mặc dù nàng biết y sẽ không cảm thấy vậy, nhưng nàng không hỏi vấn đề đó, chỉ hỏi một câu:

"Thật không ?"

Nàng không chờ Bạch Thượng Lâm mở miệng, đã che miệng y lại, nói:

"Ta biết chàng nói thật, ta chỉ mong chàng đừng đi gây gổ với mấy người đó nữa, chúng ta có thể làm ngơ đi chẳng để ý gì đến họ, ta sẽ len lén bỏ đi, chàng cũng rời đi trong bí mật"

Bạch Thượng Lâm hôn nhẹ lên ngấn lệ trên má nàng, y nói: "Ta hứa với nàng, ta sẽ không đi gây gổ với bọn chúng"

Nguyệt Dao nói:

"Mình đi bây giờ nhé ?"

Bạch Thượng Lâm thở dài:

"Hiện tại e rằng bọn chúng còn chưa chịu để mình đi như vậy, nhưng chỉ cần đợi đến sáng sớm mai, ta nhất định sẽ có cách để nàng rời đi Nam Quyết, ta cũng sẽ rời đi, sau đó không còn ai đến quầy rầy hai ta nữa"

Nguyệt Dao nhoẻn miệng cười, ánh mắt nàng đầy vẻ sung sướng, cũng đầy vẻ hạnh phúc về tương lai sắp tới. Mặc dù về Thiên Ngoại Thiên, nàng sẽ tiếp tục cuộc hành trình tìm đường phục quốc, nhưng nàng biết, khi y trở về, nàng sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự gò bó khiến tâm nàng rối loạn bao nhiêu năm tháng này. Nàng tin tưởng y.

Nàng rốt cuộc đã lấy được thứ nàng thực sự muốn. Nữ tử mỹ lệ, không phải là thường thường lấy được những thứ bọn họ muốn hay sao.

Chương 9: Phiền toái nhỏ 5