0
“Ồ, có người sắp đột phá sao?”
Đang lúc xem sách, Hồ trưởng lão bất giác đưa mắt về trận bàn. Dựa vào những gì đang thể hiện trên đó, lão dám chắc đệ tử mượn động phủ số bốn sắp đột phá cảnh giới.
Khi kiểm tra thông tin chủ động phủ hiện tại, thần sắc lão chợt biến, quyển sách đang đọc bất giác trượt khỏi tay, rơi một tiếng độp vang khẽ trên nền đất lạnh.
Hồ trưởng lão nheo mắt, thầm nhủ: “Ra là Ma tam thiếu, tên nhóc này tu hành nhanh thật.”
Mật độ linh khí xung quanh dần thưa thớt, vô tình đánh động những đệ tử khác đến đây tiềm tu. Thoạt đầu bọn họ còn tức giận nhưng nhận ra có người sắp đột phá liền nguôi ngoai. Suy cho cùng, những kẻ tìm đến động phủ tụ linh của tông môn chủ yếu vẫn để đột phá.
Có điều, mật độ linh khí bị hấp thụ hôm nay vượt ngưỡng bình thường nên quá trình tu hành của các đệ tử gặp gián đoạn không ít. Hồ trưởng lão không còn cách nào khác, đành thông báo cho bọn họ đình chỉ tu luyện, đồng thời hoàn trả một nửa linh thạch để trấn an.
“Tiểu Hứa, nhanh tay một chút, không bọn chúng lại trút giận lên đầu ngươi.”
Hứa Tử Du gật gù lia lịa, vội vàng gõ cửa từng động phủ, thông báo rõ ràng lời của Hồ trưởng lão rồi hoàn trả linh thạch theo đúng những gì được ghi chép. Tất nhiên, không phải tính khí người nào cũng tốt. Đã thế, chẳng ai vui nổi khi bị gián đoạn tu hành.
Không qua nửa giờ sau, Ma tam thiếu gia đột phá thành công, linh khí tiêu hao trước đó nhanh chóng được hoàn trả trở lại. Nhưng mọi chuyện không dừng tại đó, bởi thứ đến ngay sau đó càng khiến cho chúng đệ tử quanh động phủ biến sắc hơn.
Đệ tử vai u bắp thịt sửng sốt: “Đ-đây là… ma khí?”
Hồ trưởng lão vuốt râu gật gù: “Phải, là ma khí, có vẻ như Ma tam thiếu đột phá Định Pháp thượng cảnh rồi. Không qua mấy năm, Tiềm Hư cũng không phải nói quá.” Lão bật cười.
“Má ơi, Tiềm Hư… Đúng là thiên tài có khác.”
Những người khác liền nghẹn họng trân trối.
Ma tam thiếu là tên gọi thường nhật của các đệ tử Ngự Ma Tông đối với tam thiếu gia nhà họ Ma. Gia tộc này là một trong bảy gia tộc trung thành với Ngự Ma Tông kể từ thời đại của tổ sư khai phái nên địa vị cực kỳ cao, trong tông có đến tận mấy trưởng lão nội môn xuất thân từ gia tộc này nên một trưởng lão ngoại môn như Hồ trưởng lão cũng không dám khinh suất. Huống hồ, Ma tam thiếu lại là thiên tài được tông môn trọng dụng, e sẽ sớm vào nội môn.
Trông thấy Ma tam thiếu xuất quan, Hồ trưởng lão liền hành lễ đầu tiên.
“Chúc mừng đạo hữu đột phá, đạo lộ rộng mở, tương lai vô hạn định.”
Ma tam thiếu mang ngũ quan sắc bén, từ gương mặt góc cạnh cho đến đôi mắt sắc lẻm như chim ưng, ngoại hình của hắn trông vào thôi cũng khiến người ta liên tưởng tới một thanh lợi kiếm xuất khỏi vỏ. Trùng hợp thay, nhà họ Ma nổi danh với kiếm đạo kiệt xuất, bản thân Ma tam thiếu cũng thông thạo dùng kiếm hơn là các loại binh khí khác.
Hắn không để mắt tới những kẻ khác vì bọn chúng quá tầm thường, nhưng Hồ trưởng lão lại nói những lời khá dễ nghe. Nhất là cách xưng hô. Đệ tử và trưởng lão cách biệt nhau một trời một vực, việc một trưởng lão cố tình hạ mình xưng hô ngang hàng chỉ có thể nói đối phương đã thừa nhận năng lực và thiên tư của đệ tử. Đồng nghĩa, đôi bên ngang hàng.
Tu hành không hỏi thứ bậc, cũng không hỏi niên kỷ, chỉ luận thực lực và cảnh giới. Cảnh giới cao tức là tiền bối, cảnh giới yếu tự nhiên là hậu bối. Mạnh được yếu thua, thế giới này khốc liệt như vậy đấy. Song, đó cũng là tôn chỉ hoạt động của ma đạo.
Không có thực lực, tốt nhất vẫn nên yên thân làm miếng gạch lót đường cho kẻ mạnh hơn.
“Sư huynh không cần đa lễ, ngày sau còn nhờ huynh giúp đỡ.” Ma tam thiếu đáp lại.
Nghe vậy, đôi mắt vẩn đục già nua của Hồ trưởng lão liền rực sáng: “Nếu sư đệ đã có lòng, sư huynh đây không khách khí. Ngày sau mong sư đệ giúp đỡ thêm.”
Ma tam thiếu gật gù rồi không nói gì nữa. Hắn nhanh chóng rời khỏi Tụ Linh Sơn để trở về động phủ, nhanh chóng ổn định cảnh giới vừa đột phá. Những người khác muốn lân la mở rộng quan hệ nhưng xem chừng không lọt vào pháp nhãn của hắn nên đành chịu.
Tạm thời linh khí trong Tụ Linh Sơn đang mỏng đi do Ma tam thiếu vừa đột phá nên Hồ trưởng lão phải vác cái thân già này đi điều chỉnh Tụ Linh Trận để mật độ linh khí trở lại như cũ, chứ để ảnh hưởng tiến độ tu luyện của đệ tử thì tông môn lại trách phạt.
Vừa lấy dụng cụ xong, Hồ trưởng lão bất giác liếc mắt nhìn Hứa Tử Du đang bôi thuốc lên vết sưng trên mặt. Lão dám cá ban nãy có đệ tử bực mình vì không thể tu luyện nên mới đấm hắn để xả giận, dù sao cũng chuyện thường ngày rồi.
Hồ trưởng lão tiếp cận, nâng cằm hắn lên nhìn nghiêng ngó dọc một lúc rồi gật gù.
“Lần này không sưng nhiều lắm, cảnh giới tăng lên à?”
Hứa Tử Du bĩu môi ai ui một tiếng đau rồi lắc đầu: “Không có, tư chất đệ tử kém, sao đột phá nhanh như Ma tam thiếu được. Chịu đòn quen nên da dày thịt béo hơn ấy mà.”
Nghe vậy, Hồ trưởng lão liền bật cười thành tiếng khản đặc. Lão ném túi đồ nghề cho hắn rồi vẫy tay ra hiệu: “Đi theo lão phu. Hôm nay chỉ có ba canh giờ thôi.”
Hứa Tử Du giật thốt: “Chỉ có ba canh giờ thôi á?”
Hồ trưởng lão gật gù: “Tiểu bí sắp tới có các sư huynh nội môn đến quan sát, nhu cầu mượn động phủ tu luyện của các đệ tử ngoại môn sẽ tăng cao. Lão phu mà không sửa Tụ Linh Trận nhanh thì thể nào cũng bị hỏi tội. Lần trước ngươi xém chút hại lão phu bị mắng một trận, lần này mà thử lớ ngớ đi, lão phu đánh què ngươi.” Lão trừng mắt nhìn hắn.
Hứa Tử Du gãi đầu đầy ngượng ngùng. Chịu thôi, ai bảo lão chỉ dạy hắn có một canh giờ, nguyên một đống kiến thức thế người nào hấp nạp kịp.
“Câm rồi hay sao mà không trả lời?” Giọng Hồ trưởng lão chợt trầm đi.
Hứa Tử Du vội đáp: “Đệ tử sẽ không phá nữa ạ.”
Hồ trưởng lão vuốt râu lườm hắn một mắt rồi khịt mũi.
Hai người đi vòng ra hậu sơn Tụ Linh Sơn, hoàn cảnh xung quanh tràn ngập trong sương trắng. Có điều, mật độ thưa thớt không ổn định, chỗ nồng chỗ thưa. Mỗi lần có người đột phá, Tụ Linh Trận nghèo nàn thể nào cũng phát sinh ra loại hiện tượng này. Hồ trưởng lão làm công việc sửa chữa trận pháp mấy chục năm trời đã quen, tiện tay cũng có thể sửa được.
Quanh Tụ Linh Sơn có ba mươi sáu trận kỳ, nơi nào sở hữu linh khí thưa thớt thì chỉ việc đốt thêm linh thạch rồi vẽ lại trận pháp là xong. Công việc nhẹ nhàng này Hồ trưởng lão làm dễ như bỡn, nhưng lão cũng có tuổi rồi, một mình đi lại trong Tụ Linh Sơn e rằng không kịp nên mới cần Hứa Tử Du làm trợ thủ. Ít nhất trong đám đệ tử tạp dịch, hắn vẫn là đứa thuận mắt lão nhất, bảo gì cũng nghe, nói gì cũng làm, rất phù hợp để sai bảo, mỗi tội hơi nhát.
Lần đầu tiên đưa Hứa Tử Du đi sửa trận pháp, hắn còn níu chặt áo lão không buông. Đi bước nào phải đợi để đôi chân run cầm cập của hắn đi theo kịp, rất tốn thời gian. Mà đi chậm không thôi khỏi nói, có lần còn bước hụt chân xém chút lôi cả hai lăn xuống dưới núi.
“… Tiểu Hứa, ngươi đi sửa Tụ Linh Trận bao nhiêu lần rồi?” Hồ trưởng lão hỏi.
Hứa Tử Du đáp lại: “Khoảng mười sáu lần, thưa trưởng lão.”
Hồ trưởng lão gật gù rồi nhìn xuống bàn tay đang níu chặt áo lão, sắc mặt tối đi hẳn.
“Quá tam ba bận, thế quái nào ngươi mười sáu lần rồi vẫn như thỏ đế thế—?!”
Lão quát một tiếng vọng hết cả núi, mảng nhĩ hắn rung lên mà đau điếng.
Hứa Tử Du ngồi thụp xuống đất, bịt tai ai oán: “… Lần trước người ta xém té núi mà.”
Hồ trưởng lão đỡ trán bực mình. Sao lão lại chọn thằng vô dụng này nhỉ?
À phải, là vì công việc sửa chữa trận pháp quá đỗi nhàm chán nhưng tính trách nhiệm lại cao. Chỉ cần không hoàn thành công việc hay để lộ một ít sai lầm thôi là sẽ bị tông môn gạch tên rồi ném vào lò nô lệ, sống một cuộc đời chẳng khác gì súc vật. Hên thì được bắt về làm phục dịch thường ngày, xui thì bị tóm làm lô đỉnh thải bổ, không thì làm bị bắt làm đối tượng thí nghiệm để các đệ tử thi triển ma công vừa học được. Nói chung là số thảm.
Các đệ tử tạp dịch không sở hữu thiên tư tốt như đệ tử ngoại công, đãi ngộ lại còn kém xa, nhưng chí ít vẫn còn hơn là nô lệ. Đệ tử tạp dịch vẫn là đệ tử, chứ nô lệ thì bỏ đi.
Treo cổ tự sát có khi còn thanh thản hơn là chờ đợi kết cục trong ngục tối.
Hồ trưởng lão muốn tìm vài đệ tử tạp dịch giúp đỡ mình trong việc sửa chữa trận pháp, nhưng đứa nào cũng lấy lý do thoái thác, thậm chí còn chủ động đăng ký vào mấy chỗ khác dù biết sẽ cạnh tranh khốc liệt. Mà thực ra so với tìm đường chết thì cạnh tranh khốc liệt chút vẫn có cơ hội sống. Suy cho cùng, học trận pháp cần thiên tư, dù là trận pháp đơn giản cũng không phải thứ mà người vô tri có thể nắm bắt.
Hứa Tử Du là người duy nhất đăng ký tạp dịch ở Tụ Linh Sơn, trùng hợp là Hồ trưởng lão lại nhìn trúng hắn do tay chân nhanh nhẹn. Hai người không bàn mà hợp, trở thành một cặp trưởng lão - tạp dịch của Tụ Linh Sơn.
Chỉ là… Hồ trưởng lão không ngờ lại rước phải một tên thỏ đế.
Đồng ý là Hứa Tử Du học trận pháp khá nhanh. Bất chấp lão cố tình nói nhanh, hắn vẫn nắm bắt tình huống khá tốt. Đôi lúc có phạm sai lầm sơ đẳng nhưng ít nhất không phạm một sai lầm hai lần, đại khái vẫn có thể tha thứ được.
Vì tình hình nhân sự Tụ Linh Sơn eo hẹp nên Hồ trưởng lão cũng đối tốt với Hứa Tử Du. Ngoại trừ bổng lộc hằng tháng thì sau mỗi lần chữa trị Tụ Linh Trận, lão cũng cho hắn thêm linh thạch để tu luyện, thỉnh thoảng thấy hắn tu luyện khó khăn thì mở miệng chỉ điểm một chút, xem như lão trọn trách nhiệm và bổn phận của trưởng lão.
Song, Hồ trưởng lão vẫn cứ có cảm giác sai sai.
Tâm tính nhát như thỏ đế thế làm sao Hứa Tử Du lại vượt qua Lò Luyện Cổ hay vậy?