Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Ma Chủng

Unknown

Chương 104: Ma Uyên

Chương 104: Ma Uyên


Tọa lạc tại phương bắc và chiếm trọn một phần ba lãnh thổ Kỳ Quốc, Ma Uyên không chỉ là trọng địa của tam đại ma tông mà còn là chốn hiểm địa của toàn thể tu hành giới. Nghe nói kể cả đại tu hành giả Nguyên Thần cảnh đích thân tới cũng phải cẩn trọng một phen.

Hứa Tử Du quan sát toàn cảnh từ trên cao, tầm nhìn không chỉ bao quát mỗi phiến khu vực này mà còn phóng xa ra những vùng xung quanh. Tất nhiên, hắn chỉ có thể thấy “toàn cảnh” không thể nhìn sâu đến từng chi tiết một như các tu hành giả sở hữu thần thức. Song chỉ với con mắt thường, hắn cũng thấy được hai tòa phi chu khổng lồ khác cũng đang đáp xuống cùng một chỗ với Ngự Ma Tông, trông là biết đối thủ đã tới.

Tòa phi chu màu xanh lục pha lẫn sắc đen tuyền thuộc về Minh Sát Tông, còn màu đỏ máu cùng với sự trang hoàng diêm dúa đầy máu sắc thuộc về Hợp Hoan Tông.

“Ái chà chà, không hẹn mà đều đến cùng một lúc, xem chừng ai trong chúng ta cũng không kiên nhẫn được nữa.” Tòa phi chu của Hợp Hoan Tông vọng xuống tiếng cười khanh khách.

“Ái thê, rõ ràng nàng đã hẹn với ta, sao lại nói một nẻo thế, chẳng nhẽ còn ngại Sát Luyện đạo hữu đây nhiều năm đơn chăn lẻ gối ghen tị?” Đáp lại tiếng cười ấy là một giọng nói trầm ổn nhưng mang ngữ điệu châm chọc không thèm che giấu.

Sát Luyện lão quái vừa nghe giọng là biết ngay chuyến này Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông đã âm thầm bắt tay nhau. Xem ra tình báo chuyến này có sai sót rồi.

“Nguyên lai là hai lão quái vật các ngươi, Đàm Vân song quỷ.”

Sát Luyện lão quái đạp không bay ra khỏi phi chu, chớp mắt hội họp với hai đồng minh ma đạo. Khổ nỗi, một mình lão khó lòng đánh với cả hai cùng một lúc, thành ra khí thế yếu đi đôi chút.

Tất nhiên, Sát Luyện lão quái không chỉ có mỗi thực lực, một mình danh phận luyện đan sư của lão thôi cũng đủ để hiệu triệu không ít lão quái vật đến trợ công cho bản thân, nhưng vì sự tình lần này thuộc về nội bộ nên lão không tiện làm lớn chuyện lắm.

“Sát Luyện đạo hữu, nghe nói những năm gần đây ông bế quan tu hành, không biết tu vi tiến cảnh tới đâu rồi? Nguyên Thần chi môn đã tường tận hay chưa?”

Đàm Lộ lão quỷ là một trung niên cao gầy, khí tức vô cùng âm lãnh nhưng khí thế lại cực kỳ cao thâm mạt trắc. Xem như không có đạo hữu trợ công thì một mình y thôi cũng đủ khiến cho Sát Luyện cảm thấy chút phiền phức. Không hổ danh là cao thủ luyện thể hiếm hoi đạt đến tầng thứ Kim Đan cảnh của ma đạo, hung danh bấy lâu nay chẳng phải để trưng.

Sát Luyện lão quái vuốt râu đáp lại: “Nguyên Thần cao cao tại thượng, nếu có thể thấy rõ Nguyên Thần chi môn, lão phu há lại ở đây nói chuyện với đôi phu phụ các ngươi.”

Vân Hợp nữ yêu nheo mắt lại, cơ thể tỏa ra một mùi hương thơm ngát nhưng đâu đó trong con ngươi lại lóe lên một tia dị quang như thể muốn ăn thịt người. Mặc dù ả sở hữu vẻ ngoài trẻ trung như thiếu nữ tuổi trăng tròn nhưng thực chất đã ngoài bốn trăm tuổi, dưới chân đạp biết bao nhiêu là thây cốt n·gười c·hết. Thực lực của ả tuy rằng không bằng Sát Luyện, Đàm Lộ nhưng hoan thuật chính tông của Hợp Hoan Tông lại vô cùng phiền phức, đánh càng lâu càng có lợi.

Chưa kể, Vân Hợp còn mang trên mình một thân phận vô cùng đặc thù, ả ta ngày trước từng là th·iếp thân của lão tổ Nguyên Thần cảnh Hợp Hoan Tông, về sau vì kết minh với Minh Sát Tông, lão ta mới tặng ả cho Kim Đan đệ nhất của đối phương, tức là Đàm Lộ.

Hoàn cảnh gặp nhau của Đàm Lộ và Vân Hợp tuy nặng tính chính trị nhưng sau cùng vẫn lưỡng tình tương duyệt, kể ra vẫn là một đôi tình lữ ăn ý ngay giữa chốn ma đạo hỗn loạn.

Sát Luyện lão quái không thiếu lô đỉnh, th·iếp thân nhưng lão lại không có đạo hữu, thành thử nhìn hai người đấy chim chuột với nhau cũng nóng hết cả mặt.

“Sát Luyện đạo hữu không cần nóng vội, Nguyên Thần chi môn nếu dễ thấy thế thì tu hành giới đã không thiếu cấp bậc lão tổ rồi.” Vân Hợp cười khanh khánh, ánh mắt như có như không liếc lên tòa phi chu của Ngự Ma Tông.

Tuy nhiên, thần thức của ả lại bị Sát Luyện đánh lui trở về.

“Vân Hợp đạo hữu, tam tông chúng ta giao hảo nhiều năm như người cùng một nhà nhưng không có nghĩa chúng ta thực sự thân thiết với nhau, kể cả người chung một nhà cũng có không gian riêng đấy.” Lão lạnh lùng nhắc nhở.

Vân Hợp thoáng nheo mắt, mi tâm hơi nhăn sâu nhưng vì khống chế quá tốt nên nhìn từ ngoài khó mà phát giác được điều gì đặc biệt. Ả bảo: “Đạo hữu n·hạy c·ảm quá rồi, ta chỉ muốn xem thử chuyến này Ngự Ma Tông của đạo hữu có thể mang ra nhân vật uy phong nào không thôi, lần trước tông ta ăn thua thiệt không ít, lần này cũng nên hoàn trả đầy đủ.”

Sát Luyện lão quái cười vang.

“Đặc biệt hay không vẫn để cho các đệ tử lo liệu đi, chúng ta đứng ngoài quan sát là được rồi.”

Cảm thấy tám chuyện đã đủ, Đàm Lộ lão quỷ mới vào chính sự.

“Mặt trời sắp lên cao, thời điểm cũng đã tới, chúng ta hành sự thôi.”

“Tướng công nói phải. Có điều, chuyến này cạnh tranh tam tông, cho dù là phu thê thì ta cũng sẽ không nhường nhịn, mong tướng công hiểu cho.” Vân Hợp cười khanh khách.

Đàm Lộ cười sảng khoái: “Ái thê không cần lo lắng chuyện đấy. Tuy rằng sự tình liên quan đến đại sự tam tông nhưng kết quả thế nào vẫn phụ thuộc vào các đệ tử, mấy lão quái vật chúng ta cứ đứng ngoài quan sát là được rồi.” Y quay sang: “Sẵn tiện đây, Sát Luyện đạo hữu có mang theo thảo dược không? Lâu rồi ta chưa thử lại trà của ông.”

Sát Luyện mỉm cười vuốt râu: “Không để cho đạo hữu thất vọng.”

Ba người cười nói với nhau một lúc liền quay trở về phi chu. Lúc này, toàn bộ đều đã đáp xuống đất, các đệ tử cũng xuất hành tập hợp thành đội ngũ chỉnh tề.

Nơi tập hợp là một vùng trũng tại Ma Uyên, địa hình thấp hơn mặt đất trung bình khoảng mười trượng, từ đây nhìn về trung ương là sẽ thấy được vực sâu thăm thẳm tỏa ra tà khí nghi ngút.

Hứa Tử Du mẫn cảm với nguy hiểm, chỉ vừa thấy vực sâu thôi là tóc gáy đã dựng đứng. Hắn đứng xa còn cảm nhận được c·ái c·hết, nếu tiến lại gần, thậm chí nhảy xuống đấy thì không khéo c·hết bất đắc kỳ tử. Ma Uyên nguy hiểm hơn cả những gì hắn tưởng tượng.

“Đám tiểu tử các ngươi nghe cho rõ, Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông chuyến này có khả năng đã bắt tay với nhau, nếu gặp bọn chúng, các ngươi không cần phải nhân nhượng, g·iết được thì g·iết, không nhắm đánh lại được thì ưu tiên chạy trốn đảm bảo trận hình. Hiểu rồi chứ?”

“Vâng, thưa trưởng lão!” Chúng đệ tử vội vàng ôm quyền đáp lại.

Sát Luyện lão quái gật gù, tiện đường phân phó một tên đệ tử ngoại môn dẫn đội nhập thí luyện. Về phần Bạch Diệc Phi Yêu và Hứa Tử Du, lão lựa chọn truyền âm nhắc nhở chi tiết.

“Đàm Vân song quỷ cùng tới nên việc hai tông hợp tác đã không còn là ‘khả năng’ nữa. Hai người các ngươi nhớ cẩn thận, lão phu cảm thấy đội ngũ của bọn chúng không đùa được đâu.”

Bạch Diệc Phi Yêu cười lạnh, âm thầm truyền âm.

“Hợp Hoan Tông trả treo tới tận phút cuối luôn đấy. Ta cứ ngỡ là tên bạch diện Vân Tiêu, ai mà nghĩ là ả khốn Vân Hợp, xem ra ám tử của tông ta bị bẫy rồi.”

“Đã làm ám tử thì mệnh không do mình quyết, c·hết rồi thì bỏ đi, chúng ta phủi sạch quan hệ là được. Sư muội, chuyến này trông cậy vào muội, cho dù chuyện gì xảy ra, bảo toàn bản thân mới là ưu tiên hàng đầu.” Sát Luyện lão quái chuyển sang Hứa Tử Du: “Tiểu tử, sau khi nhập trận, mỗi người sẽ được truyền tống đến một vị trí ngẫu nhiên, trừ đồng môn, ngươi được phép t·hảm s·át toàn bộ. Có thủ đoạn gì thì cứ giở ra hết cho lão phu.”

Hứa Tử Du đang bận nghĩ ngợi, vừa nghe được lệnh liền lặng lẽ gật đầu. Hắn chưa học thủ đoạn truyền âm nên chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể đáp trả.

Với cả, ban nãy nghe Sát Luyện lão quái nói về ám tử, Hứa Tử Du bất giác nhìn lại tình cảnh của mình. Nói không ngoa thì hắn cũng đang ở tình thế tương tự. Hắn cũng đang là ám tử của sư phụ Cốt Cương, về sau nếu bị Sát Luyện phát giác thì có lẽ số phận sẽ còn bi thảm hơn.

“Thời gian không còn nhiều nữa, xuất phát thôi.”

Bạch Diệc Phi Yêu truyền âm nhắc nhở.

Sát Luyện lão quái âm thầm gật đầu rồi dẫn đội tập hợp với Đàm Vân song quỷ. Cả ba lão quái vật Kim Đan cảnh đồng loạt hướng về phía trung ương vực sâu rồi lấy ra trận bàn. Sau khi niệm chú thi phép, pháp lực hùng hậu của bọn lão lập tức thôi động phù triện trong trận bàn.

Uỳnh—?!

Vầng sáng cực thịnh tỏa ra từ cả ba trận bàn nhanh chóng giải phóng về phía lối vào Ma Uyên. Không gian lập tức hiện ra những đường gợn sóng nhấp nhô giữa không khí.

Tà khí xung quanh nhanh chóng bị đẩy lui. Theo đó, một vệt nứt hiện ra liền tạo thành vòng xoáy màu tím rực vô cùng huyền ảo. Lực hút khủng kh·iếp của nó khiến cho toàn bộ vạn vật phải dịch chuyển lại gần. Lối vào Ma Uyên chính thức được khai mở.

“Toàn bộ xuất trận!” Đàm Lộ lão quỷ quát lớn, thanh âm hùng hổ như kinh lôi.

Y vừa dứt lời, đội ngũ của Minh Sát Tông đã xông thẳng về phía vòng xoáy, theo sau là đội ngũ của Hợp Hoan Tông. Ngự Ma Tông xuất phát chậm hơn một chút nhưng rất nhanh đã bắt kịp cả hai đội ngũ trước mặt. Lần lượt từng người một, toàn thể nhanh chóng biến mất sau vòng xoáy.

Hứa Tử Du bảo trì một khoảng cách an toàn với đồng môn và kẻ địch, chủ yếu để phòng tránh trường hợp đánh lén trước khi nhập cảnh. Có điều, ngay khi vừa nhảy vào vòng xoáy, khoảng không xung quanh đã trở nên vô định khó lường nên hắn cũng bị phân tâm theo.

Không có chỗ đặt chân, cũng không cảm nhận được không khí, Hứa Tử Du vội nín thở rồi thôi động Thanh Ngưng Lục Thông Thức để quan sát cảnh tượng xung quanh.

Đất trời hỗn loạn, người người chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Không gian vô định tồn tại vô số lực hút từ các phương trời khác nhau, ai vô tình rơi vào đều bị hút vào những vùng không đồng nhất. Trông thôi Hứa Tử Du cũng đoán ra cơ chế phân bổ nhân lực trong Ma Uyên.

Hắn nhanh chóng đạp vào một người đang chới với bên cạnh, mượn lực để lao về phía Bạch Diệc Phi Yêu. Khổ nỗi, lực hút trong không gian này không cố định, hắn chỉ còn cách một gang tay nữa là chạm vào người cô thì đã bị một cái hố đen khác hút vào.

Cảnh vật trước mắt bị bóng tối bao trùm, tầm nhìn tối sầm ngay tức khắc.

Chương 104: Ma Uyên