Ma Chủng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Trúc Cơ Đan thành
Hứa Tử Du chép miệng: “Sư huynh, ta là người biết suy nghĩ mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không tính đến lượng pháp lực không mấy nổi trội, Hứa Tử Du giờ này đã đạt đến đỉnh cao của Định Pháp cảnh, việc còn lại của hắn chỉ là bế quan đột phá mà thôi.
Dẫu thế, hắn vẫn không nên rập khuôn. Tự mày mò tìm tòi và học hỏi là bản tính nên có không chỉ ở mỗi luyện đan sư nói riêng mà còn là tu hành giả nói chung.
Hứa Tử Du không nghĩ nhiều về chuyện của Sát Luyện lão quái. Đối với hắn, không bị nghi ngờ là tốt lắm rồi. Suốt ngày lừa mình dối người thế này cũng mệt mỏi lắm chứ, nhưng hắn nào có lựa chọn khác. Sư phụ Cốt Cương đã giao nhiệm vụ này cho hắn, hắn phải làm cho tốt. Thậm chí trong những đêm thanh vắng, mỗi lần lén truyền tin về Ám Vong Địa thì nhịp tim hắn cứ đập thình lình, nếu không tôi luyện tinh thần từ trước thì chắc hắn đã khó chịu nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn bề ngoài thì không giống nhưng theo Dương Xuân Thu, bản chất của Hứa Tử Du là một cuồng nhân thiện chiến lẫn sinh tồn. Hắn là một con quái vật đội lốt hình người.
Dương Xuân Thu phủi khói rồi đưa viên đan dược vừa lấy cho Hứa Tử Du xem.
Chỉ điểm nhiều quá sẽ khiến Hứa Tử Du phụ thuộc, chưa kể còn khiến hắn lệ thuộc vào người ngoài chứ không thể tự mình tìm ra con đường luyện đan riêng.
Lò đan nổ tung rung chuyển cả hang động. Các chấp sự đang chỉ đạo đệ tử thu hoạch linh dược vô tình nghe được cũng không phản ứng gì. Bởi bọn họ đã xác định được hướng nổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sát Luyện lão quái không hề che giấu ý đồ thu nhận Hứa Tử Du nên Dương Xuân Thu cũng dốc lòng bồi dưỡng đan đạo cho hắn, thậm chí còn bỏ thời gian để đối luyện.
Hứa Tử Du bò ra khỏi hang động đang bốc khói đen, mặt mày nhem nhuốc ho khục khục.
Bèo dạt mây trôi, đến đâu hay đến đó là tình cảnh của Hứa Tử Du hiện tại.
Dẫu thế, Hứa Tử Du không vội, hắn vẫn chưa luyện thành Trúc Cơ Đan nên thời gian này cứ lắng tu vi xuống đã. Đột phá sớm chỉ tốt cho ghi chép của tông môn chứ không được lợi ích gì với con đường ngày sau của hắn. Ma đạo mà, thực lực mới là tất cả.
Hắn gãi đầu đáp: “... Nhưng vẫn uổng phí dược liệu.”
“... Bỏ đi, để hắn tự luyện vậy.” Dương Xuân Thu thở dài.
Thí luyện Ma Uyên kết thúc không mấy tốt đẹp. Chí ít Minh Sát Tông không thu hoạch được gì nên mấy lão quái vật trong tông hiện giờ đang hầm hầm như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào. Hợp Hoan Tông và Ngự Ma Tông đã thu lợi thành công nhưng ngại mặt mũi đối phương nên cũng không biểu hiện gì nhiều.
Thanh Thiên Ngưu Mãng là một dị thú huyền thoại với tu hành giả tam tông, nỗi sợ mà nó mang lại thực sự rất khủng khiếp. Nhiều tu hành giả đối mặt với nó đôi khi còn mất đi chiến ý, thực lực nguyên bản bao nhiêu thực tế còn chẳng dùng ra được một nửa, ấy thế mà Hứa Tử Du vẫn có thể dốc được toàn lực để đơn đả độc đấu.
“Phòng trước không thừa. Ai biết được ngươi sẽ làm gì khi ta không giám thị chứ.”
Ban đầu, Dương Xuân Thu định nhờ chấp sự thân tín với mình đánh thay nhưng sau một hồi tỉ thí, lão nhận ra thực lực của Hứa Tử Du quá khủng khiếp. Không cần dùng tới thủ đoạn, hắn vẫn có thể đánh bại Tiềm Hư sơ cảnh dễ như chơi. Trong khi đó, chấp sự của dược viên cao lắm chỉ đến Tiềm Hư trung cảnh là cùng, mà Tiềm Hư trung cảnh nhiều khi còn chẳng đủ cho Hứa Tử Du chơi, bởi lão nghe nói hắn còn dám đánh nhau với Thanh Thiên Ngưu Mãng.
Lão chỉ mới quay đầu đi chỗ khác thôi mà lại tạc lô rồi.
Hứa Tử Du cười khan: “Ta sẽ cố gắng để không làm mất mặt sư huynh.”
Đan đạo có tiêu chuẩn nhưng luyện đan sư vẫn nên có phong cách luyện đan của riêng mình, như thế mới tạo nên dấu ấn và thu hút những tu hành giả khác đến nhờ cậy.
Dương Xuân Thu vừa hạ quyết tâm để cho Hứa Tử Du tự luyện thì lão lại nghe thấy tiếng tạc lô truyền đến từ trong hang động cách đó không xa, hai bên thái dương liền nổi đầy gân.
Định Pháp cảnh đỉnh phong, tinh thần lực viên mãn, nhục thân viên mãn.
Hứa Tử Du vẫn còn nỗi phiền phức mang tên Ma Trường Tô và Ma Trường Lệnh nên trước khi vào nội môn, hắn phải đẩy thực lực của mình lên ngưỡng đồng cấp vô địch.
Oành!
“Tạc lô nhưng không tính là tạc lô. Chúc mừng ngươi, Trúc Cơ Đan đầu tiên đã thành hình. Tuy rằng đan thành chỉ mới đạt tầm sáu, bảy thành nhưng một khi đã có thành tựu, về sau sẽ dần trở nên tốt hơn.” Lão mỉm cười khích lệ.
Cá nhân Dương Xuân Thu muốn lưu lại quan sát Hứa Tử Du luyện đan để giúp hắn hạn chế những sai lầm dẫn đến hao tổn dược liệu nhưng suy đi tính lại, lão lại thôi.
Dương Xuân Thu vừa quay đi: “...”
Con mẹ nó, thằng nhãi này luyện đan hay luyện công thế?!
Dương Xuân Thu hừ lạnh, tiếp tục thúc giục hắn tập trung luyện đan.
Thực lực gia tăng không những giúp hắn thoát khỏi mớ rắc rối của Ma Trường Tô, Ma Trường Lệnh mà còn giúp hắn thoát khỏi ảnh hưởng của những đại lão sau này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Uỳnh!
Đã hai tuần kể từ khi thí luyện Ma Uyên đi đến hồi kết. Thương thế trên người Hứa Tử Du cũng đã khôi phục được chín thành nhờ vào nước thuốc Dương Xuân Thu chuẩn bị. Ngoại thương lẫn nội thương đều được chữa trị cùng lúc nên tiến độ khôi phục vô cùng ổn định. Thậm chí trong suốt quá trình chữa trị, hắn còn chẳng cần phải kiêng kỵ, muốn gì làm nấy, thậm chí luyện đan tạc lô trong phạm vi gần cũng không sao.
Nhờ có công pháp tinh thần Bạch Diệc Phi Yêu truyền dạy, Hứa Tử Du dễ dàng tôi luyện tinh thần của mình đến ngưỡng tối đa của Định Pháp cảnh. Thường thì tu hành giả khởi đầu tu hành công pháp tinh thần phải tốn vài năm đến vài chục năm mới đạt tới cảnh giới này nhưng vì Hứa Tử Du đã luyện Thanh Ngưng Lục Thông Thức từ trước nên chặng đường của hắn đã được rút ngắn lại một khoảng đáng kể.
Hứa tử Du chỉ là một đệ tử quèn, tuy rằng hắn đóng góp lớn vào việc thu hoạch Thủ Địa Linh Chi lẫn thu thập địa đồ nhưng phần lớn công trạng đều đã được đẩy cho Bạch Diệc Phi Yêu nên hắn không được xướng tên nhiều. Dẫu thế, Sát Luyện lão quái vẫn nhượng cho hắn rất nhiều cơ hội tuyển chọn từ số linh dược thu thập được ở Ma Uyên.
… Ừ thì trên góc nhìn của Dương Xuân Thu, lão cảm thấy Hứa Tử Du không thể kinh doanh linh thạch bằng đan đạo do tài nghệ của hắn chỉ đủ phục vụ cho bản thân mà thôi.
Dương Xuân Thu chép miệng không tiếp lời, định bụng quay về thì đột nhiên ngửi được một mùi thơm nhẹ len lỏi trong đống khói đen khét lẹt. Lão xoay người tiến vào kiểm tra thì phát hiện một viên đan dược đang tỏa mùi hương giữa đống tàn đan đang phân hủy thành tro.
“Trên đời không thiếu thứ lạ, về sau ngươi sẽ dần trải nghiệm rồi phát giác ra thôi.”
Chương 127: Trúc Cơ Đan thành
Dương Xuân Thu không những giỏi luyện đan mà đến y lý cũng tinh thông vô ngần. Theo lời của lão, Sát Luyện lão quái còn khủng khiếp hơn thế nhiều nên về sau kiểu gì hắn cũng sẽ được dạy. Cá nhân hắn khá trông đợi đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Tử Du nhận lấy viên đan dược óng ánh, đôi mắt sáng rực như sao trời, lòng mừng rơn khôn xiết. Cuối cùng hắn cũng có thể luyện được Trúc Cơ Đan rồi.
Với người đang trầm luân vào luyện đan như Hứa tử Du, linh dược quý hiếm là một phần thưởng vô cùng tuyệt vời, hắn không cầu gì đặc biệt hơn.
“Mẹ kiếp, lại thất bại rồi.” Hắn thầm than.
“Luyện đan bao giờ cũng là thành quả ít hơn tiêu hao, về sau thành thạo rồi mới lần lượt thu hoạch trở lại. Tiến độ luyện đan của ngươi khá nhanh, kể ra cũng có chút tương lai.” Lão bảo.
Dẫu thế, ngoại giới đồn đại lung tung, bọn họ cũng không đính chính nên dần dần, tu hành giới đã bắt đầu suy đoán được kết quả của cuộc thí luyện.
Nếu không đương đầu với đại lão thoái tu vi, Hứa Tử Du không cần lo chuyện khác.
Hứa Tử Du không dám nhìn thẳng. Mặc dù sư huynh đệ bọn hắn đã bồi dưỡng tình cảm khá thân thiết nhưng liên quan đến luyện đan, Dương Xuân Thu vẫn nghiêm khắc lắm.
“Tạc lô lần thứ ba trong ngày, kể ra cũng tiến bộ hơn trước.”
“Trên đời còn có cả thứ tốt như thế này sao?” Hứa Tử Du thấy thế liền kinh ngạc.
Dương Xuân Thu tán thưởng tinh thần cầu tiến của Hứa Tử Du, bèn ra hiệu cho chấp sự chuẩn bị thêm dược liệu để hắn không bị gián đoạn quá trình. Nhân lúc đang có thành quả, hắn nên vắt kiệt tâm lực và sức lực đang có để thu hoạch được càng nhiều kinh nghiệm càng tốt.
“Tập trung vào căn bản trước, lấy tạo nghệ đan đạo của ngươi bây giờ, xớ rớ vào đống linh dược đấy chỉ tổ phí phạm.” Dương Xuân Thu nhắc nhở.
Hứa Tử Du quen biết nhiều người ở dược viên nên sinh hoạt tại đây khiến tâm trạng hắn thư thái hơn hẳn. Không giống ở ngoại môn, dược viên tạo cho hắn một cảm giác vô cùng thân cận, cho dù là chấp sự hay dược đồng, mọi người đều đối xử tốt và nhã nhặn với hắn, xem như người không quen biết nhiều lắm thì cũng duy trì một thái độ rất tích cực.
Dương Xuân Thu thình lình xuất hiện ở bên người, ánh mắt có chút nghiêm nghị.
Uỳnh—?!
“Ta… ta muốn luyện đan tiếp.” Hắn bảo.
Dương Xuân Thu vội thu nó về tay để tránh bị khói đen ảnh hưởng, đồng thời lấy ra một cái bình để hút toàn bộ mùi khét còn lưu trong không khí.
Trải qua thí luyện Ma Uyên cũng như nhiều sự kiện trước đó, Hứa Tử Du đã áng chừng năng lực của mình. Hắn mạnh, hắn biết điều đó. So với thiên kiêu, hắn cũng mạnh, thậm chí quyết chiến sinh tử hắn còn mạnh hơn nên hắn không cần phải dè chừng nữa.
Không có dược viên, có lẽ Hứa Tử Du đến giờ vẫn còn bài xích giao tiếp với người ngoài. Nhờ thế, quãng thời gian lưu lại dược viên tương đối thoải mái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.