Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Ma Chủng

Unknown

Chương 752: Đại địa sinh vạn vật, đại địa dưỡng chúng sinh

Chương 752: Đại địa sinh vạn vật, đại địa dưỡng chúng sinh


Mi tâm Hứa Tử Du khẽ run, hắn mở mắt trong kinh ngạc.

“Thế mà thoát được?”

Nghiệt khí ngập trời, Nguyên Thần còn chưa chắc thoát một kiếp, thế mà đối tượng thăm dò nội tình thiên cơ của hắn lại dễ dàng thoát êm.

Chẳng lẽ đối phương là lão tổ Vong Huyền cảnh?

“Lão phu sợ rằng đợt vây quét năm đó đã để một kẻ lọt lưới, thậm chí nhiều hơn.”

Hắn chỉ mới đặt chân vào châu giới mà đối phương đã phát hiện ra rồi sao?

Lão thái bà dường như hiểu ẩn ý, vẻ mặt ngưng trọng hơn.

Song, phạm vi này còn có một Phong Đạo Lăng thiên tư ngút trời tọa trấn nên không phải nhà nào cũng có tư cách thăm dò nội tình thiên cơ của Hứa Tử Du.

Cơ Thái Hạo là đạo nhân duy nhất của thiên cơ chi đạo trong hai vạn năm trở lại đây, vô luận thực lực hay hành tung đều cực kỳ bí ẩn. Quan trọng hơn, lão còn là đầu nguồn của thiên cơ chi đạo, trong tay có truyền thừa sáng tạo dịch số đồng tiền.

Chính vì đối nghịch nhau về bản chất nên lão và Giám chính là tử thù trên chiến trường.

Lão thái bà mở to mắt rung động nhìn sư huynh mình. Bờ môi bà thoáng run rẫy một hồi bỗng bình lặng trở lại. Không lâu sau, bà siết tay nắm chặt quải trượng, kiên định nói.

“—thu hồi đi.” Hứa Tử Du hạ giọng, “Đằng nào cũng đã có thương vong, đối phương hẳn sẽ biết ý mà thối lui. Nếu Địa Tông không có hành động ngầm nào trong quãng thời gian tới, ta có thể dám chắc thủ phạm không phải bọn họ.”

Nhìn chung, Giám chính đại nhân đã nhắm điều tra ai thì người đó khó thoát. Hứa Tử Du thuộc ma đạo, mà ma đạo lại đối nghịch với hoàng triều nên chắc suất đã bị lão nhắm. Chỉ là hắn không rõ lão đã nắm được bao nhiêu thông tin.

Hứa Tử Du biết hành động không yên phận ngày trước của mình sẽ dẫn dắt đến những tồn tại không mong muốn, nhưng nhờ sự tồn tại của Hoan Dao Ma Tôn, đa phần Vong Huyền lão tổ đều sẽ nể mặt mà không làm tới, chỉ ủy quyền cho Nguyên Thần.

Trong quãng thời gian này, Hứa Tử Du chưa nghe hay cảm ứng được thiên cơ liên quan. Đồng nghĩa, người thăm dò hắn không phải mấy lão quái vật đó.

Mi tâm Hứa Tử Du nhăn sâu hơn.

Lão thái bà trầm mặc một hồi liền lắc đầu.

“Kẻ kia ly khai quá nhanh, ta không kịp thăm dò nhưng may mà nghiệt khí kịp bám vào.”

Ma Đình Bắc điện chủ Mã lão tuy cũng có năng lực thôi toán không tầm thường nhưng nếu tính không gian phát triển thì lão đã chạm vào ngưỡng tới hạn của bản thân, cho dù tăng thêm tu vi đạo hạnh thì năng lực cũng không tăng tiến nổi một bước. Trong khi đó, Phong Đạo Lăng lại có thể nên y mới không đưa đối phương lên bàn cân.

Hứa Tử Du chỉ là Kim Đan cảnh, hắn không nghĩ một tồn tại như lão sẽ nhắm vào hắn. Nhưng tương tự Tuyên Nhạc, hắn vẫn cho lão vào danh sách cần lưu ý.

Vẻ mặt lão bỗng lộ ra một tia lo lắng.

Lão nhân gật gù.

“Lão thân sẽ thủ vững sơn môn.”

Lão thái bà thấy lão nhân cử động thì con ngươi không khỏi rụt lại.

Đồng dạng, mấy lão quái vật khác của chính ma lưỡng đạo cũng vậy.

Ba người trên đều là những lão tổ trầm luân thiên cơ chi đạo nhiều năm, tạo nghệ thâm hậu nhưng để so với người sau cùng thì vẫn còn cách một khoảng.

“Quả nhiên là Vong Huyền. Mấy lão quái vật này đúng là không định bỏ qua cho ta. Có điều, nếu nghiệt khí đã từng bám vào đối phương, ngươi có thể xác định vị trí chứ?”

Không có dịch số đồng tiền, tu sĩ vẫn có thể thực hiện thôi toán nhưng hung hiểm sẽ lớn hơn. Chưa kể, nhỡ như đụng độ đại hung hiểm từ thế giới hư vô, cơ hội sống sót lại không quá lớn, nhiều khi ngoại tâm ma còn dựa vào liên kết khí cơ mà giáng lâm thực tại.

Suy cho cùng, chiến sự Đại Ngàn chưa đi đến hồi kết, yêu tộc bên kia còn ngày đêm ngấm ngầm đổ thêm dầu vào lửa nên nghiệt khí sẽ luôn luôn được sinh ra. Ngày nào còn có nguồn cung này, Hứa Tử Du vẫn sẽ còn lợi thế chủ động ở mặt thiên cơ.

Nhưng Vong đạo nhân lại có mối quan hệ tốt với Hoan Dao Ma Tôn và Hứa Tử Du còn không động chạm tới Thái Nhất Đạo Tông nên có lẽ lão sẽ không làm khó hắn.

Nghe vậy, Hạn Bạt không biết nói gì hơn. Rõ ràng, chủ nhân nó đã sớm quyết định, lời nó nói chỉ như gió thoảng bên tai. Song, vận khí hắn cao nên nó có thể xuôi theo.

“Lão phu đã ngồi không suốt hai ngàn năm nay. Giờ này họa nghiệt hư hư thực thực hiện thế, lão phu cũng nên ra ngoài thăm dò một hồi.” Lão nhân từ tốn bảo.

“Lão phu không phủ nhận điều đó, chỉ là một phép so sánh thôi.” Lão nhân thở dài, “Nghiệt khí không tự dưng biến mất, mà là có kẻ che giấu nó.”

“Ừ, hoàn toàn tan biến, tựa như chưa bao giờ tồn tại.”

Hứa Tử Du nhăn mày lại.

“… Chẳng lẽ là Địa Tông lão tổ?”

“… Sao lại biến mất rồi?”

“Không, năm đó lão thân cũng tham chiến, chắc chắn không lưu lại hậu họa.”

“Sư huynh, xảy ra chuyện gì ư?”

Mấy lão quái vật hắn cân nhắc đều không phải tồn tại có thể đi lại lung tung, bởi bọn lão chỉ cần bước một chân ra ngoài sơn môn thì thiên hạ đại loạn.

Thái Nhất Đạo Tông – Vong đạo nhân Tuyên Nhạc.

Lão vội vàng tung dịch số đồng tiền dẫn dắt nhân quả nhưng nhân quả đứt đoạn, hoàn toàn không có dấu vết tồn tại của nghiệt khí, đến mức đồng tiền rơi xuống tay còn nguyên vẹn thì lão lại vô pháp truy nguyên.

“Không thể nào, lão thân đã thử thăm dò, nghiệt khí chắc chắn tồn tại.” Lão thái bà gõ quải trượng xuống đất, gương mặt càng ngày càng lộ rõ dấu vết năm tháng.

“Họa từ người mà ra. Thôn nghiệt lần này không đến từ yêu thú, mà là nhân loại. Đi khắp thiên hạ, người ăn người theo nghĩa đen chỉ có mỗi ma tu. Chỉ là ma tu theo thôn phệ chi đạo đã bị diệt trừ từ lâu, những kẻ may mắn sống sót lại bị hoàng quyền nhìn chằm chằm, tuyệt đối không có cơ hội thực hiện huyết yến để thăng hoa thành họa nghiệt.”

Nói xong, lão nhân rời khỏi bồ đoàn. Bộ xương già cỗi lâu ngày không cử động chợt vang tiếng rôm rốp. Bụi đất khô cứng trên người lão dần nứt ra rồi rơi từng mảng xuống đất.

Song, “khoảng” này rộng bao nhiêu chỉ có người trong cuộc mới nắm được.

Địa Tông, cấm địa hậu sơn.

——

Tạo nghệ thâm hậu đến mức đấy?

Lão nhân khẽ cười.

Lão hơi ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy thương hải tang điền.

“Tan biến?” Lão thái bà giật mình, “Theo nghĩa đen?”

“… Nhưng chủ nhân, đối phương đã giải trừ nghiệt khí, tốc độ rất nhanh, đạo hạnh chắc chắn vượt qua Nguyên Thần cảnh, cụ thể ra sao ta không quá nắm chắc.”

Lão nhân gầy gò gật đầu.

“Thế đạo trưởng thành của hậu bối khác chúng ta. Chúng ta trả giá bằng xương máu đồng môn để đi đến ngày hôm nay, tự nhiên hiểu rõ họa nghiệt hung hiểm. Nhưng hậu bối không tham chiến trực tiếp, xem như năm đó có người biết chuyện thì giờ này nấm mồ cũng đã xanh cỏ. Tông môn cũng ngăn chặn nhân quả nên đời sau càng không rõ nội tình, vô pháp đồng cảm với mất mát của chúng ta.”

Hạn Bạt im lặng một lát mới nói.

“Sư muội, họa nghiệt không phải chuyện dựa vào người khác.”

Đối nghịch với Giám chính đại nhân chính là Hoan Dao Ma Tôn. Tạo nghệ thâm hậu nhất của lão là thiên cơ diễn dịch, có thể thôi toán vô số viễn cảnh để thiết lập bố cục.

Hạn Bạt nghĩ ngợi một lúc liền đáp.

Thiên Cơ Các – Thiên Toán đạo nhân Cơ Thái Hạo.

“Hạn Bạt, ngươi nắm được gì không?” Hứa Tử Du hỏi.

“Chí ít vẫn có chút tin vui.”

Bên trong động phủ cổ lão có nhiều vết tích trơn bóng của năm tháng, lão nhân gầy gò thình lình mở mắt, con ngươi sâu hoắm như vực bỗng lóe lên dị quang.

Huống hồ, truyền thừa Thiên Cơ Tỏa của hắn lại không phải mặt hàng phổ thông.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng đông thì hắn lại lên đường.

Đây là ba cái tên duy nhất có năng lực thôi toán thiên cơ ngang ngửa với Hoan Dao Ma Tôn, cũng là ba cái tên Phong Đạo Lăng kiêng kỵ nhất.

Đại Tần Ti Thiên Giám – Giám chính đại nhân.

Lão nhân gầy gò lắc đầu.

“Thiên cơ mịt mờ, ta không dám đưa ra nhận định cụ thể nhưng vào thời điểm nghiệt khí bám thân, ta có thể chắc chắn với chủ nhân là đối phương đang ở Khôn châu.”

Hạn Bạt nhíu mày.

“Ta không biết, nhưng nghiệt khí của chủ nhân quá lớn, sớm muộn gì cũng dẫn dắt nhiều đại năng.” Hạn Bạt lên tiếng nhắc nhở, “Ta có cảm giác không ổn lắm, hay là—”

Sắp xếp dự tính trong lòng một hồi, Hứa Tử Du quyết định điều tức thêm một đêm.

“Nghiệt khí tan biến, nhân quả đoạn tuyệt.” Lão nhân gầy gò đáp.

Về phía Vong đạo nhân Tuyên Nhạc, thủ đoạn thiên cơ của lão nghiêng nhiều về đoạn tuyệt nhân quả, tức thiên cơ vong thuật. Vừa hay, phong hào đạo nhân của lão cũng là “Vong” nên xét riêng thủ đoạn vong thuật thì lão lại cao minh nhất.

Sự phồn vinh của thiên cơ chi đạo phụ thuộc vào Cơ Thái Hạo nên thủ đoạn trong tay lão cũng phong phú đa dạng hơn đồng đạo. Từ thiên cơ quy nạp, diễn dịch cho đến vong thuật, thậm chí là thiên cơ sát thuật, không trò nào là lão không tinh thông. Chẳng qua địa vị lão đặc thù, lại hiếm khi nào động thủ nên vô cùng bí ẩn.

Không khoa trương như vậy chứ?

“Khôn châu ư.”

Nghe vậy, Hứa Tử Du liền thở phào một hơi.

Theo đó, Giám chính đại nhân của Ti Thiên Giám là cao thủ quy nạp, có thể thông qua mọi dấu vết để truy nguyên, cho dù nhân quả đã đoạn tuyệt thì lão cũng có phương pháp tái hiện. Tuy nói sẽ tốn đôi chút thời gian nhưng sớm muộn cũng sẽ có câu trả lời.

“Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi phân thiên địa, lấy thiên vi phụ, dựng địa vi mẫu. Đại địa sinh vạn vật, đại địa dưỡng chúng sinh.”

“Còn lão phu sẽ thủ vững Khôn châu.”

“Thiên hạ sẽ chú mục Khôn châu.” Lão thái bà nói.

Lão bà nọ chống quải trượng đi tới cùng với vẻ mặt lo lắng.

“Sư huynh không tin hậu bối trong tông?”

“Ta có thể hiểu ý đồ của chủ nhân nhưng hành động của người không khỏi liều lĩnh quá.”

Hứa Tử Du đã đặt chân lên thiên cơ chi đạo thì không thể không biết những người này. Phong Đạo Lăng vì tương lai của hắn cũng hao tổn không ít sức lực để truyền đạt điểm mạnh và yếu của đối phương mà không thu hút sự chú ý thông qua lời nói.

Dẫu vậy, sự đời biết đâu chữ ngờ, phòng bị sẵn vẫn hơn.

“Sư huynh, ý ngươi là đại ma tu?”

“Sư huynh, ngươi—”

“Không liều không ra kết quả.” Hứa Tử Du cười lạnh.

Hứa Tử Du khoanh tay nghĩ ngợi, suy đi tính lại cũng chỉ có lão tổ Vong Huyền cảnh mới đủ tư cách khám phá hắn. Nhưng tạo nghệ cao cường đến mức qua mắt cả Hoan Dao Ma Tôn trong thời gian ngắn thì thực lực thấp nhất phải ngang ngửa lão.

“Sư muội, trung nguyên có thể loạn, Khôn châu buộc phải vững.”

Lão khẽ niệm, nhục thân căng phồng vạm vỡ, chốc lát đã trở về vóc dáng trung niên.

Lão nhân mỉm cười, gương mặt già nua dần trẻ hóa lại. Lực lượng kinh người từ bên dưới mặt đất nhanh chóng truyền lên cơ thể lão, hồi sinh nhục thể đã khô cứng nhiều năm.

“Không có gì tuyệt đối cả, sư muội.” Lão nhân gầy gò từ tốn nói, “Năm đó ngươi không tự tay truy sát đến tận cùng thì sao lại dám nói ‘chắc chắn’?”

Chương 752: Đại địa sinh vạn vật, đại địa dưỡng chúng sinh