Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Ma Chủng

Unknown

Chương 765: Thâm uyên (1)

Chương 765: Thâm uyên (1)


Màn sương xám quy tụ lại quanh người Hứa Tử Du và Tề Dật Hiên, sắc độ mỗi ngày một đậm, khí tức nguy hiểm bao trùm toàn bộ bầu không gian.

Hứa Tử Du đối lưng cùng Tề Dật Hiên, thần thức hóa tia du tẩu trong phạm vi năm mươi trượng đổ lại, hễ phát hiện dị động thì nhanh tay cách không xử lý.

Tề Dật Hiên đã đạt đến cảnh giới kiếm tâm thông minh, tùy tâm động kiếm nên dễ dàng oanh sát đối thủ. Hữu hình thì sử dụng kiếm khí, vô hình thì khu động kiếm ý, gặp tà vật thì khu sử lôi đình, nhẹ thì Bá Lam Vương Lôi, còn nặng thì Tịch Tà Thần Lôi. Thủ đoạn của Tề Dật Hiên phong phú, tùy vào hình thái và bản chất đối thủ, y đều có kế sách đối phó phù hợp.

Hứa Tử Du không phải kiếm tu nhưng thủ đoạn cũng không ít. Hắn có khí huyết cực dương, có yêu hỏa cường thịnh nên không sợ tà vật chí âm, xem như đụng độ địch nhân vô hình vô dạng như yêu ma quỷ quái thì hắn vẫn còn hồn bảo tọa trấn.

Hứa Tử Du không khỏi ngẩn người.

Chí ít, y giờ này có thể tiết kiệm Bồi Sinh Đan.

“Cản chúng lại!”

Hắn liếc mắt sang Tề Dật Hiên, chậm rãi bảo, “Giữ cái bát đấy cho trận kế đi.”

Một lát sau, hắn đột nhiên trừng mắt rồi nghiến răng lợi.

“Nếu ngươi đã nói vậy thì ta không còn thắc mắc nào nữa.”

Trận đạo cũng như tu hành, đều cần thiên phú dẫn dắt nhưng tiếc ở chỗ là tu hành còn có cơ duyên cải mệnh, duy chỉ có trận đạo là tự lực tự cường. Không có thiên phú, luyện nhiều chỉ hao phí thời gian. Có thiên phú nhưng bỏ mặc, cuối cùng cũng chẳng bằng kẻ chăm chỉ. Đối với trận đạo, thiên phú, ngộ tính và cần cù là tam trụ vững chãi không thể tách rời nhau.

“Cửu Trùng Hoàng Tuyền Trận là ‘trận’ không phải ‘đại trận’. Mặc dù trước mặt ngươi là chín tòa trận pháp riêng lẻ nhưng bản chất mỗi tòa chỉ là tổ hợp trận văn để cấu thành trận kỳ nên không thể xem như trận pháp, chỉ khi chúng hợp lại mới được tính là trận. Có điều, xét về uy lực, Cửu Trùng Hoàng Tuyền Trận quả thực sánh ngang với đại trận hỗn hợp.”

Mặc dù bình thường Hứa Tử Du dùng Huyễn Ma Sách như pháp bảo phòng ngự nhưng bản chất của Thực Chủng Ma Tâm là tấn công nên Huyễn Ma Sách cũng có khả năng công kích không tồi. Thậm chí, địch nhân càng nhiều, hiệu quả quần công của nó càng mạnh.

“Trận pháp ngươi vừa thi triển là tà trận sao?”

“Tà trận là thuật ngữ dành cho những trận pháp không được thi triển theo đúng cách chúng được tạo ra, tất nhiên, theo nghĩa xấu. Nhưng Cửu Trùng Hoàng Tuyền Trận ta thi triển vốn không phải trận pháp được nghiên cứu dựa trên thiên địa linh khí, mà dựa vào công pháp tu luyện nên bản chất nó phải gắn liền công pháp, tức khí huyết, nên không thể gọi là tà trận. Mặt khác, tà trận sinh tà khí, tu sĩ trong phạm vi ảnh hưởng sẽ cảm thụ khó chịu.”

“Có đại trận tốt như thế sao không dùng ngay từ đầu?” Y cố ý đánh trống lảng.

Thủ đoạn của bọn hắn đáng gờm, thực lực vượt xa các tu sĩ từng mạo hiểm thăm dò nên đợt tập kích đầu tiên của cấm khu hoàn toàn không cách nào ngăn cản bước chân.

Không đợi Tề Dật Hiên lên tiếng, Hứa Tử Du nói tiếp.

“Đừng có ra lệnh cho ta.”

“Ta không dựa vào lời nói, mà là hành động. Trước đấy ngươi khiến ta hoài nghi nên không thể không phòng. Nhưng ngươi giờ này lại khiến ta yên tâm, dĩ nhiên là đáng tin hơn.”

Huống hồ, một kẻ kiêu ngạo như hắn đã sớm không đặt thiên kiêu vào mắt rồi, hơi đâu tự hạ thấp đẳng cấp của chính mình để so kè với những kẻ khác.

Y hít một hơi sâu, nhanh chóng định thần rồi đáp lại.

“Chuyện gì đã xảy ra thì cho qua, ta không muốn đào sâu hơn. Giữa hai ta, lời nói gió bay, thề thốt cũng vô dụng nên cứ theo nguyên tắc cũ – Huyết Thệ Phệ Tâm – mà làm.”

So với cái tên của trận pháp, công dụng của nó lại tốt hơn y nghĩ.

Hứa Tử Du nhướng một bên mày, không rõ vì lý do gì Tề Dật Hiên lại hỏi chuyện này nhưng lưu ý đến ánh mắt y đang chăm chăm vào cánh tay đầy tơ máu của mình, hắn dường như đã hiểu nguyên do, đành thở hắt một hơi rồi giải thích.

Tề Dật Hiên quát lớn, kiếm khí du tẩu như sóng nước hòng ngăn chặn sự xâm lấn của tử khí.

Tử khí hướng sinh giới mà đi nhưng nếu đối diện là tử giới thì nó không có lý do gì để xâm lấn cả. Vì thế, màn sương xám dày đặc bên ngoài mới đình chỉ hành động.

Uỳnh—?!

Nói đến đây, Hứa Tử Du chỉ làm một động tác hất đầu đơn giản, thế là Tề Dật Hiên hiểu ngay.

Oành—!!

Dẫu vậy, phần tử khí bọn hắn đánh tan chỉ là một góc băng sơn của cấm khu nên không lâu sau đấy, tử khí trong vùng trũng lại trồi lên bù đắp.

Thấy thủ đoạn chiến đấu thông thường không thể ngăn cản tử khí, y định còn dùng pháp bảo đặc thù ra đối phó. Nhưng không ngờ Hứa Tử Du vẫn còn bài tẩy.

“Thắc mắc gì thì cứ hỏi, im lặng mãi chỉ khiến cho mối quan hệ hợp tác giữa hai ta căng thẳng thêm.” Hứa Tử Du đột nhiên lên tiếng, “Đừng quên, ta ngươi vẫn chưa xong chuyện đâu.”

Có lẽ vì y không muốn mắc nợ.

Tề Dật Hiên gật gù rồi đảo mắt ra xung quanh, định hỏi nội tình trận pháp nhưng lại thôi. Can gián đến trận pháp là đã liên quan đến nội tình thực lực của hắn, hỏi nhiều hóa dở.

Hứa Tử Du nhảy lên không trung, khí huyết cường thịnh hiển hóa thành cửu thủ. Lấy khí huyết làm mồi lửa, yêu hỏa thắp lên hóa cửu thủ thành hỏa tinh giáng thế.

Tiếng động vang dội truyền khắp vực sâu, tử khí bị lực lượng cực dương tiêu hủy trong chớp mắt, nhưng quãng lặng chỉ tồn tại trong vài hơi thở ngắn ngủi là đâu lại vào đấy.

Tề Dật Hiên chỉ tay về phía hắn, run run một hồi đành bật ra một hơi bất đắc dĩ. Theo đó, gân xanh ở hai bên thái dương cũng dần lặn vào trong người.

Tình hình tạm thời lắng lại, Hứa Tử Du cũng có thể thở dốc hơn.

Tề Dật Hiên đột nhiên cắt kiếm vào lòng bàn tay rồi chìa về phía trước.

“… Ngươi hồi kịp không?”

Mỗi một quyền rơi xuống đại địa, hỏa khí hừng hực nổi lên như núi lửa phun trào, sau đó cộng hưởng cùng lôi uy ẩn mình trong kiếm khí mà phát nổ liên hoàn.

Cánh tay Hứa Tử Du nổi đầy tơ máu ngoằn nghèo như giun bò, khí huyết tự thân mỗi lúc một giảm sút. Tuy rằng cường độ sa sút rất nhỏ bé nhưng nếu tính thêm lượng hắn đã dùng trong suốt trận chiến trước đó thì lượng hao hụt đương thời đã đủ khiến tu sĩ bình thường ngất lịm mấy canh giờ. Song, do hắn là thể tu nên sẽ chống chịu lâu hơn.

Nói chung, không dùng tới thì tốt nhưng y cũng không vui vẻ lắm khi bị phát hiện.

Y ngồi xuống một bệ đá cao, từ tốn hỏi.

Nghe vậy, Hứa Tử Du nhịn không được mà giật mình.

Dưới ảnh hưởng mạnh mẽ của lôi đình và khí huyết, tử khí càng tiến càng tan, bầu không khí cũng trở nên thoáng đãng hơn, gián tiếp ổn định thể trạng Tề Dật Hiên.

Hứa Tử Du vừa nói vừa kéo ống tay áo lên cao rồi quay mặt trong về phía y.

“Ngươi biết ta có thủ đoạn chống cự tử khí, sao lại không lợi dụng?”

Lúc này, cảnh vật trong tầm mắt cũng không còn mờ mịt nữa.

Trận pháp gắn liền với sự vận chuyển của thiên địa linh khí nên mọi loại hình trận pháp không tuân theo quy luật đó sẽ được tính là tà trận. Ngoài ra, không phải tu sĩ ma đạo nào cũng vẽ tà trận và cũng không phải tu sĩ chính đạo nào cũng vẽ trận pháp chính tông.

Hứa Tử Du ở độ tuổi này đã đạt đến tam phẩm trận pháp sư thì thiên phú chắc chắn cực giai. Hơn nữa, lý giải tu hành của hắn cực kỳ có hệ thống nên Tề Dật Hiên không tin hắn sẽ lựa chọn đường tắt để so kè thành tựu với các thiên kiêu.

Tề Dật Hiên nhìn từng đường tơ máu sinh động trên cánh tay Hứa Tử Du, thận trọng hỏi.

“Thiếu máu thì ta cho ngươi. So với tam phẩm Bồi Huyết Đan, khí huyết của một cường giả sinh huyết cảnh khác hẳn phải đáng giá hơn chứ?”

“… Thì ngươi khổ d·â·m mà.” Hứa Tử Du bảo.

“Cửu Trùng Hoàng Tuyền Trận—Khai!”

Tề Dật Hiên: “…”

Quả thực, y không có cảm giác khó chịu khi ở trong sự bảo hộ của Cửu Trùng Hoàng Tuyền Trận, mà khí huyết tỏa ra trong không gian còn phần nào bồi bổ sức lực bị hao đi trước đó.

Tề Dật Hiên mím môi, vẻ mặt có phần khó coi, nhưng nhìn từ góc độ khách quan thì đúng là có chút khổ d·â·m thật. Người ta đã quyết định xuất thủ thì sao y còn lăn tăn?

Chín tòa trận pháp phát ra xích quang đẫm máu, khí huyết hùng hồn như nhuộm đỏ cả một vùng không gian. Đồng thời, bên trong phạm vi ảnh hưởng, vô số huyết bỉ ngạn liên tục sinh ra từ cõi c·h·ế·t nhằm tạo thành thế cân bằng cho đại cục.

“Về phần tại sao không dùng từ đầu, tòa trận pháp này vốn được duy trì bằng khí huyết, không phải thiên địa linh khí. Khí huyết ta dồi dào nhưng không phải vô hạn, không rơi vào trường hợp cấp bách, ta cũng không muốn động tới.”

“Đóng trận lại thì vài viên tam phẩm Bồi Huyết Đan là đủ rồi.” Hứa Tử Du đáp.

“Tên s·ú·c sinh, ngươi cảm thấy ta thừa máu lắm nhỉ?”

Tề Dật Hiên chột dạ giấu Hoàng Kim Bát ra sau lưng.

“Khí huyết của cường giả sinh huyết cảnh đương nhiên tốt, nhưng ngươi nguyện ý?”

“Về bản chất, tử khí và sinh khí sẽ luôn thu hút lẫn nhau nên mọi thủ đoạn đối nghịch nếu như không áp đảo sẽ dễ tạo thành phản phệ. Không có gì chắc chắn nếu ngươi dùng cái bát kia sẽ ổn định được cục diện, chi bằng dùng cách của ta, lấy âm trung âm. Kết quả ngươi cũng thấy rồi đấy, chí ít ta ngươi sẽ có thời gian hồi sức cho chặng đường kế tiếp.”

Tề Dật Hiên hơi hạ tầm mắt, một lát sau liền thở dài.

Mắt thấy tử khí sắp tràn lên lại, Hứa Tử Du nhanh tay tế ra Huyễn Ma Sách, ma uy cường đại lập tức giáng lâm. Kích thước của nó nhanh chóng bành trướng thành bức bình phong chắn trước cơ thể. Sau đó, Hứa Tử Du bắt ấn niệm chú, văn tự khắc họa trên sách lập tức phát ra ma quang u ám. Chín tòa trận pháp liền hiện ra giữa không trung.

“Cách đây không đến nửa canh giờ, ta nói một câu ngươi chối một câu, sao giờ lại tin răm rắp thế? Không lẽ ngươi mang tính đại tiểu thư, sáng nắng chiều mưa đêm giông bão?” Hứa Tử Du bật cười đầy ý vị, hắn dài giọng, “Chà, ta không biết đấy.”

“Nói nhảm, chẳng lẽ ta lại cắt máu ra cho ngươi nhìn?” Y bực dọc.

Hứa Tử Du nhìn y như một tên ngớ ngẩn, “Ngươi bị khổ d·â·m à?”

Tề Dật Hiên nhìn Hứa Tử Du phục dụng tam phẩm Bồi Huyết Đan thì không khỏi trầm tư.

Tề Dật Hiên trầm mặc một lát liền để kiếm khí cắt thêm một đường máu trên cánh tay còn lại.

Trong quãng thời gian một tuần trà, Hứa Tử Du và Tề Dật Hiên liên thủ đánh tan màn sương tử khí, vô số tà vật mơ hồ lập tức gào thét điên cuồng rồi tiêu tán vào hư vô.

Ngặt nỗi, không hỏi thì Tề Dật Hiên lại cảm thấy bứt rứt.

Chương 765: Thâm uyên (1)