Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Chủng
Unknown
Chương 782: Xu cát tị hung
Mặt trời đã vượt qua thiên đỉnh, xem chừng đã bước vào đầu giờ chiều được một lúc.
Hứa Tử Du đã lâu không thấy ánh mặt trời, một tay che nắng, một tay chống hông hít thở từng ngụm không khí thanh mát. Lồng ngực hắn liên tục nhấp nhô, mãi một lúc sau mới trở lại như thường. Đôi mắt đen láy của hắn sáng ngời, lúc này cũng đã quen với ánh sáng.
“Ái chà, xem ra đến Càn châu rồi.”
Bọn hắn chui ra từ một núi đá cao nhưng không thuộc nhóm cao nhất bởi xa xa trước mặt là một cái bóng lớn của kiến trúc hình bánh xe. Độ cao của nó vượt qua cả tầng mây, quy mô rộng lớn đến mức đứng ngoài ngàn dặm cũng có thể nhận ra sự khổng lồ.
Kiếm không liền mạch, đạo tâm vẫn chưa thông suốt.
Hứa Tử Du chống hông thở dài.
Đến cuối câu, lão thái đột nhiên nheo mắt lại, đáy mắt lướt lên một tia kim quang lăng lệ.
Cùng thời điểm đó ở Địa Tông.
Về phần Vong Huyền cảnh, tầng cấp này không dễ ra ngoài nên cũng không dễ đến đây. Huống hồ, Càn châu không phải chỗ ai muốn đến là đến.
“Không có chuyện đó. Bấy lâu nay tuy lão phu phong thân như tượng nhưng vẫn luôn để mắt đến chiều hướng thiên cơ của Khôn châu, tuyệt không có chuyện nội gián.”
Tề Dật Hiên nhìn bóng lưng hắn mà buông một hơi nhẹ nhõm. Mặc dù có Huyết Thệ Phệ Tâm trấn giữ nhưng sự tồn tại của Đạo Tâm Chủng Ma vẫn khiến cho tâm tình y không được thoải mái, như thể nếu không phòng bị kỹ càng thì sẽ bị hắn thâm nhập đầu óc vậy.
“Tiến thoái lưỡng nan, lão thân khó quyết.”
“Kế tiếp ngươi có kế hoạch gì chưa?” Hứa Tử Du hỏi.
Lão thái: “…”
“Tu đạo không hỏi tuổi tác, ma công không nhìn vào đạo hạnh mà nhìn vào ác nghiệp. Người này hoành không xuất thế nhưng nội tình thâm hậu, đoán chừng Hoan Ma Nhiếp Hồn Tông tận lực giấu giếm đến khi hắn đạt thành tựu nhất định với Đạo Tâm Chủng Ma mới thả ra ngoài ma luyện.” Địa Tông lão tổ đáp, “Không nên xem thường hắn.”
Tề Dật Hiên khoanh tay lẩm bẩm, trong lòng dấy lên một đạo lãnh ý. Nhưng rất nhanh sau đó, chính y đã dập tắt ý đồ, bởi y không muốn để cái bóng quá khứ nuốt chửng mình.
Lão nhân cất lệnh bài, thở dài bảo.
Lão thái nhíu mày lại, mi tâm hằn sâu vào tận xương.
Có vẻ chuyến này không thoát khỏi cảnh bị ăn mắng rồi.
“Cuối cùng ôn thần này cũng chịu đi.”
Y chợt dừng lại, khóe miệng giương cao.
Từ khoảng cách này đã cảm nhận choáng ngợp, đứng gần nữa e là khó thở.
“Tùy ngươi.” Tề Dật Hiên xua tay, “Thời gian tới ta sẽ không lộ mặt, xem như ngươi cố tình tác động đến Thiên Cơ Tỏa cũng vô dụng. Hiểu rồi chứ?”
Hứa Tử Du đáp ngay không suy nghĩ.
Tề Dật Hiên phất tay áo ra sau, thân thể hóa thành lam quang rồi phi hành về nơi xa.
“Sư huynh, lần này không những liên quan đến đại ma tu mà còn có cả họa nghiệt, không có chứng cứ thì rất khó thương thuyết với những nhà khác.” Lão thái nhắc nhở.
“Tùy người mà thể hiện thôi.” Tề Dật Hiên vừa nói vừa kéo ống tay áo lên. Huyết ấn hình ngũ nhãn vẫn còn ở đấy. Y đưa tay sang, từ tốn hỏi, “Ngươi dự tính như thế nào?”
“Nơi này không chỉ tiếp giáp Trung châu mà còn chia sẻ chung một mạch thiên địa linh khí nên mật độ cao là phải. Đáng tiếc, thổ nhưỡng nơi này không quá phù hợp với ta.”
Tề Dật Hiên lườm mắt sang.
Lão thái thở một hơi não nề.
Tề Dật Hiên suy tư một lúc mới đáp lại.
Hứa Tử Du hiểu ý đối phương, mỉm cười bảo.
Sư huynh, thế thì vô sỉ quá.
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền nheo mắt lại.
——
Hứa Tử Du quay lại chỗ bức tường đá bị đánh vỡ khi thoát ra rồi bày trận nhằm thúc đẩy thổ nhưỡng bồi đắp và cây cối sinh trưởng nhằm lấp đi khoảng trống. Đồng thời, hắn cũng bày bố vài loại trận pháp cách ly tử khí ở sâu bên trong, sau đó chôn thêm dịch số đồng tiền để ngăn cách nhân quả và che giấu thiên cơ trong trường hợp có người cố tình thăm dò.
Lão chuyển tầm mắt sang, con ngươi tĩnh lặng tựa mặt hồ.
Nghe vậy, Tề Dật Hiên liền gật gù.
“Hội họp với lão tổ, điều trị thương thế rồi tiếp tục ẩn cư. Chuyến này ta ngươi thu hoạch được nhiều chỗ tốt nên thời gian tới không cần thiết phải chường mặt ra.”
“… Chẳng nhẽ ta phải vui mừng?” Tề Dật Hiên bày vẻ mặt ghét bỏ.
“Sư huynh!” Lão thái thấy trung niên trở về thì không khỏi vui mừng, bèn chạy lại hỏi, “Thời gian qua ngươi ở đâu? Sao không hồi đáp lại truyền thư của lão thân?”
Địa Tông lão tổ mang vẻ mặt âm trầm quay trở lại bồ đoàn. Lão chưa trả lời đối phương vội, thay vào đó là kiểm tra lệnh bài để sắp xếp thông tin đã bỏ sót thời gian qua.
Đồng ý là Tề Dật Hiên lo lắng Hoan Dao Ma Tôn sẽ soi mói thiên cơ của y nhưng nếu lão biết bên này có Thiên Toán đạo nhân tọa trấn thì có lẽ dè chừng hơn.
Địa Tông lão tổ trầm mặc một hồi bèn tặc lưỡi.
Ma đạo đã có thủ đoạn vượt qua thủ đoạn kiểm trắc thân phận của chính đạo thì đại giáo cũng không chắc nằm ngoài ma trảo của đối phương. Vì thế, thời gian này Địa Tông rất gắt gao trong việc sàng lọc lại đệ tử, phòng khi kẻ địch thẩm thấu sâu.
Tề Dật Hiên bước lên, cảm thụ mật độ phân bổ thiên địa linh khí bản địa mà tấm tắc.
“Ngươi chán ghét gặp ta đến thế ư?”
Tề Dật Hiên tiếp tục thở một hơi não nề nhưng không chùn bước. Kiếm tâm thông minh chưa hoàn mỹ thì y tiếp tục bổ khuyết là được, không cần vội vàng.
Hoàn tất phong tỏa nhân quả và che lấp dấu vết vách núi, Hứa Tử Du liền thi triển xích độn ly khai, chớp mắt đã biến mất trong rừng sâu.
“Nếu hắn phá cảnh Nguyên Thần thì phiền phức đây.”
“Hết cách, bị Cơ lão đầu kia lừa đến vô danh chi địa, lão phu nhất thời khó trở về.”
Đáng tiếc, nhát kiếm không kéo dài tới chân trời mà giữa đường đã bị đứt gãy.
Ngoài mặt, Tề Dật Hiên có thể còn nói bóng gió đôi chút chứ trong lòng y vẫn rất kiêng dè dung mạo của Hứa Tử Du. Hắn đẹp một cách quỷ dị, đẹp đến mức không một ngôn từ nào có thể diễn tả nỗi. Nếu y không giữ vững tâm thần, e rằng giờ này trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi hắn. Đạo tâm kiên định như y còn cảm thấy khó nhằn, đồng cấp e là khó nói.
“… Nhưng hắn còn rất trẻ.”
Tề Dật Hiên khoanh tay trầm mặc, tựa hồ vẫn đang đắn đo. Nhưng phát hiện Hứa Tử Du chỉ đang thông báo, hoàn toàn không có ý thương thuyết thì y cũng từ bỏ suy nghĩ.
“Tặc tử ma đạo lần này sở hữu thủ đoạn rất đáng gờm, nếu như hắn đúng là Hứa Tử Du của Hoan Ma Nhiếp Hồn Tông thì có thừa năng lực xu cát tị hung để tránh thoát kiểm trắc thân phận. Trừ phi hội đồng trưởng lão, thậm chí đích thân đại trưởng lão, xuất chinh tìm kiếm, bằng không chẳng ai truy ra hành tung của hắn.”
“Đã hiện thân. Đáng tiếc, hành tung vẫn vô định như cũ.” Địa Tông lão tổ hạ giọng, “Tuy nhiên, lão phu có thể xác định vụ việc lần này ít nhiều có liên quan đến lão ta.”
“Ngươi đã không có ý gia nhập thế lực nào hết thì không cần thiết phải xóa bỏ. Nhân quả ta ngươi sâu đậm, tương lai chưa chắc đã tách biệt hoàn toàn. Trước mắt cứ giữ lại đi.”
Nói sao đi nữa, y cũng nắm thóp được Hứa Tử Du nên hắn sẽ biết đường lựa lời.
“Đến nước này thì ‘xu cát tị hung’ là cách tốt nhất.”
Buông một hơi thở dài, Tề Dật Hiên chuyển tầm mắt về lại bầu trời rồi xòe lòng bàn tay về trước. Theo đó, đạo kiếm ý sinh ra nhanh chóng chém về phía hư không.
Tất nhiên, nhà này loạn không có nghĩa là nhà khác không có nguy cơ.
Từ khi Địa Tông sử dụng Tịnh Thổ Phiêu Trần Đại Trận, số lượng ma tu sa lưới đã đạt đến con số hàng trăm. Không ít kẻ trong đó còn thành công thâm nhập vào các môn phái nhất lưu mà ngụy trang làm đệ tử nội môn. Thậm chí, có một tên còn trở thành đệ tử thân truyền mà không bị phát giác, khiến cho tông môn kia nhào nhào một trận.
“Lão thân đương nhiên không xem thường, nhưng kế tiếp phải giải quyết thế nào đây? Huy động Kim Đan thì không đủ, dùng đến Nguyên Thần lại ô nhục thanh danh tông ta. Nhưng chúng ta cũng không thể công khai với thiên hạ là đã thất thủ được.”
Lão dừng một lúc.
Tổng đà của liên minh bát đại giáo đang được đặt tại đó.
“Khuôn viên xung quanh mọi đài truyền tống đều có Tịnh Thổ Phiêu Trần Đại Trận tọa trấn nên chắc chắn tặc tử ma đạo không thể đến châu giới khác. Nội châu còn có các nhà liên thủ vây quét nên không dễ gì lẩn trốn mãi. Trong trường hợp vẫn chưa tìm ra tung tích của kẻ đó, lão thân ngờ vực phía chúng ta… có nội gián.”
Khối kiến trúc khổng lồ đó gọi Thiên Luân, là một tàn tích từ xa xưa. Không ai rõ niên đại của nó như thế nào nhưng hiện nay, nó là biểu tượng của chính đạo thiên hạ.
Hư không thình lình xuất hiện một vết nứt. Bàn tay nọ đột nhiên xuyên ra từ bên trong, chớp mắt đã mở ra một thông đạo. Là Địa Tông lão tổ.
“Tịnh thổ chính đạo nào phải chỗ cho ma tu ngươi hoành hành.”
Địa Tông lão tổ trầm mặc một lúc liền lấy một tấm lệnh bài màu đồng cũ. Lão thái thấy nó thì đôi mắt không khỏi mở to. Không đợi bà phản ứng, lão đã lên tiếng.
Sắc mặt lão thái không được tốt lắm nhưng không thể phủ nhận sự thật là chuyến này vẫn chưa có kết quả. Bày bố Tịnh Thổ Phiêu Trần Đại Trận mấy tháng trời, bắt được hàng trăm ma tu ẩn mình là chuyện tốt nhưng kẻ nguy hiểm nhất vẫn còn lai vãng bên ngoài kia thì bà trăm miệng không thể chối bỏ sự vô năng của mình.
Địa Tông lão tổ trầm mặc một hồi liền lắc đầu.
“Chậc, nhà ngươi càng lúc càng lộ mặt xấu của mình ra rồi đấy.”
Đúng hơn, quá trẻ để được gọi là họa nghiệt.
“Ma khí triều thiên, họa nghiệt tiềm thân. Trên đời có đại ma tu nào sở hữu hai thứ này mà chính đạo bỏ qua?” Địa Tông lão tổ cười khẩy, “Chỉ có hắn là không có đủ thông tin thôi.”
“Thiên Toán lão nhân?!” Lão thái giật mình, “Lão già đó hiện thân rồi?”
Hứa Tử Du tặc lưỡi, lười tranh cãi với y. Hắn đưa tay tính toán thời điểm, ước tính được quãng thời gian đứt liên lạc với đạo thống mà rùng mình.
Năm tháng còn dài, đạo lộ chưa đứt.
Hứa Tử Du chép miệng, lười đôi co với đối phương. Nhìn động tác của y, hắn đoán y sẽ không rời đi sớm nên người di chuyển phải là hắn. Nhưng trước khi ly khai, hắn phải hoàn thành một số chuyện đã, tránh lưu lại nhân quả không cần thiết.
“Lão phu đã xem qua tình báo, có vẻ như đại ma tu kia lọt lưới rồi nhỉ.”
“Cơ lão đầu kia hành sự không lọt giọt nước, vô pháp nắm bắt nhân quả. Xem chừng chuyến này không thể thông tri nhà khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Được, nhưng ta không muốn có quan hệ quá thân cận với ngươi.”
“Mặc dù chỉ mới nghe đồn nhưng thấy tận mắt rồi mới hiểu được Càn châu thịnh thế.”
“Sư huynh, cũng chưa chắc là Hứa Tử Du.”
“Dù sao Địa Tông cũng đã bày thiên la địa võng, không nên chọc giận quá lâu.”
Tề Dật Hiên nắm được mục đích của Hứa Tử Du nên suốt cả quá trình không đứng nhìn, thay vào đó là hợp thiên cơ để đảm bảo không một Nguyên Thần cảnh nào có cơ hội tìm ra.
“Yên tâm, ta cũng không muốn dính dáng quá nhiều ở ngoài sáng. Tuy nhiên, phía sư tổ và sư bá cần câu trả lời cụ thể nên ta không thể nói dối. Suy cho cùng, bọn họ không báo tin, ta cũng không biết ngươi đã đến trung nguyên.”