Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Chủng
Unknown
Chương 807: Tên nào đó
Buổi thiết đãi diễn ra suôn sẻ, tuy rằng Mục Thu Tiêu ra về sớm vì nội thành nhiều công vụ nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến cuộc vui của Tàn Hồng Môn.
Các trưởng lão ban đầu còn lo ngại vì sợ Vân Tiêu sẽ làm hỏng mối quan hệ vì nói chuyện không để ý trước sau, nhưng dường như điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến đối phương cả. Có lẽ đây là sự khác biệt trong góc nhìn của Kim Đan và Nguyên Thần.
Kim Đan không dám làm phật ý Nguyên Thần nhưng Nguyên Thần thì lại rất sòng phẳng với đồng cấp, hoàn toàn không có chỗ nào phải e ngại.
Bọn lão lo sợ kỳ thực cũng do bọn lão không có thực lực thôi.
Mục Thu Tiêu rời đi, tâm trạng các trưởng lão cũng thả lỏng hơn đáng kể. Song, bọn lão cũng không hoàn toàn buông tay, bởi Lý trưởng lão Lý Ngọc Tiêu vẫn ở đây.
Buổi thiết đãi này không chỉ là cơ hội kéo gần quan hệ với Mục Thu Tiêu, mà còn là cơ hội mở rộng quan hệ đồng môn của các trưởng lão với môn chủ tương lai. Nếu chuyến này song phương xây dựng được mối quan hệ bền chặt thì tương lai không cần phải lo đến chuyện thăng tiến nữa. Thậm chí, đối phương có khi sẽ còn chỉ điểm để giúp bọn lão tu hành thuận lợi hơn, sớm ngày nhìn thấy cánh cửa Nguyên Thần.
Vân Tiêu quá hiểu rõ những kẻ vụ lợi nên đón tiếp rất tự nhiên. Mỗi lần y nói chuyện đều cố tình thả một tia mị ý vào câu từ nên người nghe rất dễ bị thuận theo.
Đến cuối buổi, đám người đó đã say khướt, miệng mồm bắt đầu không giữ ý, thiếu điều sắp sửa thề thốt trung thành với Vân Tiêu.
Song, Hồ trưởng lão vẫn còn đủ tỉnh táo nên lão nhanh chóng đứng ra kết thúc buổi yến tiệc, dù sao mục đích chính của buổi yến tiệc cũng đã đạt được rồi. Bên cạnh đó, chuyện gì cũng cần có thời gian bồi đắp, không nên hấp tấp.
Tuy nói Lý Ngọc Tiêu hoàn toàn đủ sức trở thành Tàn Hồng môn chủ trong tương lai nhưng vì y hoành không xuất thế nên không có gì đảm bảo sẽ không còn người khác tương tự. Trừ bỏ Hứa Thẩm Lân là cú chốt hạ, không một ai biết trước hắn còn bao nhiêu người, nhỡ đâu Lý Ngọc Tiêu không phải người mạnh nhất thì sao?
Thề thốt với y trước, sau này lỡ có người mạnh hơn bước ra thì lại hỏng chuyện.
“Hồ nhị tiểu thư, trông ngươi có vẻ lơ đãng, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người dần ra về, Vân Tiêu đột nhiên quay sang Hồ Thế Linh im lặng nãy giờ.
Đúng hơn mà nói, trừ bỏ những lời chào hỏi đơn sơ ban đầu thì nàng hầu như không thể lên tiếng. Bởi giữa bàn tiệc này, nàng hoàn toàn không có tiếng nói.
Trúc Dịch cảnh tại trung nguyên chung quy chỉ là cảnh giới của lứa hậu kế, không phải cảnh giới của những người có thể tự mình đảm đương một phương.
Hồ Thế Linh giật mình, vội vàng xua tay, “Không có chuyện gì, có lẽ do đi đường dài nên tiểu nữ vẫn còn mệt mỏi. Đa tạ Lý trưởng lão quan tâm.”
“Vậy sao.” Vân Tiêu chuyển tay từ vò rượu sang ấm trà, khóe môi giương lên đầy ý vị, “Ta còn tưởng là nhị tiểu thư vẫn còn sốc sau khi gặp Thẩm Lân chứ.”
“… Hả?”
Hồ Thế Linh giật mình nhìn y. Hồ trưởng lão vừa vào lại phòng cũng điếng người ngay tại chỗ. Lão quay trở lại rất đúng lúc, vừa hay bắt kịp tình hình.
“Người ngươi gặp bên bờ sông là tiểu sư đệ của ta, Hứa Thẩm Lân.” Y nói.
Thái dương Hồ Thế Linh bất giác đổ mồ hồi, gương mặt lộ ra vẻ khó tin. Nhưng chuyện bên bờ sông chỉ có nàng và Hồ trưởng lão biết. Nếu đến đối phương cũng đã rõ ràng thì thiếu niên tiếp cận nàng lúc đó thật sự là Hứa Thẩm Lân trong lời đồn?
Hồ Thế Linh hơi nhìn sang Hồ trưởng lão. Đối phương thế mà cũng không sai biệt với mình bao nhiêu. Có lẽ lão cũng chẳng ngờ đến chuyện này.
Hồ trưởng lão vội lên tiếng, câu từ lắp bắp.
“K-khoan đã—ý của trưởng lão là tiểu sư đệ… đã phá cảnh Kim Đan rồi?”
“Đã phá cảnh từ sớm, nhưng Kim Đan cảnh lưu lại trong tông mãi cũng khó mà thăng tiến nên sư phụ mới để sư đệ lịch luyện một chuyến.” Vân Tiêu đáp, “Hay tin Hồ gia cũng đến Thiên Trận Thành, hắn đến gặp một chút là chuyện dễ hiểu.”
Hồ Thế Linh há hốc miệng đầy kinh ngạc nhưng ít ra nàng vẫn giữ được tư thái của một tiểu thư thế gia chứ riêng Hồ trưởng lão thì đã không khép nổi miệng.
Nếu như Hồ Thế Linh kinh ngạc vì thiên tư tu hành nhanh chóng của Hứa Tử Du thì Hồ trưởng lão lại hãi hùng vì thực lực của hắn. Đứng trước hắn, lão quả thực không có lực hoàn trả. Mà dạng chênh lệch này không đơn thuần thuộc về tu vi mà còn là lịch duyệt đẫm máu. Không có kinh nghiệm vào sinh ra tử thì tu sĩ tuyệt đối không thể dưỡng ra loại khí thế áp đảo bực đó, xem như có đấu luyện với cường giả tại tông môn đi nữa cũng vô pháp đạt đến tình trạng này.
Nói như vậy, thường xuyên lưu trú tại tông môn là lời ngụy biện?
Hồ trưởng lão không biết. Nhất mạch của môn chủ quá mức bí ẩn, nếu bên đó không chủ động ra mặt thì e rằng chẳng một ai biết trừ các thái thượng. Ngặt nỗi, thái thượng trưởng lão bế quan quanh năm suốt tháng ở cấm địa, trưởng lão bình thường như lão lại hoàn toàn không có cơ hội tiến vào để thăm hỏi.
Huống hồ, môn chủ cũng ở đó, nếu như đối phương vô tình nghe được thì số phận lão tại tông môn đảm bảo sẽ cực kỳ lao đao cho mà xem. Nói sao đi nữa, lão cũng có xuất thân từ thế gia, gốc gác đã chênh lệch đáng kể với các trưởng lão khác.
Đối với các thế gia thì tông môn, đặc biệt là Trung châu bách môn, chỉ là nơi tu nghiệp và học tập truyền thừa từ khắp nơi gom góp. Đa phần đệ tử thế gia tu nghiệp tại đây đều sẽ ly khai tông môn sau khi phá cảnh Kim Đan nhưng cũng sẽ có vài người như Hồ trưởng lão lựa chọn lưu lại để duy trì quan hệ.
Tất nhiên, những trưởng lão như thế thường không nắm giữ thực quyền, quyết định cao nhất chỉ có thể ảnh hưởng đến ngoại môn, còn tại nội môn thì quyền lực sẽ bị phân chia cùng những người khác, muốn quyết thì phải có sự đồng lòng.
Hồ gia thế lớn tại kinh thành nhưng từ sau khi đạo cơ Hồ thị lang bị tổn thương, trên dưới gia tộc nào còn dám hống hách. Vì sự sống còn của mình, bọn họ chỉ có thể tận lực duy trì mối quan hệ hòa hảo với các thế lực bên ngoài.
Mỗi người góp một ít, từ ít rồi cũng thành nhiều. Khi quan hệ chuyển hóa thành thực lực thì cũng không phải là cỗ sức mạnh tầm thường.
Hiện tại Hồ trưởng lão đang là trưởng lão của Tàn Hồng Môn nên mọi chuyện lão làm đều phải thể hiện thành ý của Hồ gia đối với tông môn, tuyệt đối không được phép khiến đối phương phiền muộn, bằng không lại uổng phí công sức bấy lâu nay.
“Vậy… tiểu sư đệ có quan hệ gì với Hồ gia lão phu?” Lão thận trọng hỏi.
Vân Tiêu trầm tư một lúc liền hỏi.
“Hồ trưởng lão năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Hồ trưởng lão ngẩn người ra. Sao tự dưng lại hỏi tuổi?
“… Lão phu bất tài, năm nay vừa qua ngưỡng năm trăm.”
“Thế thì hơi khó đấy.” Vân Tiêu từ tốn bảo, “Có điều, nếu ngươi hỏi trưởng bối Hồ gia thì có lẽ bọn họ sẽ biết chút cố sự. Từ mai về gia tộc và hỏi Hồ Nguyên Tiêu đi.”
Hồ trưởng lão trầm mặc một hồi liền gật đầu. Lão ôm quyền khom lưng.
“Đa tạ trưởng lão đã chỉ điểm.”
“Ỏ đây không còn chuyện của các ngươi. Lui về trước đi.” Vân Tiêu xua tay.
Hồ trưởng lão gật đầu rồi quay sang ra hiệu mắt với Hồ Thế Linh. Nhưng nàng lại bỏ qua lão mà đi về phía y, từ tốn hỏi.
“Lý trưởng lão, không phiền nếu như tiểu nữ hỏi người một câu chứ?”
Vân Tiêu mỉm cười, “Hồ tiểu thư cứ tự nhiên.”
“Nếu tiểu sư thúc đã đến tìm chúng ta, sao buổi tối nay không tham gia?”
“Vì sư đệ không cần phải đến. Hơn nữa, Mục đại nhân cũng sẽ không giận nếu hắn không xuất hiện.” Vân Tiêu mỉm cười, y làm thêm hớp trà rồi bảo, “Ta biết Hồ tiểu thư đang thắc mắc chuyện gì và câu trả lời của ta là sư đệ ta sở hữu được loại thực lực có thể khiến người khác phải xoay chuyển thái độ với mình.”
Hồ Thế Linh tròn mắt nhìn y, thoạt đầu là ngạc nhiên, sau đó là khó tin, tiếp theo là tự vấn và cuối cùng là chấp nhận. Tiếc là nàng chưa đạt đến bước lĩnh ngộ nhưng trong thời gian ngắn chấp nhận hiện thực tàn khốc của tu hành giới thì tâm trí cũng không tầm thường. Chí ít, ấn tượng đầu của Vân Tiêu với nàng là không kiêu căng.
… Hoặc cũng có thể là Hồ gia hiện tại không ở tình thế có thể lên mặt với ai.
“Đa tạ trưởng lão đã giải đáp, tiểu nữ không còn câu hỏi nào nữa.”
Hồ Thế Linh ôm quyền, lễ độ đáp lời.
“Đêm đã khuya, tiểu nữ không làm phiền trưởng lão nghỉ ngơi, xin phép cáo lui.”
Nói xong, nàng nghiêm túc khom lưng rồi chủ động đi trước, hoàn toàn không cần Hồ trưởng lão phải dẫn đường. Lão hơi ngoài ý muốn một chút nhưng cũng không dám lưu lại đây để tránh làm phiền Vân Tiêu.
Vân Tiêu tựa lưng vào ban công, vừa uống trà vừa nhìn ngắm phố phương. Thân ảnh của Hồ trưởng lão và Hồ Thế Linh nhanh chóng lướt qua tầm mắt y, không qua bao lâu đã hòa vào dòng người rồi biến mất nơi đằng xa.
Vân Tiêu đảo mắt lại vào phòng, phát hiện một vò rượu biến mất thì tặc lưỡi.
“Đến rồi sao không vào?” Y ngửa cổ nhìn lên mái.
“Trên này ngắm cảnh đẹp hơn.” Hứa Tử Du nhoài đầu khỏi mái, vừa cười nói vừa lắc vò rượu trên tay, “Sư huynh lên đây chơi đi.”
Nghe vậy, Vân Tiêu nhịn không được mà bật cười, liền gọi tiểu nhị mang thêm vài vò rượu mới cùng mồi ngon rồi lên trên mái thưởng thức cùng hắn.
Quan Vân Lâu đã nhận được lệnh phải thỏa lòng khách quan tầng này nên yêu cầu phi lý ra sao bọn họ cũng chấp nhận. Huống hồ, Vân Tiêu còn lưu lại vài túi linh thạch trên bàn nên người nào người nấy đều rất vui vẻ.
“Ngươi bảo sẽ lưu lại động phủ nghiên cứu trận pháp, sao còn mò ra ngoài này?”
Vân Tiêu vừa uống rượu vừa hỏi.
“Vốn dĩ là vậy nhưng giữa chừng ta cảm ứng được một tia nhân quả đặc thù nên mới xuất quan rồi lần mò theo, kết quả là gặp bọn họ.” Hứa Tử Du đáp.
“Nhân quả đặc thù thế nào?”
“Sư huynh biết rồi còn gì.” Hứa Tử Du vươn tay quá đầu rồi đặt lưng lên mái ngói, “Là mối quan hệ nhân quả rối rắm giữa ta, Hồ gia và sư phụ.” Hắn liếc mắt sang, “Hồ gia đó là gia tộc của sư phụ chúng ta, đúng chứ?”
Vân Tiêu làm một hớp rượu rồi gật gù, “Ừ, đúng rồi.”
“Đừng có ‘ừ’ một cách thản nhiên như vậy chứ.”
Hứa Tử Du ngồi phắt dậy, khoanh chân khoanh tay hỏi.
“Sao có nhiều chuyện liên quan đến sư phụ mà ta không biết vậy?”
“Kỳ thực, ta cũng không hơn ngươi là bao, cho đến khi tới trung nguyên thì sư phụ biết sẽ không giấu được nữa nên mới quyết định nói rõ nội tình.”
Vân Tiêu bất đắc dĩ đáp rồi liếc mắt sang hắn, khóe môi khẽ giương lên.
“Đáng tiếc, tên nào đó lại thích vi vu ở Đại Ngàn hơn nên mới bỏ lỡ.”
Hứa Tử Du: “…”
Xin lỗi, nhưng tên nào đó bị hãm hại chứ không phải nguyện ý.
——
PS: Mai với mốt (8,9/12/2024) mình về quê giỗ 50 ngày nên không đăng chương. Thứ ba tuần tới (10/12) sẽ đăng trở lại. Mọi người thông cảm nha!