Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Ma Chủng

Unknown

Chương 81: Niềm vui ngoài ý muốn

Chương 81: Niềm vui ngoài ý muốn


Kỳ Quốc phát sinh đại sự, cảnh nội đâu đâu cũng rộ lên tiếng bàn tán.

Đối với ngoại giới, Dương Xuân Thu tận dụng mọi thủ đoạn và mạng lưới tình báo để đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Kỳ Vương trong khi h·ung t·hủ thực sự là Định Quốc công.

Nếu Dương Xuân Thu bẩm báo lại toàn bộ sự thật với Ngự Ma Tông, cao tầng tông môn cùng lắm chỉ xử trí nhất mạch của Định Quốc công và xem hoàng tộc nhánh Kỳ Vương là n·ạn n·hân. Khi đấy, Thái tử đương triều sẽ thuận thế đăng cơ, phía Điền gia sẽ chẳng nhận được bất kỳ lợi lộc nào. Trong tình huống tệ hơn, tân vương cưỡng ép toàn bộ phi tần cựu vương tuẫn táng cùng thì trưởng nữ của Điền Kiến Quốc sẽ không thoát được một mạng.

Trong lúc Dương Xuân Thu còn có thể can thiệp vào vương triều thế tục, lão phải giải quyết triệt để nỗi lo âu ngầm của Điền Kiến Quốc, một lần và mãi mãi.

Điền Kiến Quốc tiếng thơm lâu năm, lại được tiên gia như Dương Xuân Thu mở lời đề bạt thì các quan đại thần trong triều làm gì có ai dám lên tiếng phản đối lão đăng cơ. Huống hồ, sau nạn hấp huyết, số lượng quan đại thần đã thuyên giảm không ít, trong triều cát cứ phân tranh, nếu không mau chóng thống nhất thì các thế lực ngoại bang sẽ nhân cơ hội tiến quân.

Mặt khác, Điền Kiến Quốc lên ngôi dưới sự bảo hộ của một tu hành giả Trúc Dịch cảnh thì các phương cũng tự động biết điều mà yên ắng một thời gian. Kỳ Quốc có thể nhân cơ hội đó tái thiết và chỉnh đốn quân ngũ cho chỉnh tề để đón chào thời kỳ mới.

Cái Tết năm nay của Kỳ Quốc có lẽ không được yên vui nhưng ít ra đã chấm dứt một đại nạn sóng ngầm. Sau mùa xuân này, Kỳ Quốc sẽ hồi sinh.

Với ngoại giới thì Điền gia vĩ đại như thế, còn với nội tộc, người người đến giờ vẫn còn khá hoang mang, tựa hồ vẫn chưa dám tin vào hiện thực rằng mình đã trở thành hoàng tộc.

Điền phu nhân là người vui nhất, thậm chí còn vui hơn cả các thê thiếp bởi bà là chính thất của Thái tổ tân triều. Theo lẽ thường, bà sẽ được sắc phong làm Hoàng hậu, hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của người tỷ tỷ đã khuất của mình. Đối với bà mà nói, khoảnh khắc ngồi vào phụng vị là giai thoại vinh quang nhất trần đời, không gì sánh bằng.

Về phần những tộc lão khác, bọn họ đang bận rộn chuẩn bị cho công cuộc đăng cơ chính thức của Điền Kiến Quốc và tế tổ dòng họ nên trong phủ lúc nào cũng rộn ràng.

Hứa Tử Du cần tĩnh tu nên Điền Kiến Quốc đã sớm ngăn không cho ai làm phiền. Khổ nỗi, thính lực của hắn quá tốt nên dù người cách xa thế nào hắn cũng nghe được. Vì thế, mỗi ngày hắn chỉ điều công ổn định thương thế thôi chứ chẳng làm gì nhiều, nhàm chán quá thì lại ra ngoài du hí một chút, xem như thưởng thức cảnh kinh thành lần cuối trước khi về.

“Công tử, mặt trời còn chưa lên, người đã vội rời đi rồi sao?”

Hứa Tử Du cài vạt áo, ánh mắt hơi lóe tinh minh, cơ thể tràn trề sức sống, trông thế nào cũng không giống người bị nội thương nghiêm trọng. Hắn ngoảnh đầu nhìn nữ nhân đeo yếm vừa ngồi dậy trên giường, khóe miệng giương khẽ.

“Có việc, không thể ở đây mãi.” Hắn vén tóc mai cô, nhoẻn miệng nói tiếp: “Đêm qua thoải mái lắm, người ta nói nàng là kim bài mỹ nữ ở đây cũng không phải hư danh.”

Nữ nhân kiều diễm vuốt tóc, e thẹn đáp lại: “Được phục vụ công tử là vinh hạnh của thiếp thân, nếu công tử không chê, lần tới thiếp thân nguyện ý đợi.”

“Lần tới sao?” Hứa Tử Du trầm ngâm: “Vậy thì lần tới đi, nhưng cụ thể lúc nào thì ta cũng khó nói trước. Thời gian vẫn còn sớm, nàng nằm nghỉ đi, đêm qua cũng cực rồi.”

Nghe vậy, nữ nhân liền cười thẹn thụng rồi khoác tấm áo mỏng đưa tiễn hắn ra khỏi kỹ viện. Tuy rằng trong lòng vẫn còn tiếc nuối nhưng người đến người đi tại kỹ viện nhiều vô kể, số cô nếu không được chuộc thân thì sau cùng cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa trông đợi.

Hứa Tử Du rời kỹ viện, tâm trạng liền thư thái hơn mọi khi.

Trời vẫn còn sớm nên ngoài đường không có bao nhiêu mống, người rời khỏi kỹ viện tầm này cũng không ít nên chẳng ai quan tâm mấy. Dù nhìn thấy nhau, bọn họ cũng lặng lẽ đi qua như chưa từng giáp mặt. Ai về nhà nấy, đời ai nấy sống.

Hứa Tử Du được Điền Kiến Quốc tặng hoàng kim lệnh, về sau chỉ cần đưa ra thì không phàm nhân nào ở Kỳ Quốc dám không nghe lời hắn. Có điều, sau chuyến đi này, hắn phải hồi tông rồi, chẳng rõ ngày tháng năm nào mới có thể sử dụng lại.

Hoàng kim lệnh trong tay, Hứa Tử Du có thể rời khỏi kinh thành mà không tốn bất kỳ thủ tục nào. Thậm chí tên quan thủ thành nhìn thấy hắn bây giờ còn tỏ vẻ tiếc nuối không ngớt.

Hứa Tử Du vẫn còn nhớ dáng vẻ lần đầu gặp gã, tuy thời gian chưa đến một tháng nhưng thái độ trước sau lại cách biệt một trời một đất. Gã tựa hồ muốn lôi kéo nói chuyện, khổ nỗi hắn đang bận nên không tiện lưu lại. Hai người cứ thế mà tách nhau.

Hứa Tử Du không quan tâm thái độ của tên quan thủ thành, dù sao lần kế gặp nhau có lẽ cũng là chuyện của vài chục năm nữa. Gã khi ấy chắc cũng xanh cỏ rồi.

“Mấy hôm không thấy, lão phu còn tưởng ngươi tìm chỗ nào đó bế quan, không ngờ lại là cà kỹ viện. Rảnh rỗi quá nhỉ?” Dương Xuân Thu nhìn bộ dạng phong khởi sắc xuân của hắn mà chướng con mắt. Ngoại hình đẹp mắt dù đặt tại đâu cũng luôn khiến người ta ghen ghét.

“Dương trưởng lão vạn an, đệ tử đến rồi ạ.”

Hai người bọn hắn hẹn gặp trong rừng sâu để tránh kinh động tới người dân trong thành khi ngự khí phi hành. Ngặt nỗi, bộ dạng của Hứa Tử Du khiến Dương Xuân Thu chướng mắt quá nên lão bắt hắn cưỡi ngựa đi đường, không cho phép ngự khí.

Hứa Tử Du thầm than không thôi nhưng cũng chẳng lăn tăn mấy. Đằng nào nội thương vẫn còn đấy, pháp lực hắn cũng chẳng nhiều để mà duy trì ngự khí trong thời gian dài nên cưỡi hãn huyết bảo mã hồi tông lại là lựa chọn thoải mái hơn.

“Khởi bẩm trưởng lão, vết thương của đệ tử vẫn chưa lành, kinh thành lại không phù hợp để khôi phục nên đệ tử chỉ còn cách mượn cảm giác thăng hoa của nhục d·ụ·c để thuyên giảm cơn đau. Mong trưởng lão lượng thứ cho.” Hứa Tử Du ôm quyền giải thích.

“Ngươi luyện hoan thuật sao?” Dương Xuân Thu nhíu mày.

Hứa Tử Du lắc đầu cười khổ: “Thiên phú đệ tử không tốt, luyện thể đã là con đường tốt nhất rồi, luyện hoan thuật tuy giúp tiến cảnh nhanh hơn nhưng nghe nói luyện không tới nơi thì căn cơ bất ổn, khó mà đi xa nên cũng không định luyện. Đệ tử ăn nằm với kỹ nữ chỉ vì muốn giảm cơn đau, không vì lý do nào đặc biệt hơn đâu ạ.”

Dương Xuân Thu tặc lưỡi.

“Lão phu không chất vấn, ngươi giải thích làm gì.”

“Đệ tử tiện miệng thôi ạ. Nếu trưởng lão không thích nói chuyện, đệ tử xin ngậm miệng.”

Dương Xuân Thu: “…” Lão phu không bảo ngươi câm.

Dương Xuân Thu không thích nói chuyện nhưng cũng chẳng phải người ưa thích nhàn rỗi. Nếu lão phi hành về dược viên luôn thì chặng đường chẳng dài bao nhiêu, cùng lắm chỉ tốn một canh giờ nhưng vì phải trông chừng Hứa Tử Du nên tốc độ di chuyển chậm đi rất nhiều.

Tất nhiên, Dương Xuân Thu không bắt Hứa Tử Du đi ngựa chỉ vì chướng mắt bộ dạng phơi phới của hắn, mà lão có chuyện muốn nói. Chuyện này không tiện nói ở dược viên.

“Miệng thì bảo luyện hoan thuật căn cơ bất ổn nhưng ngươi bây giờ mới gọi là căn cơ bất ổn. Trung cảnh chưa ổn định, sao lại liều mình đột phá thượng cảnh?” Lão nói.

Hứa Tử Du chớp mắt nhìn lão, trong lòng có chút suy nghĩ nhưng không để lão đợi lâu.

“Khởi bẩm trưởng lão, đệ tử phải đối mặt với Tiềm Hư cảnh, nếu giữ tu vi ở ngưỡng trung cảnh thì có lẽ đã không thể cầm cự với tên phản đồ kia rồi. Chuyến này hồi tông đệ tử dự tính sẽ bế quan ổn định cảnh giới một quãng thời gian.”

“Có dự tính là tốt.” Dương Xuân Thu nói tiếp: “Chuyện lần này đã có lão phu lo liệu, sau này ai hỏi gì ngươi chỉ cần bảo không biết là được.”

Hứa Tử Du ngẫm một chút liền gật đầu.

“Đệ tử đi chuyến này cũng được xem là phạm tông quy, tự khắc biết giữ miệng.”

Dương Xuân Thu gật gù hài lòng, lão phất tay sang, hai bình ngọc liền bay đến trước người hắn: “Chuyến này ngươi làm rất tốt, lão phu có thể hưởng được công trạng từ tông môn cũng nhờ vào nỗ lực của ngươi. Đây là Ngân Cốt Đan và Trúc Cơ Đan như đã hứa, ngoài ra, chuyến này lập công, lão phu cũng không keo kiệt với ngươi.”

Hứa Tử Du đang mừng vì nhận được Ngân Cốt Đan và Trúc Cơ Đan nhưng chưa kịp thu hồi thì đôi tai đã dõng lên, ánh mắt như thể đang rực sáng trước nửa câu sau của lão.

“… Ý trưởng lão là đệ tử cầu gì cũng được?”

Dương Xuân Thu lườm một mắt.

“Đừng được đằng chân lân đằng đầu. Lão phu có thể phá lệ thưởng thêm cho ngươi thì cũng có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Từ đây đến lúc hồi dược viên vẫn còn vài ngày, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ. Thứ gì nên cầu, thứ gì không nên cầu, lão phu nghĩ ngươi đủ khôn để hiểu.”

Hứa Tử Du thu hai bình đan dược vào trận bàn rồi gãi đầu ngượng ngùng.

“Đệ tử biết bản thân mình tới đâu, tự nhiên không cầu cạnh gì quá đáng.”

Dương Xuân Thu: “…” Không quá đáng mà sao nhìn mặt ngươi có vẻ hèn mọn thế?

Hứa Tử Du không nhận ra bản thân đã xoa hai tay vào nhau từ lúc nào. Hắn luôn đinh ninh Dương Xuân Thu keo kiệt nhưng từ sau khi được lão cho thêm một viên Hoàn Nguyên Đan, hắn đã suy nghĩ lại. Hôm nay lão còn phá lệ ban thưởng thêm, hắn sao không vui được chứ, nhiều lúc quá khích vọng tưởng cũng là chuyện khó tránh nhưng chỉ cần không nói năng thiếu suy nghĩ thì cơ hội vẫn còn. Vừa hay, hắn đã có câu trả lời.

Trên tay Hứa Tử Du xuất hiện một đôi quyền sáo chịu nhiều thiệt hại, phần bao tay chỗ móp chỗ nứt một mảng lớn, linh khí xung quanh cũng không còn giao hòa cho thấy pháp khí này đã trở thành vật phàm, từ nay về sau không thể hỗ trợ điều động pháp lực được nữa.

“Pháp khí tùy thân của đệ tử bị phá hỏng trong trận vừa rồi nên đệ tử muốn thỉnh cầu một pháp khí tương tự, mong trưởng lão suy xét.” Hứa Tử Du dừng ngựa rồi khom mình.

Dương Xuân Thu ngoắc ngón tay, đôi quyền sáo kia lập tức bay đến trước mặt.

“Lão phu còn tưởng ngươi sẽ cầu cạnh công pháp, nhưng thôi, cầu pháp khí thiết thực với tình hình của ngươi hơn. Lão phu chấp thuận.”

Hứa Tử Du mừng rỡ, còn chưa kịp nói cảm tạ thì lão đã ngắt lời.

“Thời trẻ lão phu không luyện quyền pháp nên không có một bộ quyền sáo nào phù hợp. Có điều, chỗ sư phụ lão phu hình như có một đôi đã lâu không dùng tới. Bao giờ hồi tông, lão phu sẽ đi xem một chút. Ngươi có thể đợi đến lúc đó chứ?”

Hứa Tử Du giật mình.

Sư phụ của Dương trưởng lão?!

K-không phải đấy là lão quái vật Kim Đan cảnh sao?!

Chương 81: Niềm vui ngoài ý muốn