Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Chủng
Unknown
Chương 88: Hồi tông
Hứa Tử Du hồi tông là chuyện của ba ngày sau. Vừa đặt chân vào trong đại sảnh của Chấp Sự Đường, hắn đã nghe thấy tiếng bàn tán của các đệ tử trước bảng nhiệm vụ.
Có người bàn về kết quả của đại bí, có người luyên thuyên về nhiệm vụ, cũng có người đàm tiếu về c·ái c·hết của Thẩm Vân Mai. Tiếng người xì xào quyện vào nhau, chớp mắt đã tạo ra một mớ hỗn độn quanh quẩn bên tai.
Tinh thần Hứa Tử Du trấn định, ngang nhiên bỏ ngoài tai những việc đó rồi tiến lại bàn của lão chấp sự quen thuộc. Hai người trò chuyện cười nói với nhau một lúc lâu cũng thu hoạch được không ít thông tin quan trọng. Với hắn là chuyện bát nháo trong tông, còn với lão là việc hắn trở nên thân thuộc hơn với nhất mạch dược viên.
Cả hai đều thu hoạch được những thông tin cần thiết nên tinh thần khá sảng khoái. Hứa Tử Du cũng nhận về không ít điểm cống hiến nên hắn bắt đầu tính đến chuyện đổi chác.
Tại Ngự Ma Tông, điểm cống hiến lúc nào cũng có giá trị hơn nguyên thạch, bởi chúng có thể được quy đổi ra những thẻ bài giúp các đệ tử lấy được thứ mình muốn từ bên trong ngân khố tông môn. Đan dược, công pháp, thậm chí là cơ hội được trưởng lão chỉ điểm,... không gì là điểm cống hiến không cung cấp được.
“Quả nhiên có đan phương Trúc Cơ Đan.”
Hứa Tử Du rà soát danh sách được đổi, ánh mắt liền sáng rực như sao trên trời. Thời gian qua hắn làm nhiệm vụ rất nhiều, đã thế còn được cả công huân từ vụ việc Ma Uyên bạo động nên tổng điểm cống hiến hiện giờ vô cùng lớn. Khổ nỗi, con số đấy cũng chỉ vừa đủ để đổi lấy hai đan phương cấp độ Tiềm Hư. Trông thôi cũng biết đắt xắt ra miếng rồi.
Có điều, Hứa Tử Du không có nhu cầu đổi công pháp trong thời gian tới, dù sao thì hắn cũng có cơ hội đến từ công huân chiến tranh rồi nên không cần thiết phải tiêu hao điểm cống hiến.
Không do dự gì cả, Hứa Tử Du lập tức đổi đan phương.
“Hứa sư điệt bắt đầu luyện đan từ khi nào thế?” Lão chấp sự tò mò hỏi.
“Trong lúc trông lò đan cho Dương trưởng lão thì đệ tử nảy ý muốn học. May mà đợt thu hoạch Liệt Dương Quả vừa rồi thuận lợi nên mới được trưởng lão chỉ điểm cho.”
Hứa Tử Du gãi đầu đáp lại, dáng vẻ rất thành thật. Chỉ là câu trả lời của hắn lại gây sốc cho lão chấp sự. Lão cầm chặt đan phương Trúc Cơ Đan mãi mà không chịu buông ra.
“... Chấp sự, đan phương của ta.” Hứa Tử Du lên tiếng.
Nghe vậy, lão chấp sự mới sực tỉnh, vội vàng đưa đan phương cho hắn rồi áp ngọc bài để trừ điểm cống hiến. Lão vẫn chưa dám tin vào tai mình, bèn hỏi lại:
“Dương trưởng lão dạy ngươi thật sao?”
“Đệ tử không nói là trưởng lão dạy, chỉ là nhận được một chút chỉ điểm để khởi đầu không mấy khó khăn thôi ạ.” Hứa Tử Du từ tốn đáp lại.
Lão chấp sự: “...” Như nhau cả thôi.
Dương trưởng lão hỉ nộ thất thường đã không phải chuyện lạ. Lão chấp sự thâm niên lâu tại Chấp Sự Đường, kinh qua vô số phàn nàn của dược viên về các đệ tử đến thực hiện nhiệm vụ cũng tính là hiểu rõ tính cách đối phương. Trong suy nghĩ của lão, Dương trưởng lão sẽ không bao giờ hít chung bầu không khí với người khác, nói gì tới chuyện chỉ điểm luyện đan. Phải biết, các luyện đan sư của dược viên còn chưa có được phúc phần ấy đâu.
Vì thế, bất kỳ ai được Dương trưởng lão chỉ điểm đều là dấu hiệu cho thấy người đấy đang được lão chú ý. Nếu sự tình phát triển thuận lợi, không khéo sẽ được lão thu đồ.
Dĩ nhiên, lão chấp sự không dám nghĩ đến chuyện tốt như thế nhưng vì chuyện khó tin đã xảy ra, biết đâu những chuyện to lớn hơn sẽ còn bùng nổ tiếp nữa.
Hứa Tử Du thấy lão chấp sự vẫn chưa hoàn hồn nên không có ý lưu lại quá lâu, hắn cũng cần quay về dọn dẹp “động phủ” trong rừng nữa. Lâu rồi chưa quay lại, một vài trận pháp trong đó có lẽ không thể duy trì thêm do thiếu nguồn cung linh thạch.
Với cả, Hứa Tử Du cũng khá tò mò, không biết trong lúc mình vắng mặt, Ma Trường Tô và đám tùy tùng liệu có dám đột nhập vào bên trong không.
Quả nhiên, câu trả lời là có. Ngay từ bên ngoài bìa rừng, hắn đã cảm nhận được sự thay đổi của dòng chảy thiên địa linh khí. Chưa kể, nhân sự của Chấp Pháp Đường còn vây xung quanh, người nào người nấy đều bặm trợn như thể muốn gây sự.
“Hứa sư đệ?” Lạc Tông Trạch đang dặn dò các đệ tử thì phát hiện bóng dáng của Hứa Tử Du từ xa, bèn chạy lại chào hỏi: “May quá sư đệ về tới rồi.”
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ.
“Đã lâu không gặp sư huynh, không biết sư huynh đến chỗ của ta có việc gì không?”
Hắn cố tình đảo mắt sang những đệ tử Chấp Pháp Đường khác, những người đó tưởng hắn đang nhìn đểu nên không ngần ngại trợn mắt gồng cơ uy h·i·ế·p.
Lạc Tông Trạch thấy thế liền hừ một tiếng cảnh báo, đám người kia liền ngoan lại ngay.
Hắn quay sang chỗ Hứa Tử Du, bất đắc dĩ kể lại chuyện một tuần trước. Đại loại là có một nhóm đệ tử ngoại môn tiến vào rừng luyện công nhưng sau đó không trở ra được nữa. May mà có một đệ tử trông thấy nên đến báo cho Chấp Pháp Đường biết nên mới vội cắt cử người tới kiểm tra. Ngặt nỗi, đối mặt với vô vàn tòa trận pháp trước mặt, chẳng một ai dám liều mình đặt chân vào trong, thành thử mới canh giữ bên ngoài đến tận giờ.
Hứa Tử Du nghe xong liền khoanh tay nghĩ ngợi.
“Lạc sư huynh không cảm thấy sự việc này kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ?” Lạc Tông Trạch thắc mắc: “Sư đệ cảm thấy có chỗ nào không ổn ư?”
Hứa Tử Du nói: “Thông thường, tìm kiếm nhân sự là chuyện của Chấp Sự Đường. Chấp Pháp Đường chỉ điều động khi có đệ tử phạm vào tông quy. Phiến rừng này của ta đã được Chấp Sự Đường cho phép sử dụng, bên ngoài cũng có đặt cảnh cáo từ trước. Ta không nghĩ bọn họ đi nhiều người như thế mà không phát hiện ra được.”
Lạc Tông Trạch hơi dừng lại.
“Ý của sư đệ là những đệ tử mất tích kia cố tình xâm nhập vào động phủ của sư đệ?”
Hứa Tử Du gật đầu: “Không chỉ những người này, người báo tin cũng khá đáng nghi.”
“Ta sẽ cho người bắt giữ sau. Bây giờ thì phiền tới sư đệ rồi.” Lạc Tông Trạch đáp.
Nghe vậy, Hứa Tử Du bèn bày ra một ít kháng cự cho hợp với lẽ thường. Dù sao thì chẳng một ai thích thú với việc bị Chấp Pháp Đường vây lại như thế này.
Lạc Tông Trạch cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy chứ cá nhân hắn không muốn tổn hại tới quan hệ với Hứa Tử Du. Suy cho cùng, đối phương hiện tại cũng là một nhân vật không hề đơn giản một chút nào. Rõ ràng không nằm trong thập cường ngoại môn nhưng thực lực chỉnh thể có khi còn mạnh hơn một vài người.
Lạc Tông Trạch không giống Ma Trường Tô nhưng vì là con cháu thế gia nên hắn vẫn có đôi chút suy nghĩ liên quan tới lợi và hại trong mỗi mối quan hệ. Suy tư một lúc, Lạc Tông Trạch quyết định khuyên nhủ, thậm chí là hạ một bậc thang để bảo toàn quan hệ.
Lạc Tông Trạch đã cố ý chừa mặt mũi thì Hứa Tử Du cũng không giả bộ cố chấp nữa. Hắn thôi động trận bàn khai mở trận pháp, màn sương trắng bao quanh khu rừng lập tức tan đi.
Thấy thế, mấy tên đệ tử Chấp Pháp Đường nhanh chóng xông vào. Ngặt nỗi, còn chưa đi được bao xa thì Hứa Tử Du đột nhiên phóng Xích Ti lôi bọn họ lại chỗ cũ.
Đám người ngã lăn quay ra đất, bụi bặm dính đầy mình.
“Ngươi làm cái quái gì thế?!” Có tên tức giận quát.
Lạc Tông Trạch lập tức tát đầu đối phương: “Nhìn lại cho kỹ đi.”
Nghe vậy, tên kia liền hậm hực nhìn theo hướng ngón tay, con ngươi bỗng dưng rụt lại.
Trước mặt gã giờ này là một thi thể đã hư thối hơn phân nửa, xung quanh còn có giòi bọ bu kín. Mùi hôi thối bốc lên dường như còn mang theo cả chướng khí rất đặc thù.
“Hứa sư đệ, ta hỏi câu này trước cho chắc.” Lạc Tông Trạch lên tiếng: “Trong đống trận pháp của sư đệ, rốt cuộc có bao nhiêu tòa sát trận vậy?”
Hứa Tử Du đáp: “Bảy tòa, đây là tòa đầu tiên, độc trận.”
Lạc Tông Trạch và đám người Chấp Pháp Đường: “...”
Hay tin nơi nhóm đệ tử kia mất tích là khu vực động phủ của Hứa Tử Du, Lạc Tông Trạch đã có phỏng đoán thể nào cũng tồn tại sát trận, dù sao đối phương cũng xuất tông một quãng thời gian, không lý nào lại để vườn không nhà trống cho người khác tới quấy rầy.
Chỉ là hắn không ngờ trong này có sát trận thật, đã thế còn những bảy tòa.
“May mà không cưỡng ép phá trận từ đầu…” Một tên khác lẩm bẩm trong miệng.
Ngự Ma Tông không cấm các đệ tử thiết lập trận pháp xung quanh động phủ, thậm chí là khuyến khích để tự giữ không gian riêng cho mình. Tất nhiên, tông môn không có chỉ định cụ thể về trận pháp nên sát trận vẫn nằm trong sự cho phép.
Có điều, chưa một ai nghĩ sẽ có người thiết lập sát trận ngay giữa tông môn thật, nói gì đến việc lập luôn cả bảy tòa bao gồm độc trận hiểm hóc.
Nhìn tòa độc trận dần tan biến ngay trước mặt, Lạc Tông Trạch có vẻ đã đoán được kết cục của những đệ tử mất tích rồi. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thoát được sát trận này thì kiểu gì cũng gặp trận khác. Ở giữa khu rừng này, ngoại trừ trận pháp sư thì khó ai sống nổi.
“À phải, phía Chấp Pháp Đường không cho mời trưởng lão của Tụ Linh Sơn đến sao?”
Hứa Tử Du đột nhiên lên tiếng, còn tay thì vẫn đều đặn điều chỉnh trận bàn.
“Từ trưởng lão còn chưa ra tay mà đã nhờ tới người khác thì không khỏi mất mặt quá.” Lạc Tông Trạch thở dài: “Với cả, ta từng vào động phủ của sư đệ rồi, nếu cưỡng ép phá thì có chút không ổn lắm. Nơi ở của trận pháp sư bao giờ cũng không đơn giản mà.”
Đáy mắt Hứa Tử Du lóe tinh quang. Hắn cười nhẹ rồi không nói gì nữa, tiếp tục điều khiển trận bàn để giải tán từng tòa trận pháp. Mỗi một tòa được tản ra là đoàn người phát hiện một xác c·h·ế·t. Mỗi kẻ c·h·ế·t mỗi kiểu, không ai giống ai. Người c·h·ế·t toàn thây nhất thì gương mặt cũng ngập tràn nỗi sợ hãi, đôi mắt trợn ngược thấy cả tròng trắng.
Hứa Tử Du quay sang, bình tĩnh hỏi:
“Sư huynh, chỉ còn một tòa trận pháp nữa là vào chỗ ở của ta rồi. Nơi đấy không có dấu hiệu bị xâm phạm nên sư huynh xem qua thử đã đủ số người cần tìm chưa?”
Lạc Tông Trạch nhắm mắt thở dài.
“Đã đủ số người trình báo rồi. Có điều, chuyến này vẫn cần sư phụ đi với ta một lúc.”
Hứa Tử Du nghiêng đầu, giả bộ không biết.
“Ta không nhớ là mình phạm tông quy.”
“Không phải tông quy, cũng không liên quan đến chuyện này.” Lạc Tông Trạch tiếp lời: “Cụ thể thì ta không tiện nói ở đây. Từ trưởng lão có lệnh, hi vọng sư đệ tiếp nhận.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du liền ậm ừ một lúc.
“Nếu sư huynh đã nói vậy thì ta sẽ đi. Có điều, trước đó ta cần dọn dẹp một chút. Ta không muốn khi quay về lại thấy nơi ở của mình nhơ nhuốc.”
Lạc Tông Trạch nhìn đống xác c·h·ế·t, trong lòng cũng hiểu được phần nào. Hắn đáp:
“Ta sẽ đợi sư đệ ở bên ngoài.”
“Đa tạ sư huynh.”