Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Chủng
Unknown
Chương 97: Tranh đấu tới c·h·ế·t
Mặc dù cuộc đời của Hứa Tử Du trải qua rất trắc trở nhưng hắn cũng có một lợi thế lớn mà không phải tu hành giả nào cũng được hưởng. Đấy là được Kim Đan cảnh chỉ điểm tu hành.
Cốt Cương lão quỷ thì thôi, dù sao lão cũng là sư phụ hắn. Sát Luyện lão quái thì hơi ngoài dự liệu một chút, song hắn lại không từ chối ý tốt. Suy cho cùng, lý giải về đan dược của lão thực sự rất tuyệt vời, hắn chỉ nghe một lần thôi là hiểu được. Chưa kể, những gì mà hắn nghe được hôm nay hoàn toàn giúp hắn giảm tải một quãng thời gian dài thực nghiệm.
“À, ngụy linh căn khuyết hỏa, chẳng trách lại phát sinh ra lỗi lầm sơ đẳng, nhưng ngoài lỗi này thì ngươi vẫn chưa phạm những sai lầm khác, kể ra cũng là một lợi thế.”
Sát Luyện lão quái không tin một luyện đan sư lại thiếu đi năng lực khống hỏa, thế là lão quyết định kiểm tra linh căn của hắn một chút. Ngụy linh căn cảm nhận linh khí yếu là chuyện bình thường nhưng lão không ngờ hắn lại khuyết hỏa.
Thuộc tính hỏa trong linh căn thường là điều kiện tiên quyết để bước vào con đường luyện đan, luyện khí, không thì sẽ rất khó tiến xa. Nếu phẩm chất linh căn cao thì dù thiếu hỏa cũng sẽ đỡ đần hơn một chút, chí ít thì khả năng cảm thụ linh khí vẫn vượt trội.
Hứa Tử Du thì hay rồi, cái gì hắn cũng thiếu. Song, Sát Luyện lão quái vẫn khá kinh ngạc trước thành quả mà hắn đạt được trong hai năm qua. Mấy viên đan dược luyện thành có phẩm chất khá tốt, xem như không quá hoàn mỹ thì đan thành cũng đạt độ chín phần.
“Phải rồi, nghe nói ngươi có luyện độc.” Sát Luyện lão quái nói tiếp.
Hứa Tử Du ôm quyền: “Vâng, vãn bối có luyện qua một chút, hơn nữa từ đầu vãn bối cũng đã miễn được đại đa số độc tính căn bản trong thiên hạ rồi ạ.”
“Đan có ba phần độc, người bình thường phục dụng nhiều thì bất lợi cho căn cơ nhưng với ngươi lại là dưỡng chất mười phần.” Sát Luyện lão quái mỉm cười: “Biết tận dụng triệt để lợi thế của bản thân là nhân tài. Ngươi không tệ, chẳng trách được tiểu Dương nhìn trúng.”
“T-tiền bối quá khen, vãn bối không dám nhận.” Hứa Tử Du khom mình.
“Nhận đi, dù sao lão phu cũng định nhận ngươi làm đệ tử ký danh.”
Sát Luyện lão quái tùy tiện xua tay.
“Hả?!” Hứa Tử Du và Hữu trưởng lão đồng loạt há hốc mồm. Nếu hắn bất ngờ một thì y phải kinh ngạc mười, thậm chí là hơn cả thế, bởi việc này xa rời mục đích đến đây.
Hữu trưởng lão khụ khụ vài tiếng.
“Sư thúc, Hứa Tử Du chỉ mới là đệ tử ngoại môn, ngài thu nhận sớm quá sẽ khiến phía thế gia có cơ hội chỉ trích đấy ạ. Mong ngài suy xét lại.”
“Lão phu chỉ nói là ‘định’ thôi, ngươi có vấn đề là nghe hiểu à.” Sát Luyện lão quái tặc lưỡi: “Muốn trở thành đệ tử của lão phu, hắn ít nhất phải là Tiềm Hư cảnh đã.”
Nghe vậy, Hữu trưởng lão liền vuốt ngực thở phào, đồng thời lườm mắt nhìn Hứa Tử Du một cách ghen tị. Trong khi đó, người đáng lý phải vui thì lại không vui nổi.
Hứa Tử Du đã có sư thừa nên không tiện bái sư người khác, mà từ chối ngay tại trận thì lại dễ làm Sát Luyện lão quái không vui. Phải biết, Kim Đan cảnh vừa mở miệng đấy. May mà Hữu trưởng lão lên tiếng đúng lúc nên hắn có thể mượn cớ đấy lui thân.
“Đa tạ tiền bối đã cất nhắc, vãn bối nhất định sẽ tu hành chăm chỉ.”
“Ừ, nếu như ngươi còn sống.” Sát Luyện lão quái bật cười.
Gương mặt Hứa Tử Du bỗng chốc cứng đờ, nụ cười vừa giương không lâu đã cứng ngắc.
Hữu trưởng lão lúc này mới lấy lại bình tĩnh để dẫn lời. Trong khi đó, Sát Luyện lão quái vẫn đang thăm thú dược viên nho nhỏ của Hứa Tử Du, xem như có chuyện để làm.
“Hiệu quả trận pháp của ngươi như thế nào?”
“Khởi bẩm trưởng lão, hoàn toàn có thể tin tưởng được.” Hứa Tử Du đáp.
“Tự tin đấy, nghe không giống ngươi một chút nào.” Hữu trưởng lão nhếch mép.
Hứa Tử Du mỉm cười: “Trận pháp là lĩnh vực đệ tử tự tin nhất, đệ tử có thể dùng mạng mình để đảm bảo mọi cuộc trao đổi trong này được giữ kín triệt để.”
Hữu trưởng lão hơi nhướng mày nhưng khóe miệng lại không ngừng giương cao. Y hài lòng với câu trả lời này của hắn. Đây mới là thái độ mà y cần tìm.
“Được lắm, xem như chúng ta không tìm nhầm người.” Hữu trưởng lão chậm rãi nhả một ngụm khói trắng: “Tiểu tử ngươi còn nhớ vụ Ma Uyên b·ạo đ·ộng hai năm trước chứ?”
Hứa Tử Du gật đầu: “Đệ tử vẫn còn nhớ.” Đôi mắt hắn liếc ngang: “Trưởng lão, hai năm nay đệ tử không cập nhật tin tức bên ngoài, không lẽ Ma Uyên lại tiếp tục b·ạo đ·ộng?”
Hữu trưởng lão lắc đầu: “Ma Uyên không b·ạo đ·ộng nhưng hệ quả của đợt b·ạo đ·ộng năm đó đã bắt đầu hiện hữu. Tông ta cùng hai đồng đạo khác đã cùng nhau lên một kế hoạch mở thí luyện cho các đệ tử dưới Tiềm Hư cảnh. Lần này, ngươi đừng hòng trốn.”
Nghe vậy, Hứa Tử Du có chút hơi khó hiểu. Đồng ý là bị cưỡng ép tham gia không phải chuyện thích thú gì với người đang ẩn cư như hắn nhưng nếu tông môn ra lệnh thì hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Vấn đề của hắn là lời giải thích của Hữu trưởng lão đi quá nhanh, hắn còn chưa nắm rõ bối cảnh thì y đã nói xong.
Hắn chậm rãi đưa tay: “Trưởng lão, đệ tử có thắc mắc. Tại sao tông môn lại mở thí luyện cho đệ tử ngoại môn thay vì nội môn? Chẳng phải chất lượng sẽ tốt hơn sao?”
“Điều ngươi nói là điều mà tông môn mong muốn nhưng trên đời làm gì có chuyện được như ý nguyện dễ dàng như thế.” Sát Luyện lão quái thình lình đến ngay sau lưng dù một giây trước đó lão đang ở xa xa trong tầm mắt cả hai.
Nội tâm Hứa Tử Du giật thót nhưng mừng là vẫn trấn định kịp.
“Mặc dù tam tông liên thủ đã thành công trấn áp Ma Uyên vào hai năm về trước nhưng thực tế lại không thể trấn áp hoàn toàn. Bạo động vẫn luôn diễn ra ở trong lòng Ma Uyên, dẫn đến kết cấu địa hình bên dưới thay đổi chóng mặt. Ma Uyên bây giờ và Ma Uyên chúng ta biết lúc trước là hai nơi hoàn toàn khác biệt.”
Đáy mắt Hứa Tử Du bất giác lóe tinh quang, tựa hồ đã đoán được nội dung thí luyện.
“… Mạn phép cho vãn bối to gan một câu, phải chăng mục tiêu của thí luyện lần này là vẽ lại địa đồ của Ma Uyên?” Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Sát Luyện lão quái mỉm cười.
“Tiểu tử ngươi sáng dạ đấy.”
Hứa Tử Du: “…” Đứng trước nguy hiểm mà không sáng dạ thì có mà c·hết.
Lão gật gù hài lòng: “Kết cấu địa hình của Ma Uyên thay đổi cũng sẽ dẫn tới những thay đổi với các bí cảnh liên quan. Đây là đại sự với cả tam tông.”
Lão đột nhiên dừng lại một lúc.
“… Có điều, bên dưới Ma Uyên là một vùng đất tương đối đáng sợ, nơi đấy có các sinh vật mà cả đời này chưa chắc ngươi đã có thể đánh bại. Số lượng của chúng cực kỳ nhiều nên sẽ khiến cho quá trình trắc địa trở nên khó nhằn hơn bình thường. Vì thế, để đảm bảo những sinh vật đó không q·uấy n·hiễu, cao tầng tam tông đã thiết lập một đại trận cưỡng ép toàn bộ chúng lâm vào giấc ngủ say để đảm bảo an toàn cho người trắc địa, nhưng hậu quả là tu hành giả từ Tiềm Hư cảnh trở lên sẽ không cách nào thoát khỏi ảnh hưởng của trận pháp.”
Nói một cách đơn giản, tương lai của tam tông giờ này phụ thuộc vào Định Pháp cảnh.
Cổ họng Hứa Tử Du khô khốc, thậm chí nuốt nước bọt thôi cũng thấy đau. Hắn đã hiểu được tình hình, khổ nỗi trách nhiệm lớn quá nên hắn vẫn chưa biết phải đối đáp ra sao.
Tất nhiên, Hứa Tử Du không được phép từ chối. Chỉ là việc cả hai đại lão nội môn lẫn ngoại môn đồng loạt đến tìm lại khiến hắn cảm thấy đằng sau chuyện này vẫn còn vấn đề khác.
“Nếu đã ở thế bắt buộc, vãn bối nguyện phụng sự cho tông môn. Có điều, nếu mọi chuyện chỉ như vậy, Sát Luyện tiền bối đã không phải đến tận đây rồi.” Hắn nói.
Sát Luyện lão quái bật cười.
“Phải, nếu chỉ là trách nhiệm đơn thuần của tông môn thì lão phu không cần phải đến đây, nhưng vụ việc lần này hệ trọng, lão phu nghĩ ngươi đã hiểu được rồi.”
Hứa Tử Du nghĩ ngợi một lúc liền gật đầu.
“Ai giữ nhiều địa đồ hơn người ấy ắt có lợi. Vãn bối đã hiểu.”
“Tốt, tốt, rất hợp mắt lão phu!” Sát Luyện lão quái vỗ vai khích lệ.
Ngoại trừ lên tiếng cảm tạ, Hứa Tử Du chẳng biết nói gì hơn. Ngay từ lúc Sát Luyện lão quái nói đến lợi ích chung của tam tông là hắn đã thấy có vấn đề rồi. Nếu thực sự là lợi ích chung, cả ba phải bắt tay cùng tham trắc địa hình chứ không phải mở thí luyện rồi để cho các đệ tử tự cắn xé và phân tài cao thấp với nhau. Đằng này tam tông quyết ý cạnh tranh tức là muốn nắm giữ càng nhiều lợi thế càng tốt để còn chiếm chỗ tốt trong tương lai.
Hứa Tử Du thầm cảm thán: không hổ danh là ma đạo.
“Được tông môn coi trọng là vinh dự của vãn bối. Chỉ là vãn bối chỉ có chút tài mọn, e sợ không thể gánh vác được trách nhiệm lớn như thế này.” Hắn nói.
“Không ai bảo ngươi gánh vác một mình cả.” Hữu trưởng lão lên tiếng: “Hơn nữa, người làm chủ chuyến này không phải ngươi, mà là một vị tiền bối Kim Đan cảnh thoái tu vi.”
“T-thoái tu vi?” Hứa Tử Du cả kinh: “Có thể làm được vậy sao?!”
Sát Luyện lão quái bật cười: “Thiên hạ có nhiều chuyện kỳ thú lắm. Bao giờ đột phá Tiềm Hư cảnh thì ngươi nên ra ngoài thăm thú để mở mang đầu óc.” Lão đột nhiên chỉ tay vào đầu hắn: “Đầu óc sáng dạ tới đâu thì cũng không thể khôn ngoan hơn một kẻ biết nhiều được.”
Hứa Tử Du vội ôm quyền.
“Vãn bối đã hiểu, đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.”
Sát Luyện lão quái gật gù.
“Làm chủ chuyến này là Kim Đan cảnh nhưng không vì thế mà chủ quan. Minh Sát Tông và Hợp Hoan Tông kiểu gì cũng giở trò tương tự. Thứ mà tông môn cần là một quân bài ẩn có thể dùng vào những lúc cần thiết. Tiểu Dương giới thiệu ngươi với lão phu, lão phu xem qua rất hài lòng, ngươi không cần phải lo lắng gì cả. Nghĩ đơn giản đi là được.”
Lão phất tay xoay người, thình lình chuyển sang truyền âm để chỉ một mình hắn nghe được.
“Lão phu biết chuyện của kinh thành hai năm trước. Ngươi khi đó còn có thể g·iết c·hết Tiềm Hư trung cảnh thì ngươi bây giờ lại càng dễ dàng ra tay hơn.”
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp tim Hứa Tử Du chợt vang mạnh nhưng không qua một hơi thở là đã ổn định trở lại. Hắn vội vàng ôm quyền, khéo léo giấu đi cảm xúc.
“Vãn bối xin tuân lệnh.”
——
PS: Chúc mọi người một năm mới bình an!
Ngày mai đầu năm nên chắc mình sẽ không lên chương, nếu có thì chắc sẽ chỉ lên một chương khai xuân thôi. Mọi người đi chơi vui vẻ!