Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20


Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được ánh sáng kia.

Nhưng chỉ vài giây ấy cũng đủ làm Độn Hành giả bị vướng ngã, thân hình cao lớn đổ ầm lăn quay ra đường cái.

Sở Thiên Tầm chủ động canh gác đầu tiên.

Diệp Bùi Thiên tiếp được gậy huỳnh quang cũng không nói gì cả, anh nắm cây gậy phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, chậm rãi cuộn người vào chăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 20

Cô liếc nhìn Diệp Bùi Thiên đứng bên cạnh, Diệp Bùi Thiên im lặng đứng đó, không có ý muốn tham dự trận chiến.

Sơ cấp còn ổn một chút, cấp bậc càng cao, xác suất này sẽ càng lớn.

Thiếu nữ mặc đồ đen xông tới chỗ con quái vật to béo, chuẩn xác mà đâm lưỡi đao sắc bén vào bụng Độn Hành giả.

Ban ngày lăn lộn một trận như vậy làm bây giờ ai cũng mệt mỏi.

Thời điểm vượt cấp là lúc nguy hiểm nhất, bất luận thánh đồ nào cũng có khả năng ma hóa trong lúc vượt cấp.

Cam Hiểu Đan ch** n**c mắt, vừa khóc vừa giơ dao phay xông tới.

Sở Thiên Tầm nhìn trận chiến nghiêng về một phía ở trước mặt.

Cam Hiểu Đan nhìn thấy con quái vật này liền nhớ lại ngày ma chủng buông xuống, cô ấy đã nhìn thấy loại quái vật này ăn thịt người, lập tức sợ hãi lùi về phía sau vài bước.

Chỉ có một đôi mắt mở to trong bóng đêm, ngơ ngác nhìn bầu trời tối tăm trên đầu.

Ma vật bị mọi người vây công, nhiều chỗ bị thương, nó gào thét chói tai.

Chỉ còn Diệp Bùi Thiên tiếp tục kiên trì tới cùng với Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm bắt lấy thời cơ Độn Hành giả bị che mắt để đạp đầu gối của nó lấy đà nhảy lên đâm liên tiếp vào rốn nó.

Ven vành đai xanh như có người đứng đó, là một người phụ nữ.

“Lại không đi được nữa rồi, xuống xe.” Sở Thiên Tầm dừng xe lại.

Đây đã là lần thứ ba bọn họ đổi chiếc xe khác, mỗi khi xe chạy đến đoạn đường không thể đi được, mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Giang Tiểu Kiệt và Phùng Thiến Thiến tiến vào giúp đỡ, đến giờ thể lực đã gần hao hết, cả hai mất lực ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Lúc tao ở bên cạnh mà mày không dám đi. Chẳng may không có tao, mày định chờ c·h·ế·t à?” Sở Thiên Tầm đẩy cô ấy lên: “Mau đi!”

Độn Hành giả mà lao tới là có thể dễ dàng đập bọn họ thành thịt vụn.

Sở Thiên Tầm đã không còn tự mình ra tay khi gặp phải ma vật bình thường trên đường.

Đi đến đoạn đường có thể đi, Sở Thiên Tầm luôn có thể dễ dàng mở khóa, kiếm một chiếc xe mới cho mọi người đi nhờ.

Ban đêm yên tĩnh không có trăng cũng không có sao, mấy người đàn ông ăn xong liền đi ngủ ngoài trời đã ngủ say từ lâu, bọn họ thậm chí còn ngáy ngủ.

Một tầng cát vàng dâng lên không trung, rầm một cái che mờ hai mắt Độn Hành giả.

Sở Thiên Tầm lập tức bật ra né tránh theo phản xạ.

Anh vẫn luôn dùng kỹ năng điều khiển cát còn chưa thuần thục kia để giúp đỡ Sở Thiên Tầm.

Cam Hiểu Đạt lao tới bên cạnh nó, la hét còn to hơn cả quái vật, lung tung vung đao chém vào nó.

Cô không nhịn được duỗi tay sờ hai viên ma chủng cấp hai trong túi quần, trong lòng bắt đầu suy tính khi nào nên tăng lên cấp hai.

Giang Tiểu Kiệt và ma vật đánh nhau, ma vật vừa dùng xúc tua đỏ tấn công, vừa khống chế tứ chi của nhân loại đang làm ra động tác kỳ lạ.

Cao Yến nắm chặt đôi tay được tô sơn móng tay xinh đẹp, cuối cùng vung cây gậy lao lên.

Cô ngồi trên nóc xe, dùng ma chủng ban ngày lấy được, cảm nhận được dao động rất nhỏ trong người, sau đó loại cảm giác kỳ diệu này nhanh chóng biến mất.

Diệp Bùi Thiên nắm hai tay trước ngực, anh nhìn chằm chằm Độn Hành giả, trên trán đổ mồ hôi, chỉ giữ được như thế vài giây là đôi tay bằng cát kia đã tan thành từng mảnh.

Không hổ là một người đàn ông có thể làm cả thế giới sợ hãi.

Dị năng của Giang Tiểu Kiệt đang ngày một tăng mạnh.

Động tĩnh ở đây hấp dẫn con ma vật cấp một này đến.

“Cẩn thận, nó sẽ đột nhiên tăng tốc, sức lực rất lớn, nhược điểm ở rốn.” Sở Thiên Tầm dặn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi giúp cô.” Một tiếng nói trầm thấp lời ít mà ý nhiều.

“Anh… Sao anh không ngủ?” Sở Thiên Tầm hỏi nhỏ, hình như Diệp Bùi Thiên này ngủ rất ít, không biết là đang suy nghĩ cái gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phùng Tuấn Lỗi giao Phùng Thiến Thiến cho Sở Thiên Tầm, tay xách rìu chữa cháy tiến lên.

Chiến đấu nhiều với ma vật mới có thể làm năng lực tăng lên, cũng dễ dàng kích phát tiềm năng trong mỗi người.

Ngoài lúc c·h·ế·t ra, dường như anh chưa từng có được quyền lợi nghỉ ngơi.

Sắc trời dần tối sầm xuống.

Sở Thiên Tầm rút lưỡi đao ra, ngồi xổm xuống lao tới, thân hình hóa thành một đường thẳng lao về phía ma vật khổng lồ.

“Tao… Tao không dám.” Sắc mặt Cam Hiểu Đan trắng bệch.

Sau tận thế, gần Nga thành có một khu công nghiệp rộng lớn, xung quanh có tường vây, rất thích hợp để né tránh ma vật, rất nhiều người tị nạn đến kéo đến, nơi đây cũng trở thành một trong những căn cứ tị nạn lớn hình thành từ sớm nhất.

Sở Thiên Tầm vươn đầu ra, vừa lúc gặp phải đôi mắt có ánh sáng nhỏ vụn kia.

Sở Thiên Tầm nhanh chóng né tránh, chạy vòng qua người Độn Hành giả.

Anh không biết đã bao lâu rồi mình không có được một giấc ngủ thật sự.

Rầm, rầm, rầm, tiếng bước chân rung trời vang lên.

Đạt giới hạn! Sở Thiên Tầm nắm chặt tay.

Pháo đài này vừa lúc ở giữa Lộ Đảo và Hoa thành, Sở Thiên Tầm dự tính trên đường đến Lộ Đảo sẽ đưa mấy người Cao Yến và Phùng Thiến Thiến đến căn cứ Nga thành tương đối an toàn này, coi như làm việc tốt làm hết đến cùng.

Bảng chỉ dẫn ven đường bị thứ gì đó đâm phải dẫn tới biến hình nghiêm trọng, có phần thân cụt tay chân của sinh vật gì đó treo ở trên ấy.

Ánh vàng ấm áp kia thấu qua khe hở giữa các ngón tay, xua đuổi hắc ám, chiếu sáng không gian trong chăn.

Cửa xe tan vỡ cùng thùng xe dính đầy chất lỏng màu đen tỏ rõ mấy ngày trước ở đây đã xảy ra một hồi tàn sát, khắp mặt đất đều là đồ vật và vết máu nhưng lại không nhìn thấy mấy thi thể.

Anh gác tay lên trán.

Ở trong những ngày tháng bị tra tấn kia, có vài lần Diệp Bùi Thiên suýt nữa là rơi vào điên cuồng.

Nó muốn lao tới.

Nhưng bắt đầu từ lúc vô tình đưa Diệp Bùi Thiên lên xe, tất cả mọi người trong xe đều cảm nhận được tâm trạng nôn nóng vội vàng của Sở Thiên Tầm.

Ở lúc này, không ai có thể che chở người khác cả đời, nếu cô bảo vệ quá mức trái lại còn là đang hại bạn bè của mình.

Một con Độn Hành giả khổng lồ xuất hiện ở cuối đường.

Giang Tiểu Kiệt nóng lòng muốn thử, cậu ấy là người đi ra đầu tiền, khóe miệng treo nụ cười hưng phấn, năm mũi dùi băng bén nhọn dần ngưng kết trong không trung bay lơ lửng bên cạnh cậu ấy.

“Mày cũng đi.” Sở Thiên Tầm đẩy Cam Hiểu Đan một cái.

Đến Nga thành rồi cô cũng có thể tiếp tục đi về hướng đông đến Lộ Đảo, một công đôi việc.

Thế mà có một ngày mình và Diệp Bùi Thiên lại kề vai chiến đấu, trong lòng Sở Thiên Tầm dâng lên cảm giác kỳ quái.

Thân hình của Độn Hành giả rất lớn, bụng mập mạp, một khi té ngã là rất khó bò dậy.

Mấy cây kim xé gió lao đi đâm vào trong tâm đóa hoa sau đó xuyên thủng bay ra từ phía sau.

Sở Thiên Tầm lại tìm thêm một chiếc xe vận tải nhỏ, dừng xe ở ven đường vắng để qua đêm.

Nếu cô biến thành ma vật ở đây thì không chỉ mình mà mấy người Cao Yến, Phùng Thiến Thiến cũng xong rồi.

“Tôi rất sợ tất cả đều là giấc mơ, khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang còn ở trong căn phòng không thấy ánh mặt trời kia.” Diệp Bùi Thiên nhẹ nhàng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khả năng gần khu này có ma vật là rất lớn.

Sở Thiên Tầm nghe, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, cô biết mình đã dán cái nhãn Nhân Ma lên cho người này, bản năng có phần bài xích anh, không muốn để ý đến anh.

Sở Thiên Tầm không thể không thừa nhận nếu bỏ những chuyện khác sang một bên thì Diệp Bùi Thiên này thật sự là một thiên tài chiến đấu.

“Cô ta” mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh biếc, làn váy phất phơ trong gió nhẹ, trên cổ lại là bông hoa năm cánh bằng thịt, cánh hoa mở rộng, bên trong có hàm răng sắc bén và hai chiếc xúc tua dài.

Có phải mình đã hoàn toàn phát điên trong kho hàng hắc ám kia nên mới ảo tưởng gặp được ấm áp như thế này không.

Phùng Thiến Thiến không chịu nổi tiếng la hét của Cam Hiểu Đan nên che kín hai tai, bên người cô bé hiện lên mấy đồng xu, chúng chậm rãi kéo dài ở không trung rồi biến thành mũi kim dài.

Sở Thiên Tầm nhìn xuống từ nóc xe.

Độn Hành giả phát ra tiếng than khóc, hai chân bỗng nhiên quỵ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong nhóm họ không có ai là đối thủ của Độn Hành giả cả.

Không có thi thể, chứng tỏ nếu không phải người trong xe sống sót bỏ trốn được thì chính là đã biến thành ma vật.

Sở Thiên Tầm thu tay lại, cô không thể vượt cấp qua loa như vậy.

Trong nhóm bọn họ, trước mắt chỉ có mình cô có khả năng nghênh chiến con ma vật cấp một này.

Độn Hành giả vung bàn tay to đánh xuống.

Ma vật bình thường có lực công kích yếu, chỉ cần khắc phục được nỗi sợ trong lòng thì chiến thắng chúng nó không phải việc khó.

Mọi người đi xuống khỏi xe, thuần thục lấy những món đồ có thể dùng được cõng lên người.

Đoạn đường từ Hoa thành đến Nga thành vốn không đến hai trăm km. Cho dù bọn họ vừa đi vừa nghỉ thì không mất bao lâu cũng có thể đến nơi.

Cam Hiểu Đan run rẩy tiến lên vài bước, đỏ mắt quay đầu nhìn Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm nhảy lên người Độn Hành giả, một đao lấy ra ma chủng màu xanh lục.

Mọi người xách theo các loại vũ khí thu thập được ở ven đường, cẩn thận đi đến gần chiếc xe kia.

Sở Thiên Tầm lục tìm trong ba lô, lấy ra một cái gậy huỳnh quang ném cho Diệp Bùi Thiên.

Ma vật bày ra tư thế chuẩn bị lao tới nhưng lại không thể chạy đi, hai chân nó bị đất cát bên dưới tạo thành bàn tay to nắm chặt.

Bất đắc dĩ càng đến gần Nga thành, huyện xã đông dần ngày càng nhiều, khắp dọc đường đều là xe bị đâm cháy, giao thông tắc nghẽn, đường càng khó đi hơn.

Nó quay cuồng cơ thể dọc theo con đường, đè gãy vô số cây cối và cột mốc ven đường.

“Hôm nay không có trăng.” Người kia hỏi một đằng trả lời một nẻo, tiếng nói của anh rất nhỏ, như là đang đắm chìm trong thế giới của mình.

Con đường phía trước không có một bóng người, các loại xe hơi bị hư hỏng vây quanh nhau, cánh cửa xe mở rộng thỉnh thoảng bị gió đấy lay động phát ra tiếng kẽo kẹt, không có một chiếc xe nào còn có người ở trong.

Cuối cùng Diệp Bùi Thiện chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhưng sau lưng cô có một người cũng đuổi kịp đến, tốc độ của Sở Thiên Tầm đã tiếp cận để đỉnh cấp một, nhưng tốc độ của người này lại chỉ chậm hơn cô vài bước mà thôi.

Sở Thiên Tầm không buông tha, cô đuổi theo sát liên tục đánh vào bụng nó.

Anh không có kinh nghiệm chiến đấu, năng lực khống chế hạt cát còn rất yếu kém, nhưng anh lại có thể nhanh chóng thuần thục kỹ xảo của mình trong quá trình chiến đấu, bản năng bắt lấy cái thời cơ chỉ lướt qua trong tíc tắc, vận dụng năng lực của mình một cách tuyệt vời.

Ngày sau căn cứ này trải qua nhiều thay đổi, xây dựng tường thành nguy nga, trở thành pháo đài Nga thành tiếng tăm lừng lẫy thời kỳ đầu tận thế.

Sở Thiên Tầm đương nhiên không rảnh đi quản Diệp Bùi Thiên, năng lực của anh tăng lên càng chậm cô càng yên tâm hơn.

Nhưng trên thực tế anh chưa làm gì cả, hôm nay còn dốc hết sức lực g·i·ế·t ma vật để Sở Thiên Tầm lấy được ma chủng.

Sở Thiên Tầm đặt tay lên vai cô ấy: “Không phải sợ, đây chỉ là ma vật bình thường còn chưa tăng cấp, tốc độ và sức lực đều không lớn. Bọn mày có thể g·i·ế·t nó được.”

Không xong, trong lòng cô giật thót, phương hướng Độn Hành giả lao đi là chỗ bọn Giang Tiểu Kiệt.

Trước khi ngủ say, trong lòng anh nghĩ như vậy.

Cuối cùng sau một thời gian dài giằng co cũng gi.ết ch.ết được con ma vật cấp một to lớn này.

Đêm qua lúc Sở Thiên Tầm trực đêm cũng thấy anh ngồi nhìn trăng cả đêm.

Cô ngồi trên cao nhìn xuống, thấy Diệp Bùi Thiên mặt mũi trắng bệch, người đầy mồ hôi, đang cong lưng chống chân th* d*c.

Nga thành là một thành phố có dân cư thường trú hơn năm triệu, kinh tế phát triển, trong thành có nhiều khu công nghiệp lớn.

“Đi!” Sở Thiên Tầm không kiên nhẫn nhíu mày: “Hôm nay mày mà không chém một nhát lên người nó thì tao ném mày ở đây luôn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20