Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Cung Tâm Văn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23
“Anh Uy,” cùng nằm đó vì mất hết sức lực, A Vĩ liếc mắt nói nhỏ: “Tinh thạch rơi hết vào tay bọn họ.”
Đây là biểu hiện của mất máu quá nhiều.
Cơm chiều xong, bọn họ lục tìm được một ít chăn đệm trong tòa nhà, bèn mang chỗ chăn đệm đó vào phòng ngủ và phòng khách.
Ma vật duỗi dài cổ, mồm há to, mùi tanh hôi lập tức tràn ra từ cái mồm đỏ lòm của nó, bụng nó đột nhiên lăn lộn như đang muốn nôn cái gì đó ra ngoài.
Trần Uy đã nhìn thấy người tới, gã nhận ra đó chính là cô gái bắn một phát s·ú·n·g làm xe bọn họ bị nổ lốp.
“Oa, rất lâu rồi chưa được ăn cháo, cảm giác đã là chuyện của đời trước rồi. Hôm nay nhất định phải ăn thật no.” Cảm Hiểu Đan bưng nồi cháo trắng ra.
Giang Tiểu Kiệt nhìn cô, đôi mắt sáng rực.
Ngủ ngoài trời suốt mấy ngày cuối cùng cũng có chỗ che mưa chắn gió để qua đêm, mọi người đều thấy rất hạnh phúc.
Trên không trung xuất hiện một vòng cung sáng bạc, cánh tay của ma vật bị chặt đứt, tay của nó và người đang bị nó bắt cùng nhau rơi xuống dưới đất.
Nếu gã không khống chế được con ma vật trước mặt thì gã và anh em của mình đều phải c·h·ế·t.
Trong lòng anh ta cảm thấy sợ cô gái trẻ có tốc độ cực nhanh kia.
…
“Nhược điểm ở yết hầu, tấn công vào yết hầu với tôi.”
Hiện tại một đốm lửa anh ta cũng đánh không ra, đành phải móc bật lửa châm điếu thuốc cho đại ca.
“Mau! Nhanh lên! Tôi không khống chế được!” Tình huống nguy cấp, Trần Uy căng thẳng hét to, đến lúc này gã đã không rảnh để trách móc Sở Thiên Tầm, gã chỉ hy vọng bà cô tổ này có thể đật sự phát ra thần lực nhanh chóng giải quyết đám vật ở đây, đừng có ném bọn họ lại để chạy trốn là được.
Theo lý cô không nên giúp đỡ Diệp Bùi Thiên tăng cấp dị năng.
Sở Thiên Tầm bỏ ma chủng vào tay Diệp Bùi Thiên, trong lúc vô tình chạm phải tay của anh, xúc cảm chỉ toàn lạnh lẽo.
Khi cô nhỏ yếu đã thường xuyên cảm nhận được đủ loại ác ý của người xung quanh dành cho mình.
“Này.” Trần Uy gọi cô lại: “Lần trước là chúng tôi không đúng, lần này chúng ta cũng coi như kề vai chiến đấu cùng nhau, tôi xin lỗi cô, coi như thanh toán xong đi?”
Nếu người này đã tỏ thiện ý thì Sở Thiên Tầm cũng sẵn lòng cho gã chút thể diện.
Người tới một đao chặt đứt tay ma vật nhưng không vì thế mà dừng lại, cô nhấc chân giẫm lên vai người đứng trước rồi xoay người ở không gian hàng hiên nhỏ hẹp, vũ khí trong tay đã đổi sang đoản đao để tấn công vào mắt ma vật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dường như ma vật đã bị đâm trúng chỗ đau, nó gào lên vô cùng khó nghe, chi trước đang cứng đờ bỗng tránh thoát khỏi sự khống chế của Trần Uy, nó vươn ra túm một người đàn ông ở đằng trước rồi nâng lên cao.
Ma vật bị c·h·ế·t ngã ầm ầm xuống hành lang, con ma vật sau lưng nó muốn bò qua để tiến lên trước.
Cam Hiểu Đan và Cao Yến phát hiện ra trong phòng bếp có nửa bình ga còn dùng được và một ít gạo trắng, thế là vội vàng đi nấu luôn một nồi cháo thơm ngào ngạt.
Sở Thiên Tầm thu năm viên tinh thạch vào túi không chút khách khí, sau đó đi đến chỗ nhóm Giang Tiểu Kiệt đang đứng ở cầu thang.
Ngày thường chỉ có bọn họ cướp đồ của người khác, bây giờ bọn họ cũng coi như thể nghiệm cảm giác bị người lợi dụng một phen.
Diệp Bùi Thiên nhìn viên tinh thạch màu xanh được Sở Thiên Tầm bỏ vào tay mình, vẻ mặt rối rắm không biết làm sao.
Cô nhớ tới ban ngày Diệp Bùi Thiên bị thương nặng nhưng vẫn cố gắng đi đánh nhau với ma vật cùng bọn họ.
“Không ổn, tôi không khống chế được nó!” Trần Uy la lớn.
Trong lúc vô tình bọn họ phát hiện có thể tìm được một viên tinh thạch màu xanh lục trong cơ thể một vài con ma vật mạnh, tinh thạch này có thể giúp dị năng trong người họ tăng cao.
Trong lòng Sở Thiên Tầm khó tránh khỏi băn khoăn.
Trần Uy cười khởi, gã rút một điếu thuốc trong hộp ra, ngậm lên miệng rồi nói: “Vậy thì sao, cậu xử được bọn họ à?”
Trần Uy rút điếu thuốc trong miệng ra, khoa tay chỉ những thi thể của ma vật cùng với các anh em bị thương của mình.
“Sao anh lại không cần? Mọi người đều có phần.”
Cơ thể con ma vật này quá nhỏ, không thể chặn hết hành lang như con trước, khiến cho một con ma vật sau lưng nó vươn xúc tua dài đánh về phía này.
Nhưng cô vẫn kiên quyết phủ nhận: “Sao có thể, chúng ta đều kề vai chiến đấu lâu như vậy rồi sao, sao anh lại nghĩ vậy.”
Cho dù đã biết mục đích của Sở Thiên Tầm nhưng gã lại không thể không phối hợp lời cô nói.
Trong bóng đêm, ánh mắt của anh tối sầm xuống: “Bọn họ đều nói tôi là quái vật, sớm hay muộn cũng bắt đầu ăn thịt người như đám ma vật kia. Ngay cả bố mẹ anh em tôi cũng không yên tâm nên đã khóa tôi lại. Tôi… Tôi cho rằng mọi người cũng sợ hãi ghét bỏ tôi.”
Bóng của Trần Uy kéo dài đến người ma vật, chặt chẽ khống chế hành động của nó.
Diệp Bùi Thiên có vẻ rất ngạc nhiên, anh từng thấy Sở Thiên Tầm liều mạng thu thập cái này mấy lần. Biết đây là một loại vật tư quý giá.
Bọn họ sắp đến căn cứ Nga thành, nói không chừng nhóm Phùng Thiến Thiến sẽ lựa chọn ở lại căn cứ này. Nếu như vậy, Sở Thiên Tầm không muốn rước kẻ địch về cho họ.
Cùng lúc ấy, con ma vật đuôi dài nôn ra một lượng lớn chất lỏng màu vàng tanh hôi.
Cô rút một cái gậy huỳnh quang trong ba lô ra, bật sáng lên sau đó đặt xuống bên gối Diệp Bùi Thiên: “Cho anh cái này, đi ngủ sớm một chút.”
Anh vươn tay ra khỏi chăn, mở miệng từ chối: “Không, tôi không cần.”
“Tôi, tôi hả?” Dị năng hệ hỏa A Vĩ hoàn hồn, vội vàng thúc giục dị năng, dốc hết toàn lực đốt lửa thiêu cái đuôi của ma vật.
Chương 23
Cuối cùng cô vẫn móc một viên ma chủng ra, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Bùi Thiên: “Anh chưa ngủ đúng không? Có phải lại không ngủ được không? Cái này cho anh, ăn vào có thể làm dị năng tăng cấp.”
Sở Thiên Tầm ngồi trực đêm trên sô pha trong phòng khách, cô đã lén chia cho Phùng Thiến Thiến và Giang Tiểu Kiệt mỗi người một viên ma chủng.
“Làm rất tốt, đều có tiến bộ.” Sở Thiên Tầm thỏa mãn mong muốn được khen ngợi của thiếu niên, cũng vuốt mũi Phùng Thiến Thiến một cái, sau đó nắm tay cô bé chuẩn bị rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, đây là dị năng của anh, mọi người đều có, sao lại là quái vật được?”
Cô búng tay bắn một viên tinh thạch đến trước mặt Trần Uy.
Một cái xích sắt lơ lửng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống từ cầu thang, xích sắt quấn chặt xúc tua của con ma vật đang hòng tiến lên sau đó kéo nó đi.
Sở Thiên Tầm nhảy lên dẫm vào sống lưng của nó, ánh đao lóe sáng, chuẩn xác đào một viên tinh thể xanh từ phần đuôi của ma vật.
Hai cột băng sắc nhọn bay vụt qua Trần Uy rồi đâm thẳng vào hai mắt ma vật.
“Đốt cái đuôi của nó!” Sở Thiên Tâm lên tiếng.
“Đừng, anh đừng đối đầu với bọn họ, không đấu được, em nhận thua.” A Vĩ lắc đầu như trống bỏi.
Chỉ chốc lát sau phòng đã yên tĩnh xuống, hầu hết mọi người đều chìm vào giấc ngủ say.
Sở Thiên Tầm nhìn gã.
Hôm nay nhóm mười mấy người bọn họ mang đủ vũ khí lái xe từ căn cứ Nga thành đến đây, mục đích là để xem có tìm được một con ma vật loại này cũng như có thể g·i·ế·t để lấy tinh thạch được không.
Sắc trời dần tối sầm xuống, Sở Thiên Tầm từ chối lời mời đồng hành của Trần Uy.
Người kia quát to một tiếng, ánh đao xẹt qua, đồng thời lấy ra một tin thể màu xanh ở trong mắt ma vật.
Năm con ma vật mạnh mẽ vậy mà thật sự bị tiêu diệt hết dưới sự chỉ huy của cô gái này.
Nhưng nghĩ anh dốc nhiều sức lực trong trận chiến như vậy, còn là người mất máu nhiều nhất, làm đội trưởng, Sở Thiên Tầm không nên bỏ qua anh.
Cho dù cơ thể ma vật đã nối liền với bóng của gã nhưng nó vẫn có thể chậm rãi bò lại gần từng chút một.
Nhóm Sở Thiên Tầm đi xuống từ một tòa nhà khác, vòng qua sân thượng nhảy xuống cầu thang sau lưng họ.
Mọi người vội vàng tránh ra sau.
Sau khi nắm được bí mật này, bọn họ đã nghĩ cách tìm kiếm loại ma vật ấy khắp nơi.
Nhưng ma vật như vậy không những cực kỳ khó đối phó mà còn có số lượng thưa thớt, chúng cũng thường xuyên trà trộn ở trong đám đông ma vật bình thường.
Trần Uy thầm mắng một tiếng, đồng thời căng thẳng nhìn chằm chằm con ma vật thứ hai.
Trong lòng Sở Thiên Tầm hơi hoảng, người này thật là nhạy bén.
“Tôi còn tưởng rằng, cô có hơi ghét tôi.” Mặt anh hơi đỏ hồng, đột nhiên nói nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tinh thạch của ma vật cấp một đã không có tác dụng với cô, hơn nữa chẳng mấy chốc mà số lượng ấy sẽ tăng lên nhiều.
Ai ngờ bận rộn một hồi, cuối cùng lại thành làm cho người khác ăn.
Mấy người đàn ông đối mặt với ma vật sợ hãi nghĩ.
Bọn họ quay đầu, nhìn thấy một người thanh niên đứng trên cầu thang, vai người ấy quần đầy băng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt, một tay đỡ lan can, một tay khác lại vững vàng vươn ra khống chế cát ngăn chặn chất lỏng mà con ma vật kia phun ra.
Nhưng gã hoảng sợ phát hiện mình không thể khống chế được con ma vật này hoàn toàn.
Nguyên nhân chính là vì có dị năng của anh giúp đỡ nên mới thuận lợi tiêu diệt được năm con ma vật cấp một mà không ai bị thương vong gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nhóm người sau lưng này thì có thể rút lui dễ dàng.
Nhưng bây giờ khi nhìn Diệp Bùi Thiên đang nằm ở gần đó, cô xoa nhẹ hai viên ma chủng cấp một còn lại trong túi, lòng do dự không chừng.
Cát rơi xuống đất bốc ra bọt khí, cũng phát ra tiếng xèo xèo.
“Chị Thiên Tầm, sức lực của nó quá lớn, em không kéo lâu được.” Giọng trẻ con non nớt truyền đến.
Không có bất cứ nguyên liệu gì đi kèm nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rất ngon miệng, loại cháo quá đỗi bình thường bây giờ lại có vẻ đáng quý khó tìm.
Bây giờ khi cô mạnh hơn rồi, bất luận là người thế nào cũng bắt đầu bày tỏ thiện ý với cô theo bản năng, ít nhất là sẽ không dễ dàng chủ động đắc tội cô.
Quả nhiên ma vật lập tức hét lên, nó thoát khỏi sự khống chế của Trần Uy, co người rơi xuống khỏi tường, quay đầu muốn chạy về.
Cô gái này xuống tay tàn nhẫn, tốc độ rất nhanh, chắc là một dị năng giả loại tốc độ, A Vĩ nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả nhóm đi vào một tòa nhà, dọn dẹp một căn nhà để qua đêm ở đó.
“Trần Uy, khống chế con tiếp theo!”
Trần Uy nằm liệt trên hành lang vì dị năng bị hao hết, nhìn thi thể ma vật ở cầu thang tầng một, gã chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cô vứt thanh đao trong tay rồi đoạt lấy vũ khí của một người đàn ông đang đứng bên cạnh, chỉ vào con ma vật bên dưới, cô nói.
Sở Thiên Tầm cảm thấy hơi băn khoăn, đúng là sâu trong lòng cô cũng coi Diệp Bùi Thiên như con quái vật.
Loại chất lỏng ăn mòn được cả cát, nếu bị phun lên người thì sẽ thảm cỡ nào?
Cát vang bốc lên trên không rồi tụ lại thành một tấm chắn ngăn đống chất lỏng kia khỏi mọi người.
Một bóng người nhanh nhẹ chống tay vịn cầu thang nhảy xuống từ sau lưng gã.
“Mẹ nó, cô ta để chúng ta che ở phía trước còn mình thì tới sau để đoạt tinh thạch, quả nhiên cô ta biết tác dụng của tinh thạch.” Trong lòng Trần Uy hận đến ngứa răng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.