Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25


Những người đó bàn tán trắng trợn, hoàn toàn không ý có giấu diếm.

Cái đội này nhìn rất yếu.

Lúc đi ngang qua, Sở Thiên Tâm liếc mắt nhìn biểu ngữ bọn họ treo lên.

May mắn lúc này xe đã chạy đến cửa căn cứ, đánh vỡ sự xấu hổ giữa hai người.

Gã ta tiến lên vài bước đến trước mặt Phùng Thiến Thiến, ngón tay dùng sức bóp lưỡi dao méo mó ngay trước mặt cô bé.

Chương 25

Loài người là một loại sinh vật quần cư, rời khỏi tập thể một thời gian, đột nhiên thấy nhiều đồng loại như vậy làm bọn họ khó tránh khỏi cảm thấy thân thiết.

Là phái nữ, bọn họ đều biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì. Bọn họ cho rằng rời khỏi nơi hoang vu, đi vào trong đám đông là một chuyện khiến người an tâm.

“Chậc chậc, mấy cô em đó nhìn còn rất non, không dễ dàng.”

“Nhưng tận thế, sống ở đâu cũng không dễ dàng, mọi người cũng đừng nghĩ tốt quá.”

Có vài người bày quầy hàng trao đổi vật tư, có vài nhóm kéo biểu ngữ mời chào người mới.

Cách cửa căn cứ không xa có một túp lều to màu trắng, bên trong có không ít nhân viên y tế và tình nguyện viên, bọn họ mặc áo có logo cánh thiên sứ, chịu trách nhiệm điều trị cho những người bị bệnh.

Hiện tại Sở Thiên Tầm rất cần ma chủng từ cấp hai trở lên, thời gian này ma vật cấp hai còn rất thưa thớt, ma vật cấp ba lại càng hiếm có, cô không thể buông tha bất cứ cơ hội có thể nắm bắt nào.

Nơi này đã đến gần Nga thành, hai bên đường dần xuất hiện những tòa nhà cao lớn. Chúng nó mất đi ồn ào náo nhiệt của ngày thường, biển quảng cáo xinh đẹp cũng bị rách nát, tất cả đều trầm mặc lặng yên ở đó.

“Có phải trong căn cứ có rất nhiều người mạnh không? Mọi người ở cùng một chỗ như vậy là không cần lo lắng ma vật nữa nhỉ? Cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.” Cam Hiểu Đan thở phào một hơi, không có dị năng làm cô ấy lo lắng hãi hùng suốt dọc đường, hoàn toàn không thể yên tâm mà ngủ được.

Mặc khác có một ít nhân viên tuyên truyền đang phát tờ đơn ở bên cạnh để tuyên truyền giáo lý của bọn họ. Đại khái là kêu gọi mọi người đoàn kết một lòng, đồng tâm hiệp lực thì sức mạnh sẽ như thành đồng, cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Gã ta rất tự tin vào bản thân, cũng thật sự đứng vững ở căn cứ dựa vào năng lực này.

“Không tệ, còn có cô bé dị năng hệ kim loại.”

Sau khi tận thế, khu vực dân cư thưa thớt, lại có tường vây cao thế này lập tức trở thành nơi được rất nhiều người lựa chọn để tránh nạn.

Một đám người ngăn lại bọn họ trên đường.

Có cả mấy cô em trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp.

Diệp Bùi Thiên? Cô không muốn đi cùng Diệp Bùi Thiên đâu.

Văn minh dựng lên cần năm tháng dài dòng, nhưng hủy diệt nó lại chỉ cần mấy ngày ngắn ngủn.

Mấy người Sở Thiên Tầm đẩy xe, trên xe là chất đầy chăn mền ấm sành, đồ ăn đồ dùng sinh hoạt, có cả mấy túi sơn trà tươi ngon.

“Đây là chỗ tránh nạn à?”

Đám người ở ven đường nói nhỏ vài câu rồi dần yên lặng xuống.

Không giống như phần lớn cô gái ở đây, rách nát suy sụp, làm người ta cảm thấy âm u.

Từ sau khi bọn họ đi ra khỏi Hoa thành, dân cư ven đường dần thưa thớt hơn, dọc theo đường đi đều là khung cảnh hoang vắng, thi thể máu me kh*ng b*, cùng với những con ma vật dữ tợn thường xuyên xuất hiện.

Dần dần trong sân vườn tụ tập rất nhiều người, trở thành một mô hình căn cứ sơ khai.

“Không được bắt nạt anh Tiểu Kiệt.” Phùng Thiến Thiến tức giận nói: “Nếu không, nếu không…”

Cô gái như vậy có thể xuất hiện ở chỗ này thật không dễ dàng, trên người họ vẫn còn mang theo cái loại tinh thần phấn chấn bồng bột trước tận thế.

Căn cứ đang ở giai đoạn xây dựng, quy tắc vẫn còn chưa nghiêm chỉnh.

Sở Thiên Tầm suy nghĩ, hình như không có ấn tượng đặc biệt gì.

Đây là một người phụ nữ xinh đẹp thật sự, dáng người của cô ta quyến rũ, ngũ quan diễm lệ, da thịt trắng nõn, môi mỏng hơi vểnh, cô ta cảnh giác nhìn Sở Thiên Tầm và Cao Yến.

Sở Thiên Tầm biết, từ giờ trở đi, khi nền công nghiệp thoái hóa sẽ dần xuất hiện một ít đội nhóm chuyên môn dùng cơ thể của ma vật để nghiên cứu chế tạo ra vũ khí và đồ bảo hộ, hơn nữa sau này còn dần hình thành một ngành sản xuất rất được đón nhận.

Trên đầu Bành Hạo Vũ chảy mồ hôi lạnh, nhưng cô gái lạnh nhạt nhìn gã rõ ràng rất nhẹ nhàng.

Chủ yếu là bởi vì ngoài một đám ma vật cấp một thì trong số đó còn xuất hiện một con ma vật cấp ba.

Trên thực tế nếu không phải vì cần thiết ở lại thì Sở Thiên Tầm đã đi luôn chứ không dừng chân mấy ngày.

Đây chắc là một tổ chức tôn giáo nho nhỏ không lớn mạnh, hoặc là sẽ nhanh chóng bị tan rã.

Phùng Tuấn Lỗi cũng cười nhẹ, anh ấy không có dị năng, không đánh lại những con ma vật mạnh mẽ kia, trái lại còn phải nhờ con gái 6 tuổi bảo vệ.

Một người đàn ông béo lùn trong nhóm người đang chặn đường bước ra.

Khi tận thế vừa đến, Bành Hạo Vũ liền phát hiện mình có dị năng, dị năng của gã ta rất đơn giản, chính là sức lực.

Loài người đã bắt đầu dùng tay chân của ma vật để chế tạo vũ khí.

Mấy người trong xe hưng phấn thảo luận.

Ma chủng xuất hiện hủy diệt văn minh nhân loại, đồng thời điên đảo những nhận tri cố hữu của loài người.

Con nít, thiếu niên, con trai thì gầy yếu.

“Em muốn đi theo chị à? Vậy em cần phải nghĩ kỹ, đoạn đường sau này không dễ đi, khả năng còn gặp phải ma vật mạnh hơn thế này.”

Điều này làm cho bọn họ có cảm giác đã rời xa nhân thế, chỉ có ma vật làm bạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Thiên Tầm nhìn về phía đó, cô ngây người, nhất thời không khống chế được biểu cảm trên mặt mình.

Sở Thiên Tầm cười, cô vươn tay qua xoa mái tóc của cậu.

Cánh tay của cô gái này nhỏ nhắn, bàn tay trắng nõn, vậy mà có thể giữ chặt tay gã ta, áp chế lực lượng của gã ta.

Tuy rằng không thể sánh với những căn cứ khổng lồ của thời sau nhưng thế này cũng đã xem như căn cứ hiếm có ở thời kỳ đầu.

Một miếng kim loại sắc bén lướt qua không trung dừng ở trên cổ người đàn ông này.

Sở Thiên Tầm mở cửa sổ giữa buồng lái và thùng xe ra quay đầu nói với mọi người.

Dọc theo đường đi có vô số ánh mặt không có ý tốt nhìn theo.

“Con gái, cả đồ ăn nữa.”

Những góc tối đó thường truyền ra một hai tiếng la hét ngắn ngủi cùng tiếng khóc bi phẫn.

Bây giờ nhìn lại, rất nhiều giàn giáo đang treo ở bức tường kia, người ta đang bận rộn gia cố thêm cho bức tường bảo vệ này.

“Chị Thiên Tầm, em không muốn ở lại căn cứ này, em muốn đi theo chị.” Giang Tiểu Kiệt là người đầu tiên lên tiếng, cậu đứng lên tiến đến bên cửa sổ.

“Con trai cũng thanh tú, thú vị. Mấy người này đi đến đây kiểu gì vậy. Trong đám họ chỉ có một người đàn ông là nhìn có vẻ ổn nhất.”

Nơi này vốn là một khu công nghiệp mới xây dựng xong, bởi vì lúc trước thiết kế theo phong cách châu Âu nên chung quanh sân vườn mới có một bức tường vây cao lớn như vậy.

Không khí quanh người Giang Tiểu Kiệt dao động, vô số trụ băng bén nhọn lộ ra trong đám hơi nước.

Cam Hiểu Đan và Cao Yến đều hơi sợ hãi.

“Anh Hạo Vũ tới.”

Lưỡi dao kia đặt ở bên cạnh cổ người kia nhưng lại ở cách khá xa, còn hơi run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Thiên Tầm thuê một chiếc xe đẩy chỗ bảo vệ, tiền thuê là một chiếc kẹo cô tiện tay móc được.

Đến căn cứ rồi, anh ấy cảm thấy ít nhất mình có thể tìm một công việc tay chân, hoàn thành trách nhiệm của người bố, chăm sóc con gái của mình.

Bành Hạo Vũ duỗi tay nắm lưỡi dao kia.

Rác thải trải đầy mặt đường, thỉnh thoảng có gió thổi qua kéo đi một vài bao nilon cũ nát hoặc giấy báo, vướng lại rồi xoay quanh những ô cửa sổ tối om.

Anh vội vàng ngậm miệng, nuốt nửa câu sau vào bụng.

Một người đàn ông để râu quai nón, dáng người cường tráng bước đến cạnh gã ta, người này quát một tiếng, nửa vòng tròn lửa lập tức bốc cháy trước mặt Giang Tiểu Kiệt, ngọn lửa cháy hừng hực ra uy với cậu.

Ví dụ như đối thủ một mất một còn Trần Uy của gã ta, chỉ có thể dùng bóng để khống chế người khác, chỉ cần tránh cái bóng này thì dùng s·ú·n·g hay dao cũng có thể g·i·ế·t được anh ta dễ dàng.

Giang Tiểu Kiệt muốn đi theo cô, cô cảm thấy khá vui vẻ.

Ở trong con ngõ âm u, có người đang đánh nhau, đang cướp giật, hoặc là công khai làm ra hành vi không bằng cầm thú.

Ánh mắt của mấy người đàn ông kia trần trùi dừng trên người họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tận thế mới đến không được nửa tháng, vậy mà loài người như đã tiến vào một kỷ nguyên khác.

Gã đàn ông tên là Bành Hạo Vũ nheo mắt, đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, xoay cổ nói: “Diệu Tổ, thể hiện chút tài năng đi, đừng làm cho bạn mới chế giễu.”

“Hết cơ hội, bị Bành Hạo Vũ nhìn trúng thì mấy em này không tới phiên chúng ta.”

“Người thân của em đều ở Lộ Đảo, em muốn đến đó. Em sẽ nghỉ lại đây mấy ngày, sau đó có lẽ phải chia tay mọi người.”

Trong đó có một ít tôn giáo lớn, thậm chí đến thời sau còn phát triển rất lớn mạnh, trở thành một thế lực chiếm cứ một phương.

Người bảo vệ ở ngoài cửa chỉ kiểm tra đơn giản xem nhóm Sở Thiên Tầm có ai bị sốt, bị thương hay không là cho họ đi vào luôn. Nhưng vì ngoài cửa quá đông nên tạm thời chưa thể vào ngay được.

Cô ấy không hy vọng mình ở bên. Trái tim Diệp Bùi Thiên nhói lên như bị kim chích.

“Tôi, tôi cũng…” Một tiếng nói vang lên trong góc.

Xe tải chạy một mạch về phía trước, đi càng xa càng bắt gặp nhiều người trên đường hơn.

Cô biết mấy ngày sau căn cứ sẽ bị ma vật tấn công tập thể, cho dù cuối cùng vẫn chống đỡ được nhưng cũng bị tổn thất rất lớn.

Dù sao Phùng Thiến cũng vẫn là đứa trẻ, để cô bé ra tay với một người, cô bé không làm được.

Trước mắt đất cả mọi loại tiền đều đã mất giá trị, loài người quay về thời đại dùng đồ vật để trao đổi, bây giờ thứ để trao đổi trong căn cứ chính là đồ ăn.

Cũng có những người quần áo tả tơi, ánh mắt đờ đẫn ngồi ở ven đường ăn xin, cho dù bát chậu trước mặt bọn họ không được bỏ vào bất cứ thứ gì.

“Bành gầy, căn cứ chúng ta biến thành địa bàn của mày khi nào vậy? Bạn của Trần Uy tao là người mày có thể bắt nạt à?” Tiếng nói đầy trào phúng vang lên ở đầu phố.

“Giao một nửa đồ ăn trên xe này ra.” Gã mập gõ tay cầm của xe đẩy, sau đó nhìn bọn Cao Yến với ánh mắt không có ý tốt: “Còn người, đi theo bọn này về phòng làm việc trước, đăng ký xong thì sau này mấy người sẽ được anh Hạo Vũ bảo kê.”

Tổ chức công ích Thánh Thiên Sứ.

Chỉ có dị năng của mình là thực dụng nhất trong thực chiến, lửa hay nước gì đó của người khác chưa kịp đánh ra thì một đấm của gã ta đã đánh đầu kẻ địch nở hoa rồi.

“Trong căn cứ có rất nhiều dị năng giả, ở trong đó chắc chắn an toàn hơn ở ngoài. Đến đó mọi người nhìn xem thế nào, nếu thấy thích hợp thì ở lại.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mới đến à? Chuyện đầu tiên sau khi vào thành chính là đến báo danh với anh Hạo Vũ, giao ra đầu danh trạng. Chút quy củ này cũng không biết à?” Gã diễu võ dương oai đánh giá Phùng Tuấn Lỗi, hiển nhiên đã coi Phùng Tuấn Lỗi là người có quyền lên tiếng nhất ở đây.

Ở hoàn cảnh sinh tồn khó khăn này, một phần lớn loài người bắt đầu mê mang không biết theo ai, chờ mong tinh thần có thể tìm được cột trụ để cứu rỗi.

Nhóm Sở Thiên Tầm đẩy xe đi vào trong. Căn cứ vẫn chưa có hệ thống quản lý, ven đường có vẻ rất hỗn loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cao Yến nghe ra ý của Sở Thiên Tầm: “Thiên Tầm, em không định ở lại à? Em còn muốn đi đâu nữa?”

Càng đến sau này, ma vật cấp cao càng thêm giá trị, không những ở ma chủng mà còn một ở một ít bộ phận đặc biệt trên người.

“Căn cứ, đây là căn cứ, lúc trước Trần Uy kia nói đây là căn cứ Nga thành. Trong này có rất nhiều người sống.”

Bởi vậy dù ma vật cấp cao vô cùng mạnh và kh*ng b* thì vẫn có những người săn ma tụ tập lại đến săn g·i·ế·t nó cuồn cuộn không ngừng.

Ngoài cổng của căn cứ có đào chiến hào, không ít người bảo vệ đeo võ trang, bọn họ đang làm đăng ký đơn giản cho những người đi vào căn cứ.

Người dẫn đầu có ánh mắt hung ác, dáng người gầy nhưng rắn chắc, trên người chỉ mặc chiếc áo đen ngắn tay, để lộ những hình xăm to lớn trên cánh tay trái. Một người phụ nữ dựa sát vào người gã ta.

Tuy rằng dần dần có không ít người phát hiện mình có các loại năng lực kỳ lạ, nhưng đối với Bành Hạo Vũ mà nói, hầu hết những năng lực đó đều là có hoa không có quả, không có lực công kích thực tế gì.

Rất nhiều giáo phái tôn giáo cũng sinh ra vào lúc này.

Trên đường có người bạn có thể tin tưởng, lại có năng lực đương nhiên càng tốt.

Diệp Bùi Thiên lập tức nhận ra Sở Thiên Tầm hoàn toàn không có ý dẫn theo mình.

Nhưng đến bây giờ họ mới đột nhiên nhận ra, kẻ yếu đặt mình trong đám đông cũng là một loại nguy hiểm.

Con đường phía trước xuất hiện một tường vây vòng cung cao lớn.

Bành Hạo Vũ vươn tay với Phùng Thiến Thiến. Nhưng tay của gã ta không chạm vào được người mình muốn chạm mà bị một bàn tay của con gái chặn lại giữa đường.

Nhưng tại khoảnh khắc này, gã ta phát hiện ưu thế mình lấy làm tự hào không dùng được.

“Thánh đồ.” Gã mập lập tức sợ hãi, vội vàng lùi vào trong nhóm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25