Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Cung Tâm Văn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27
Con Khinh Nhờn giả kia bị nhốt trong cát, nó không tránh được, chỉ có cái cổ là cố duỗi dài ra gào thét.
Nhưng dù nói thế nào thì ở thời kỳ này, cô ấy cũng là một dị năng giả hiếm thấy, những người như thế được tổ chức tôn giáo này xưng là thánh đồ.
Ông Kim ngồi dưới đất, cánh tay của ông ta bị thương, cũng may thương không quá nặng.
***
Cấp bậc dị năng của Cao Yến rất thấp, dùng không được hai ba lần là dị năng đã hao hết sạch, cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài mới có thể hồi lại.
Có bảy tám thi thể ở ven đường bò dậy loạng choạng đi vào nhà dưới sự khống chế của ông Kim.
Có những thi thể này mở đường, mọi người đi theo phía sau tiến đến sào huyệt của ma vật.
“Đồ vô dụng!”
Trần Uy giằng lấy điều khiển tự mình thao tác.
“Mẹ nó, thật là khó đối phó, dị năng của tôi bị hao hết rồi.” Trần Uy đang lấy ma chủng của một con Khinh Nhờn giả khác.
“Từng gặp chưa? Ai đấy?” A Vũ lặng lẽ hỏi ông Kim bên cạnh.
Bây giờ cái phồn hoa ấy đã không còn, cả thôn trống rỗng yên tĩnh, ven đường có xác người rải rác, bầu không khí hiu quạnh đồi bại.
A Vũ vui vẻ lau mồ hôi trên trán, nhặt ma chủng lên cười ha ha nói: “Chú này được đó. Sao chú biết nhược điểm của Khinh Nhờn giả là ở sau cổ? Trước kia từng đánh nhau với loại s·ú·c sinh này rồi à?”
Đột nhiên có một bàn tay nhuộm đầy máu vươn ra từ cổng tò vò tối om rồi chộp tới phía máy bay, màn hình bị đong đưa kịch liệt, lập lòe vài cái rồi tắt hẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôn này không lớn, nhà cửa san sát nối liền nhau.
“Thiên Tầm,” Cao Thiến ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên Tầm nhân lúc nghỉ ngơi: “Hôm nay em không ra ngoài săn ma à? Đúng là hiếm thấy.”
Sở Thiên Tầm tìm lý do cho hành vi của mình.
Khi Sở Thiên Tầm chạy tới cửa thôn, cô gặp được nhóm Trần Uy đang luống cuống chạy ra bên ngoài.
Ruồi bọ bay tán loạn trước màn ảnh.
Camera đột nhiên chụp được một thi thể treo trên tường, thi thể kia bị mất nửa người, hốc mắt đối diện thẳng với camera của máy bay.
Trần Uy vui vẻ nhảy xuống, nắm chặt bàn tay to của người vừa đến: “A Vũ, anh có thể đến thật sự là quá tốt.”
“Có người nào còn sống không? Anh biết bọn họ bị nhốt ở đâu không? Có ai tên là A Vĩ không?” Trần Uy cởi dây thừng đang trói tay anh ta, rút miếng vải trong mồm anh ta ra, vội vàng hỏi thăm tin tức về anh em của mình.
Hôm qua gã trúng bẫy của Khinh Nhờn giả, đàn em duy nhất có dị năng là A Vĩ bị những ma con vật xảo quyệt đó lôi vào sào huyệt.
“Sào huyệt của ma vật chỉ có hai con, quy định cũ, chúng ta g·i·ế·t ma vật, bán ma chủng ra thị trường rồi chia tiền!”
Trong sảnh tối tăm, cát vàng ngưng tụ thành bàn tay to nắm chặt lấy người một con Khinh Nhờn giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người đi xuống xe, vây quanh màn hình xem hình ảnh.
“May mà giải quyết thuận lợi.”
Đế vương cát vàng bất tử, còn không tới phiên tiểu tốt như cô lo lắng. Cô thầm nghĩ trong lòng.
Hạt cát trên đất lăn lộn, không trung bỗng nhiên nổi gió, cát vàng bỗng dựng lên đầy trời rồi xoay tròn quanh mọi người.
Có lẽ trước kia đời sống người dân ở đây không tệ lắm, phòng ốc đều được xây dựng cao lớn khí phái.
“Có hai con? Vậy đúng là quá tốt! Hai viên ma chủng!” Người đàn ông tên là A Vũ hưng phấn vỗ đùi: “Chúng ta đi nhanh đi, đừng để người khác nhanh chân đến trước.”
“Không phải người cũ trong căn cứ, mới tới. Tôi đây phải xem cho kỹ nó có năng lực gì.” A Vũ hừ một tiếng.
Nhưng có thể xác định người kia còn sống, hai chân anh ta giãy giụa, miệng bị nhét vải, nhìn cử động có vẻ như đang muốn nói gì đó.
Trần Uy nhăn mặt: “Mạnh thì không đến mức quá mạnh, nhưng loại ma vật này quá thông minh, thật sự giống con người. Hơn nữa bọn nó có hai con cùng nhau hành động, rất khó đối phó, đến A Vĩ đàn em của tôi cũng bị thua.”
“Chú Diệp? Chú Diệp! Chú làm gì đấy?” Trần Uy phát hiện Diệp Bùi Thiên khác thường, bèn lắc tay anh làm anh bình tĩnh lại.
Mọi người nhìn lại, thấy một thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt, dáng người cao gầy, đeo một cái túi đang đi đến bên này.
***
“Sao em lại lo cho anh ta? Anh ta lại không c·h·ế·t được.” Sở Thiên Tầm uống một ngụm nước: “Huống chi đây là con đường chính anh ta phải đi, muốn dị năng mạnh lên thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với đủ loại ma vật, chẳng lẽ em có thể nhìn anh ta mỗi ngày được à?”
Mai mắt Diệp Bùi Thiên đỏ đậm, hai tay nắm chặt, dị năng của anh bị mất khống chế theo cảm xúc, có xu hướng bạo ngược lên.
Trong nhiều ngày ở tại căn cứ, Diệp Bùi Thiên chăm chỉ rèn luyện dị năng không thua gì Sở Thiên Tầm.
Ở đây cô ấy chỉ cần làm chút việc nhẹ nhàng đơn giản là có thể nhận đồ ăn sống tạm qua ngày.
Ngoài cửa thôn có mấy người đàn em của Trần Uy đang canh gác, bọn họ căng thẳng liếc nhìn xung quanh, thấy nhóm Trần Uy đến thì vội vàng tiến lên.
Màn ảnh rung lắc mạnh, hình ảnh lúc có lúc không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người nhìn nhau.
Chương 27
“Còn ai nữa?” A Vũ có phần không vui: “Nếu là loại tay mơ không có sức lực thì tôi không đồng ý chia ma chủng với nó đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Người tới nắm tay với Trần Uy, sau đó chào hỏi người đàn ông trung niên dáng người gầy khô bên cạnh gã.
Ông Kim không nói gì, chỉ lắc đầu.
Sở Thiên Tầm đang ngồi ở trạm y tế của Thánh Thiên Sứ xem Cao Yến bận rộn chữa trị cho người bệnh.
Phía cuối cầu thang tối om, hai con Khinh Nhờn giả máu me đầm đìa đang bò lên từ bên dưới.
Không xong, vẫn còn hai con ma vật!
Máy bay cẩn thận bay vào, có vách tường ngăn cản nên tín hiệu bị kém đi.
Diệp Bùi Thiên nhắm mắt lại, ngực phập phồng, bình ổn cảm xúc của chính mình.
Máy bay lẻn vào một căn nhà cây cối sum suê, bên trái có một cánh cửa tối om đang mở rộng, trên bậc thang có vết máu chảy dài.
Hay là, đi xem thử một chút?
“Anh Uy, bọn em tìm được rồi, ở ngay đây.” Bọn họ điều khiển một cái máy bay không người lái chụp ảnh thôn, trên màn hình là hình ảnh máy bay chụp được.
Bởi vậy ngày hôm qua khi Trần Uy chủ động đến tìm anh, anh đã dứt khoát đồng ý.
Coi như đi thu thập ma chủng.
“Đều ở dưới hầm, đều ở dưới hầm! Người! Có cả ma vật!” Người kia hoảng sợ hô to, dùng cả tay chân để bò ra ngoài cửa.
“Tôi có một người bạn đã bị Khinh Nhờn giả bắt, lúc tìm được vẫn chưa c·h·ế·t nhưng không còn nhìn ra hình người nữa. Cuối cùng là chính tôi tiễn anh ta lên đường.”
Phần lớn thời gian cô ấy chỉ có thể giúp đỡ hộ sĩ lấy thuốc băng bó cho người bị thương mà thôi.
“Sao vậy, cứ ngẩn người mãi.” Cao Yến đưa cho Sở Thiên Tầm một chén nước: “Có phải em thấy lo cho Tiểu Diệp không? Hôm nay Tiểu Diệp kết đội đi đến sào huyệt của Khinh Nhờn giả, những con Khinh Nhờn giả đó mạnh lắm à?”
“Không… Là một người bạn dạy tôi.” Diệp Bùi Thiên thở hổn hển, anh không nghỉ ngơi mà tiếp tục đi đến dưới cổng tò vò, thả người đàn ông đang bị treo ở trên khung cửa xuống.
“Cho nên, những con ma vật kia còn biết cả việc treo người lên cửa làm mồi dụ? Dụ dỗ người đi vào?”
Tiền sảnh của căn nhà này kéo vào rất sâu, phần sau bị bóng tối bao phủ, chỗ sâu nhất có cánh cổng tò vò đen nhánh, một người đàn ông trưởng thành bị trói tay treo trên khung cửa.
Sau khi bỏ chạy về căn cứ, gã vội vàng đi mời một vài cao thủ từng hợp tác để hôm nay quay lại đó một lần.
Trong lòng gã biết không chắc có thể cứu được A Vĩ về, chỉ đi thử vận may mà thôi.
“Rơi, rơi vào bên trong.” Trần Uy thở phì phò, chỉ tay vào căn nhà phía sau: “Chúng tôi g·i·ế·t hai con Khinh Nhờn giả, không ngờ rằng dưới tầng hầm vẫn còn hai con, dị năng của chúng tôi bị hao hết rồi, không ngăn được. Tiểu Diệp và ông Kim, đều, đều bị kéo vào.”
Ngày nào anh cũng ra ngoài tìm kiếm ma vật khắp nơi để thu thập ma chủng.
A Vũ khó tin nói, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được ma vật có trí tuệ.
Phía sau cánh cửa là một tiền sảnh rộng, mặt đất dính đầy vết máu đen và tay chân tàn khuyết.
Anh chưa thể săn g·i·ế·t ma vật cấp một một mình được như Sở Thiên Tầm, chỉ có thể tìm kiếm các đội ngũ săn ma, kết đội ra ngoài cùng người khác.
Cam Hiểu Đan lại khác, cô ấy bị chia cho công việc nặng nhọc kém vệ sinh, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, bận đến mức không có thời gian nghỉ chân.
***
Nhưng có không ít anh em của gã bị thiệt hại ở đó, gã muốn ít nhất cũng phải lấy được ma chủng của những con ma vật này.
Chiếc máy bay này là Trần Uy mua được với giá cao ở căn cứ, tính năng rất ưu việt.
Trần Uy sắc mặt nặng nề ngồi trên nắp một chiếc xe việt dã ở bãi đỗ xe.
“Chú Diệp bình tĩnh chút, chúng ta vẫn chưa đi vào.”
“Không biết có bao nhiêu người, nhưng chắc chắn không ít. Ma vật không ăn xác c·h·ế·t, c·h·ế·t hết là nó bỏ đi. Nhưng đám Khinh Nhờn giả này rất thông minh, chúng muốn có đồ ăn mới mẻ nên bắt sống người nhốt vào sào huyệt, không cho người c·h·ế·t sớm mà chậm rãi nhấm nháp con mồi.”
“Đến gần chút nữa, bay vào xem sao.” Trần Uy nói.
“Đi, chúng ta đi vào!”
Người nói chuyện là ông Kim đã im lặng nãy giờ, lúc này nếp nhăn trên khuôn mặt khô quắt của ông ta có vẻ sâu hơn rất nhiều.
Không biết có phải ảo giác hay không mà khi anh bước đi, không trung như có hạt cái bay lên, khiến cho thân hình mảnh khảnh kia nhìn có phần hiu quạnh.
Ánh sáng ở nơi đó rất kém, hình ảnh thu về không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta được.
Nhưng không biết vì sao hôm nay trong lòng cô cứ thấp thỏm không yên.
Đàn em điều khiển máy bay lập tức quay đầu nôn khan.
“Người tới rồi.” Trần Uy treo nụ cười lên, tự mình ra đón.
Trước khi xuất phát, Trần Uy nói vài lời để cổ vũ sĩ khí của anh em.
“Nào nào, giới thiệu một chút, đây là người anh em Diệp Bùi Thiên, dị năng là điều khiển cát, siêu mạnh.” Trần Uy giới thiệu mọi người với nhau: “Đây là A Vũ, dị năng kim loại, lực sát thương rất lớn. Ông Kim, dị năng của ổng khá đặc thù, có thể khống chế thi thể đi tấn công ma vật.”
Trần Uy điều khiển máy bay bay lại gần, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người này hơn.
Sở Thiên Tâm à một tiếng: “Em đến xem hai người, lát nữa sẽ đi.”
Người đàn ông được Diệp Bùi Thiên cứu hoảng sợ trợn mắt, trong mồm bị nhét vải nên không nói được, chỉ phát ra tiếng rên ư ử. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chờ thêm một lát, còn một anh em chưa tới.” Trần Uy nói.
Ông ta giơ hai tay lên, mỗi tay giơ ra hai ngón tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, miệng quát to một tiếng.
Bốn năm lưỡi dao sắc bén c.ắm vào não của ma vật dưới sự điều khiển của A Vũ, một viên ma chủng màu xanh phỉ thúy rơi ra từ sau cổ của nó.
Một người đàn ông dáng người cường tráng, mày rậm mắt to đi đến chỗ gã.
Cả nhóm lái xe đi vào một thôn xóm hoang vu.
Nhóm Trần Uy kinh hãi quay đầu nhìn lại.
Sở Thiên Tầm túm lấy cổ áo của Trần Uy: “Diệp Bùi Thiên đâu?”
“Trong đó có bao nhiêu người sống?” Anh mở mắt ra, cắn răng hỏi, hình ảnh máy bay không người lái chụp được gợi lên ký ức đau đớn nhất bị anh đè dưới đáy lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.