Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55


Anh há miệng th* d*c, mấy lần mở miệng muốn nói nhưng khi lời đến bên miệng rồi lại bị tư tâm của bản thân nuốt về.

Anh ngồi dậy, trước mắt là một màu trắng xóa, duỗi tay sờ thì sờ thấy băng gạc khô ráo, anh có thể nhìn xuyên qua băng gạc thấy một tầng ánh sáng trắng nhu hòa, mắt cũng đã gần như khỏi hẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đời trước vì để phối hợp với dị năng hệ phong của mình, cô đã khổ công tôi luyện võ công và đao thuật.

“Thiên Tầm, tôi tò mò cái này mãi, cô học võ ở đâu vậy? Thật sự rất đỉnh, tôi gặp không ít người giỏi võ ở căn cứ Nam Khê nhưng nói thật, họ không bằng một góc của cô.” Nghiêm Tuyết đứng bên cạnh xem cô luyện.

Anh tham luyến nhìn đôi tay nắm chặt trước mặt, tham luyến một chút ấm áp của bàn tay kia.

Đồ Diệc Bạch và Thích Vĩnh Xuân vây quanh bếp chờ nhóm lửa.

Diệp Bùi Thiên im lặng đi theo sau Sở Thiên Tầm, xuyên thấu qua khe hở giữa băng gạc và mũi, anh có thể nhìn thấy rõ một khoảng nhỏ trước mặt, nơi đó có một bàn tay mềm mại đang nắm chặt tay mình.

“Ừm, thơm quá thơm quá.”

“Tôi? Tôi tập cái này sớm lắm.” Sở Thiên Tầm hơi th* d*c, phi người nhảy lên không ngừng nghỉ một giây nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh Bùi Thiên nấu ăn rất ngon, chắc chắn bà nấu cũng rất ngon.”

Dưới mặt đất lập tức xuất hiện bóng đen di chuyển uốn lượn như rồng, cùng với đó là song đao hổ phách như hình với bóng, tựa cánh bướm tung bay vẽ ra ánh đao rực rỡ đầy trời.

Giấc ngủ của anh luôn đi kèm các loại ác mộng, không biết đã bao lâu rồi anh chưa thể nghiệm loại giấc ngủ an tâm này.

Trải qua mấy tháng rèn luyện và liều c·h·ế·t vật lộn, Sở Thiên Tầm cảm thấy cơ thể mình đã tìm được cảm giác, ý thức chiến đấu và kỹ xảo cơ bản đều khôi phục.

“Em muốn học á?” Sở Thiên Tầm dừng lại: “Cái của chị chỉ học được trong thực chiến thôi, không thể dạy kiểu tay cầm tay được.”

Bây giờ anh ấy là đồng đội của mình, mình tuyệt đối sẽ không làm anh ấy gặp phải chuyện không tốt rồi biến thành người vừa đáng sợ vừa đáng thương, Sở Thiên Tầm nghĩ thầm.

Dù có thế nào cô cũng không muốn mất tư cách chiến đấu ở tiền tuyến.

Người trước mắt chỉ được cô đút cho ăn một bữa sáng mà mặt đỏ tía tai, rụt rè không chịu được.

Sở Thiên Tầm múc một thìa đưa đến bên môi anh: “Vậy bây giờ bắt đầu có.”

Diệp Bùi Thiên chống thân cây bên cạnh, chậm rãi đứng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi…” Diệp Bùi Thiên cúi đầu: “Tôi có bị bệnh cũng không có ai… như vậy.”

Cả đời trước phải trắc trở thế nào mới làm một người đàn ông có tính cách mềm mại biến thành Nhân Ma g·i·ế·t người như ma như vậy?

Bà Phùng đang nấu cơm sáng cho mọi người, tiếng nói cười khanh khách của bà truyền đến: “Để Tiểu Diệp vất vả mãi rồi, nay cũng phải cho bà già này bộc lộ tài năng một lần chứ.”

Thật hy vọng bàn tay này có thể nắm chặt tay anh cùng nhau đồng hành kiên định và dịu dàng mãi như vậy.

Diệp Bùi Thiên quấn băng gạc trắng quanh mắt, khuôn mặt dưới lớp băng đỏ bừng khi nghe cô nói thế.

Diệp Bùi Thiên nắm chặt hai tay, một lúc sau anh mới hơi hé miệng ra.

Có một người đi đến bên cạnh đỡ cánh tay anh dìu anh ngồi xuống.

Khác với Đồ Diệc Bạch, Diệp Bùi Thiên đột nhiên không nhìn thấy nên nhất định đi đứng không được tốt, Sở Thiên Tầm cũng bèn cẩn thận chăm sóc anh gấp bội.

“Anh đừng lộn xộn.” Sở Thiên Tầm nói, cô nhận bát, cầm thìa múc mì bên trong: “Nào, để tôi đút cho anh.”

“Đừng tập nữa, ăn cơm sáng trước đã.” Bà Phùng gọi bọn họ lại.

“Không biết con nhỏ học được mấy cái này ở đâu.” Cao Yến cũng đứng nhìn ở bên cạnh, nói xen vào: “Tôi cảm thấy Thiên Tầm giống như sống ở tận thế nhiều hơn chúng ta mười năm, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết.”

Cách đó không xa có tiếng lưỡi đao xé gió, Diệp Bùi Thiên nghiêng tai lắng nghe một hồi, biết là Sở Thiên Tầm đang luyện đao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 55

“Anh cẩn thận nhé, chỗ này có cái hố.” Thỉnh thoảng cô sẽ lên tiếng nhắc nhở một câu.

Diệp Bùi Thiên tỉnh lại trong tiếng nói chuyện của mọi người.

“Đừng xấu hổ, anh bị thương nên không tiện mà.” Sở Thiên Tầm khó tránh buồn cười: “Anh coi như khi còn nhỏ bị bệnh nên người trong nhà chăm sóc đi.”

Vùng hoang vu sáng sủa, dưới tàng cây râm mát, Sở Thiên Tầm giúp đồng đội bị mù hai mắt dùng cơm.

Sau khi ăn cơm sáng xong, cả nhóm thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục lên đường.

Sau khi sống lại, mất đi dị năng hệ chiến đấu, lúc nào cô cũng nhắc nhở bản thân cần phải càng nỗ lực rèn luyện võ thuật hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô không muốn trở thành một người tránh ở trong căn cứ, sống dựa vào người khác.

Sở Thiên Tầm nắm tay Diệp Bùi Thiên đi trên con đường gập ghềnh không bằng phẳng.

Cô ném cho Giang Tiểu Kiệt một cái dao găm: “Đến đây, em dùng cái này, hai chúng ta luyện tập.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55