Ma Chủng Buông Xuống - Cung Tâm Văn
Cung Tâm Văn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58
Trận đấu của cao thủ, có khi chỉ kém một chút như vậy, Phong Thành Ngọc để mất cơ hội đầu nên rơi vào thế bị động trước thế công mãnh liệt của Sở Thiên Tầm.
“Đ·m, tình huống này là sao?”
Khát vọng thật sự trong lòng anh ấy chỉ có chiến đấu, loại chiến đấu vui sướng tràn trề này.
Chú thích:
Lông tơ trên cổ Phong Thành Ngọc dựng đứng, nửa bên mặt lập tức bị vảy đen bao trùm.
Tân Tự Minh cười khẩy một tiếng, ánh sáng trong mắt bùng nổ bắn thẳng vào cái chắn mỏng yếu của Đồ Diệc Bạch.
Một cô gái trẻ tuổi tươi cười dịu dàng xinh xắn, giọng nói lại trong trẻo như vậy làm người khách khó tránh thả lỏng cảnh giác.
Tân Tự Minh còn nhạy bén phát hiện ban đầu cô gái này bị thương khắp người, nhưng cô không chỉ càng đánh càng hăng mà vết thương trên người còn có xu thế dần khép lại.
“Đội trưởng?”
Phong Thành Ngọc không thể tưởng được Sở Thiên Tầm nói đánh là đánh, hơn nữa vừa ra tay là đổ ập xuống dồn dập, cho nên anh ấy tiếp chiêu bị chậm một nhịp.
Mặc dù ở xã bọn họ anh ấy cũng là đứa trẻ đứng đầu, từ nhỏ đến lớn hầu như không có ai đánh thắng được anh ấy. Lúc lớn lên cuộc sống cũng thuận lợi, còn trẻ tuổi đã là vận động viên võ thuật cấp quốc gia.
***
Ánh sáng đen bao phủ quanh người Phong Thành Ngọc, vô số ảnh đao hổ phách thoắt ẩn thoắt hiện quanh chúng, tiếng binh khí va chạm vang lên dày đặc.
Phong Thành Ngọc sinh ra trong gia đình võ thuật, quê nhà anh ấy có truyền thống cho trẻ đi tập võ, rèn luyện ra không ít vận động viên võ thuật và huấn luyện viên cấp quốc gia.
“Anh Phong bị một cô gái đánh tơi bời?”
Cân quắc không nhường tu mi: Thành ngữ Trung Hoa nói về phái nữ có tài thao lược không kém đàn ông thậm chí hơn đàn ông.
“Đều không sao cả chứ?” Sở Thiên Tầm nhìn trạng thái của mọi người xung quanh, duỗi tay kéo Diệp Bùi Thiên đang ngồi dưới đất.
“Được rồi, là tôi thua, đã đánh ngọc thì phải chịu thua, thả người đi.”
Diệp Bùi Thiên đột nhiên tránh tay cô, mặt đỏ bừng, tự mình đỡ thân cây đứng lên.
Cho nên khi bắt đầu anh ta mới không phản đối quyết định tùy tiện của Phong Thành Ngọc.
Phong Thành Ngọc gồng cơ bắp, đề phòng nhìn cô gái trước mắt.
Nhưng khi anh ta dùng dị năng đã bị một cái chắn vô hình chặn lại, đó là cái chắn phòng ngự chỉ có thánh đồ tinh thần khác mới làm ra được.
Thanh đao này đã đặt lên cổ mình lần thứ hai, lần trước anh cảm thấy đối phương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tân Tự Minh âm thầm sử dụng đồng thuật của mình với Sở Thiên Tầm, anh ta không cần khống chế cô mà chỉ cần quấy nhiễu cô một giây để Phong Thành Ngọc thắng lợi là được.
Còn Phong Thành Ngọc bị thương nặng ở huyện Hồ Lô đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, không nên đánh lâu.
“Mẹ nó, không biết sống c·h·ế·t.” Thánh đồ hệ lửa A Khải bắt lửa ra, nhưng anh ta chưa kịp tấn công thì mặt đất dâng lên bức tường cát, dập tắt ngọn lửa ngay lập tức.
Kiếp trước cô chưa từng nghe nói đến Phong Thành Ngọc nhưng Tân Tự Minh trước mắt này chính là một thánh đồ đồng thuật tiếng tăm lừng lẫy.
“Đừng nói bừa, anh Phong nhường cô ta, thấy cô ta là con gái nên nhường mấy chiêu.”
Sắc mặt Tân Tự Minh rất xấu, anh ta biết rõ năng lực của Phong Thành Ngọc, trong lòng cảm thấy dù Phong Thành Ngọc không dùng dị năng thì đối phó với một cô gái đang bị thương như vậy là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thế đao mạnh kéo theo gió lớn đánh liên tiếp vào lưỡi đao màu đen của anh làm nó phát ra tiếng vù vù, đôi tay của Phong Thành Ngọc tê dại, liên tục lùi về sau mấy bước mới đứng vững lại được.
Nhưng trong xã hội hiện đại, người yêu thích võ cổ Trung Hoa quá ít, đối thủ có thể ganh đua cao thấp với anh ấy lại càng ít. Mặc dù tận thế đến, các loại người mang siêu năng lực tụ tập đến căn cứ cũng không có ai có thể chống chọi lại anh ấy ở mặt võ thuật.
Tân Tự Minh nhìn theo anh ấy rời đi, một lát sau quay mặt lại ra lệnh thả bà Phùng và Giang Tiểu Kiệt.
Lần này anh không còn lời nào để nói, nếu vừa rồi cô không dừng tay thì lưỡi đao này có thể cắt đứt cổ anh ấy trước khi lớp vảy kịp mọc ra.
Trong thoáng chốc, hổ phách đối đầu đen nhánh, song đao đấu với hung thú.
Một thanh đao lạnh khác đã đặt lên cổ anh ấy.
Sở Thiên Tầm cười khanh khách nói: “Thật vậy sao? Vậy cần phải cảm ơn anh rồi.”
Ánh đao màu đen vẽ ra, khí thế hùng hậu hung mãnh, tầng tầng lớp lớp b*n r* làm mắt thường khó có thể bắt giữ, nó giống một con hung thú vừa mới ra khỏi lồng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Sở Thiên Tầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứng đối diện anh ta là Đồ Diệc Bạch, hình ảnh trong đầu cậu bé không phải hình thái rõ ràng của từng người ở đây mà là sắc thái mạnh yếu của từng người.
“Thế nào? Còn đánh tiếp không?” Sở Thiên Tầm lạnh lùng nhìn anh ta chăm chú.
Thực tế trong lòng anh ấy rất giật mình, anh ấy biết tốc độ của Sở Thiên Tầm rất nhanh, cho rằng đây là một thánh đồ tốc độ, nhưng không ngờ rằng trong cơ thể nhỏ nhắn của cô lại có sức lực không phân cao thấp với anh ấy.
“Đánh hay!” Phong Thành Ngọc không sợ mà lại thấy vui mừng, trong lòng nhiệt huyết sôi trào. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phong?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Các thành viên trong đội của Phong Thành Ngọc kinh ngạc há to mồm, cho dù bọn họ nhanh chóng lấy cớ cho đội trưởng của mình nhưng mỗi người theo dõi trận chiến đều biết rõ trong trận chiến này hai người đều lấy khí thế liều mạng để đánh.
Sau một lúc lâu, anh ấy đứng thẳng người, nói: “Dừng tay hết đi.”
Thánh đồ hệ kim loại bên cạnh che trước mặt anh ta, giơ tay kéo một tấm chắn hình tròn đến, năm viên đ·ạ·n bắn vào tấm chắn phát ra tiếng keng keng.
Phong Thành Ngọc trong trận chiến bị phân tâm vì điều này.
Các đội viên của Phong Thành Ngọc không cam lòng.
Người này muốn đánh lén chị Thiên Tầm, mình cần phải ngăn cản anh ta. Đồ Diệc Bạch nói với chính mình.
Ở ngay lúc này, cậu bé đột nhiên “thấy” đôi mắt của thánh đồ tinh thần bên phía kẻ địch tràn ra một loại ánh sáng trắng, ánh sáng mà người khác không nhìn thấy đó vươn ra kéo dài về phía Sở Thiên Tầm.
Nhưng anh ấy biết mình đã thua.
Sở Thiên Tầm cung cười khanh khách nắm tay anh ta: “Không dám, không dám.”
Chương 58
Ở mấy ngày trước, chính mắt anh ấy nhìn thấy thiếu nữ nhìn có vẻ yếu đuối này nhảy ra từ trong ngọn lửa như báo, một đao chặt đứt con ma vật bốn vó kia.
Cô gái này rất trẻ tuổi, ngũ quan non nớt, tay chân thon thả nhỏ nhắn, có lẽ là một thiếu nữ còn không đến hai mươi tuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này không chỉ có năng lực mạnh mẽ mà còn có đầu óc cực kỳ khôn khéo bình tĩnh, tâm tư thâm sâu, giỏi che giấu cảm xúc, là loại người Sở Thiên Tầm không muốn có quá nhiều tiếp xúc nhất.
Phong Thành Ngọc nói xong câu này liền quay người rời đi.
Thậm chí anh ta còn bình thản ung dung vươn tay với Sở Thiên Tầm: “Bội phục bội phục, cân quắc không nhường tu mi. Nếu Phong đã thua thì chúng tôi đánh cược thua phải chịu, cái này coi như không đánh không quen nhau, sau này mọi người cùng tồn tại ở căn cứ Kỳ Lân, hy vọng có thể có cơ hội hợp tác.”
Nhìn bọn họ rời đi, Sở Thiên Tầm thầm thở phào một hơi, cô cúi đầu nhìn nửa đoạn đao còn lại trong tay, thân đao đã vỡ ra mấy lỗ, cô sợ nếu còn đánh tiếp thì chắc mình không còn vũ khí để dùng.
Tân Tự Minh nhắm mắt, khi mở mắt ra, đồng tử màu đen đã biến mất, chỉ còn lại màu trắng kỳ dị.
Hơn nữa đao pháp của cô khác tất cả những đối thủ anh ấy từng đánh trong quá khứ. Không có bất cứ dấu vết nào của phái võ học, mỗi một chiêu đều không có dư thừa, chiêu nào cũng đánh vào chỗ quan trọng, hoàn toàn là cách đánh lấy tính mạng của chiến trường sinh tử.
“Nhắc luôn, ngày đó còn phải cảm ơn cô ra tay giúp đỡ. Nhưng ma chủng cấp bốn thì tôi sẽ không từ bỏ.” Phong Thành Ngọc giơ thanh đao màu đen to lên: “Nếu cô thua, chỉ cần cô giao ma chủng ra là tôi sẽ không lấy mạng cô.”
Khoảnh khắc anh ấy phân tâm, lưỡi đao hổ phách đột phá ánh đao màu đen cắt rách mặt anh ta.
Sắc mặt Phong Thành Ngọc xanh mét, gân xanh nổi lên trên trán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tân Tự Minh nhìn về phía thiếu niên mắt mù bên đối phương, vẻ mặt thiếu niên căng thẳng, cái chắn tinh thần cậu bé tạo ra để bảo vệ đồng đội hư ảo không chắc chắn, hiển nhiên là cũng không am hiểu việc này.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng trên thế giới này thật sự có cô gái có thể ganh đua cao thấp với Phong chỉ bằng vũ lực.
Cô gái tay cầm song đao trước mặt anh ấy lại là một cao thủ võ thuật hiếm thấy, là đối thủ đáng giá để tham chiến một trận.
Chỉ có vật lộn thật sự mới có thể làm anh ấy say mê, mới không uổng phí anh ấy dậy sớm thức khuya khổ luyện từ nhỏ.
Đúng lúc đao bị gãy, khuôn mặt thiếu nữ xuất hiện bên cạnh anh ấy, Phong Thành Ngọc thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười khẩy trên môi thiếu nữ.
Chợt có tiếng s·ú·n·g vang lên, năm phát đ·ạ·n b*n r* từ trong rừng lao thẳng tới phía Tân Tự Minh.
Sở Thiên Tầm cũng không lùi bước.
Dù là người lớn trong nhà hay bạn bè xung quanh đều khen ngợi và khoe khoang khi nhắc đến anh ấy. Nhưng rất ít người biết anh ấy cũng không có bao nhiêu hứng thú với cuộc thi lấy biểu diễn làm chủ yếu này.
Phong Thành Ngọc chợt quát một tiếng, một tay ngưng tụ vảy đen bắt được thanh đao hổ phách bị đầy vết nứt này, một tiếng răng rắc vang lên, thanh đao hổ phách đã trải qua vô số trận chiến bị bẻ thành hai phần.
Tân Tự Minh lắp bắp kinh hãi, bứt ra lảng tránh, nhưng những viên đ·ạ·n đó đổi hướng trên không, đuổi theo anh ta như hình với bóng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.