Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 68

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68


Cả đội đều bị nỗi bi thương do mất đồng đội bao phủ.

Tiếng hoan hô vui mừng vang lên liên tục.

A Vũ đi ở cuối cùng, anh ta đi vào tòa nhà, cẩn thận quan sát tình hình bên trong.

“Có tác dụng.” A Vũ cười, chợt phía sau bị lực đẩy mạnh vào, hai con Khinh Nhờn giả đè anh ta trên đất, sức lực của ma vật rất lớn, anh ta giãy giụa cỡ nào cũng không tránh thoát được.

“Béo, ở ngoài không tìm được đồ, sớm muộn gì chúng ta cũng phải vào trong. Mày mà sợ thì chẳng thà cứ về chờ c·h·ế·t đi.”

Mấy người vừa lăn vừa bò quay người muốn trốn, nhưng không biết ngoài cửa lớn của trung tâm thương mại bị ba con ma vật chặn lại từ khi nào, chúng nó vươn móng vuốt dính máu ra túm cửa nhìn vào.

“Chạy! Chạy mau!”

Mấy người đàn ông sợ mình đi chậm không lấy được nhiều đồ nên không để ý tới lời nhắc nhở của A Vũ, vội vàng chạy vào trong nhà.

Mấy người đàn ông tranh nhau gói mì.

Cô nâng tay Diệp Bùi Thiên lên, cúi đầu uống một ngụm máu to, khắp khoang miệng đều bị mùi máu bao phủ.

“Mau, dùng dị năng đi.” A Vũ vội vàng hô. Trên tay anh ta bùng lên hai quả cầu lửa, ném về phía Khinh Nhờn giả.

Khi đó trật tự còn rất hỗn loạn, vật tư cũng thiếu thốn vô cùng, tất cả thánh đồ cấp thấp đều ngủ cùng nhau trong một căn phòng lớn.

Thành phố đã từng phồn hoa, bây giờ yên tĩnh như đã c·h·ế·t.

Bà Phùng kéo cậu bé vào lòng vỗ nhẹ, nhắm mắt nói: “Không phải cháu sai.”

Cả nhóm im lặng đi trên con đường nhỏ trong rừng, im lặng chia sẻ bữa tối, im lặng dựng trại, vượt qua ban đêm yên tĩnh.

Diệp Bùi Thiên cắt tay mình, máu chảy ra từ cánh tay trắng nõn, anh vươn tay ra trước mặt Sở Thiên Tầm.

Cùng là phong cảnh ấy, cùng là món ăn ấy, nhưng vì thiếu đi một thành viên mà tất cả đều ảm đạm mất sắc.

Tòa nhà kia mở cửa, nhìn như các mồm to tối om.

“Quanh chỗ này bị người ta nhặt hết rồi, một cọng lông cũng không có, chúng ta có nên đi sâu vào hơn không?” Một người đàn ông có bàn tay bị thiếu hai ngón hỏi.

“Mau xem, đây là cái gì.” Một người đàn ông hưng phấn nhặt gói mì ăn liền trên mặt đường lên.

Một con Khinh Nhờn giả ngoài cửa bị cầu lửa thiêu bỏng, nó thét lên, lùi về tầng hai, nhưng nó không đi hẳn mà đứng đó duỗi đầu nhe răng hét với họ.

A Vũ nhớ tới lời đồn Khinh Nhờn giả nuôi dưỡng con người để làm đồ ăn, biết có lẽ mình đã rơi vào bẫy, khổ sở nhắm hai mắt lại.

Tiếp theo là cát bụi ập tới, cùng với đó là một bóng người thoăn thoắt vọt vào trong, người đó nhảy lên giữa không trung, từng đao ảnh màu đỏ vung ra như rẻ quạt.

“Mới đầu Tiểu Kiệt chỉ ăn một viên ma chủng, ảnh còn cười nói với em lần này nhất định có thể tới hạn,” Đồ Diệc Bạch nói vội nói vàng, trong lòng cậu bé rất hoảng hốt, cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của mình, là mình không ngăn Giang Tiểu Kiệt.

“Chỗ đó, chỗ đó cũng có.”

Đương nhiên, cái gọi là an nhàn này cũng chỉ là so với những thành phố không hề có phòng ngự trên đất liền mà thôi. Ở trong hòn đảo này, mạng lưới thông tin trì trệ, lương thực và vật tư thiếu thốn khiến cho cuộc sống của người dân cực kỳ khó khăn.

Tận thế đến, lực lượng vũ trang ở gần đó lập tức đi lên đảo, chặt đứt con đường nối liền đảo và đất liền, quét sạch ma vật trên đảo. Cho người dân ở đây có được một hoàn cảnh sinh sống tương đối an nhàn.

Một chiếc giày đen đạp lên cái đầu ma vật trước mặt anh ta, ánh đao lóe lên, viên ma chủng màu xanh bị móc ra ngoài.

“Tao g·i·ế·t được một con ma vật, mày xem, đây là ma chủng.”

Mà bây giờ, vì cô xuất hiện nên sinh mệnh trẻ tuổi này vụt tắt ngay khi mới đầu tận thế.

Cô gái ngủ cùng giường với Sở Thiên Tầm tên là Thu Nguyệt, hai cô gái cùng trẻ tuổi như nhau, cấp bậc dị năng cũng rất thấp, trong những đêm đi vào giấc ngủ cùng tiếng ma vật gào rống ấy, hai cô gái ôm nhau run bần bật, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau, trở thành bạn thân nhất của nhau.

Anh vươn tay châm chước một lát mới nhẹ nhàng đặt lên đầu Sở Thiên Tầm, ấn đầu cô xuống vai mình: “Em có thể khóc với anh.”

Sở Thiên Tầm im lặng hồi lâu rồi chậm rãi đứng dậy. Bụng của cô bị đâm thủng, vết đâm rất sâu, lúc đứng dậy còn lảo đảo một chút.

“Ai biết được, có lẽ người ta làm rơi khi bỏ chạy.” Gã béo mừng rỡ vô cùng, lập tức bẻ vỡ mì, mấy người đàn ông mỗi người một miếng bỏ vào mồm.

Gã béo chưa nói hết câu thì sâu trong hành lang bỗng xuất hiện mấy con ma vật làn da trơn nhẵn, móng vuốt sắc nhọn, trên mặt không có đôi mắt, chỉ có cái mồm to đang há ra.

Ở trong giấc mơ, Thu Nguyệt luôn là người kéo tay cô, chạy ở trước mặt cô.

Sở Thiên Tầm đẩy tay anh, lắc đầu từ chối.

Thu Nguyệt đột nhiên dừng lại, quay đầu lẳng lặng nhìn Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm ngơ ngác nhìn cánh tay đang chắn trước mặt mình, một giọt nước rơi xuống làn da trắng kia, cô nghĩ rằng mình khóc, nhưng duỗi tay lên sờ mới biết trên mặt mình không có nước mắt.

Đảo Lộ, một hòn đảo nhỏ biệt lập trên biển.

Chẳng qua là lớp băng sương trên đầu hòa tan, chảy xuống theo mặt mà thôi.

“Xin lỗi Thiên Tầm.” Cô ấy cười xin lỗi: “Tao làm mày khó xử à.”

“Không bình thường, mau cầm lấy rồi chạy đi, đừng ở lại lâu.” Anh ta nói.

Một cánh tay đỡ cô.

“Thiên Tầm, Thiên Tầm, ma vật tới, chạy mau.”

“Ma… ma vật!”

Mỗi ngày đều có không ít người mạo hiểm chèo thuyền ra biển, bước lên những hòn đảo nối liền với đất liền, tìm kiếm vật tư sinh hoạt.

Cứ cách một đoạn là lại có một gói mì trên đất, một đường kéo dài vào trong tòa nhà.

Điều kỳ lạ chính là trên sàn nhà có mì gói nguyên vẹn rải rác một đường.

Bởi vì mình trùng sinh mà đã thay đổi số mệnh của vô số người, những người này có biến tốt, có biến xấu, cũng không phải mình muốn là có thể tác động được.

“Nhưng bọn em đợi mãi mà không thấy ảnh thành công cho nên ảnh lại móc ra một viên khác.”

Nhịp tim dồn dập của Sở Thiên Tầm dần bình ổn lại, cô lắc đầu muốn rút tay ra: “Em không sao.”

Tại sao trung tâm bán quần áo lại có nhiều đồ ăn như vậy, A Vũ khó hiểu nghĩ, anh ta ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong hành lang, ở đó đen nhánh, có tiếng vù vù nghe như tiếng gió.

Anh ta hoảng sợ quay đầu nhìn lại, các đồng đội của anh ta đã bị sáu bảy con ma vật túm lấy tay chân từ trước rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở đời trước, cô không chỉ thường xuyên nhìn thấy đội viên ma hóa mà thậm chí còn tự tay chém đầu bạn mình.

Bóng đêm đặc sệt, hoang dã mà yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập thình thịch vang lên trong lồng ng.ực.

Diệp Bùi Thiên nắm chặt tay cô, bao trọn nó trong tay mình: “Cao Yến và Nghiêm Tuyết đều khóc, nếu trong lòng em khó chịu thì em cũng có thể khóc.”

Cao Yến là người quen biết Giang Tiểu Kiệt lâu nhất nên gần như không thể tiếp thu hiện thực này, cô ấy dựa đầu vào vai Nghiêm Tuyết, cắn chặt môi, nước mắt rơi như mưa, nói mãi một câu: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy…”

“Không ổn đâu A Vũ, nếu gặp phải ma vật thì phải làm sao? Trong thành phố có nhiều người c·h·ế·t lắm, chắc chắn ma vật cũng nhiều.” Một người đàn ông hơi mập mạp lên tiếng.

Tháng Sáu, rừng rậm rất đẹp, cây cối tốt tươi, hoa thơm chim hót.

Việc này không là gì cả, mình đã quen từ lâu rồi, Sở Thiên Tầm nghĩ.

“Dù là con đường thế nào thì chúng ta cũng sẽ đi cùng nhau, không phải chúng ta đã nói sẽ đi tiếp với nhau rồi sao?” Tiếng nói của Diệp Bùi Thiên vang lên bên tai. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thiên Tầm.” Diệp Bùi Thiên cố chấp kéo cô lại, cánh tay giơ ra vẫn không nhúc nhích, để mặc máu tiếp tục chảy xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô mơ thấy người quen cũ từ rất lâu về trước, đó là người bạn đầu tiên cô kết bạn sau khi tận thế, cũng là người bạn duy nhất.

Sở Thiên Tầm bừng tỉnh từ cơn mơ, cô ngồi bật dậy.

Bông rầm một tiếng, tia sáng đen lóe vào sảnh, con Khinh Nhờn giả ngời cửa bị chém thành mất phần rơi lăn lóc xuống, cái đầu không có mắt kia của nó lăn lông lông, trùng hợp dừng lại ở trước mặt A Vũ, cái mồm đỏ lòm vẫn còn đang mấp máy.

“Sao giữa đường lại có cái này?” A Vũ mất hai ngón tay nhíu mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Thiên Tầm im lặng một lúc: “Bùi Thiên, có phải em làm sao rồi không?”

Cô máy móc lấy băng vải trong ba lô quấn từng vòng lên miệng vết thương của Diệp Bùi Thiên.

“Đừng vào vội, quan sát trước một chút.” A Vũ cau mày gọi.

Ban đêm, đầu óc Sở Thiên Tầm trống rỗng, không có suy nghĩ gì cả nhưng lại trằn trọc tới hơn nửa đêm. Vất vả lắm mới mơ màng ngủ được thì lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.

A Vu thậm chí không nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra. Ma vật khắp nơi đã bị cắt thành từng khối rơi rụng đầy đất, hoặc là bị cát nghiền nát, máu thịt lẫn lộn.

Chương 68

“Thu Nguyệt, mày đi chậm một chút, tao không theo kịp.” Sở Thiên Tầm gọi cô ấy.

“Chị Thiên Tầm, chị Thiên Tầm…”

“Đi thôi, dù thế nào thì vẫn phải bước tiếp.”

“Đây, đây là Khinh Nhờn giả cấp hai!”

***

Người kia đứng ngược sáng, khom lưng, một tay chống đầu gối, hỏi: “Các anh đến từ đảo Lộ à? Bây giờ đảo Lộ thế nào rồi?”

“A Vũ, chúng nó làm gì vậy? Có… có phải tạm thời không ăn chúng ta luôn không?” Gã béo bị bó toàn thân không thể động đậy, mặt mày trắng bệch vì sợ, vừa run vừa khóc hỏi A Vũ.

Một bàn tay duỗi lại đây nắm tay cô.

“Đệch, ngon đ** chịu được. Trước đây tao nào biết mì gói lại ngon thế này.”

“Sao lại là em làm sai?” Tiếng nói dịu dàng của anh vang lên.

“Chắc ma vật không khó đối phó tới mức đó đâu, dù sao bọn mình là thánh đồ cả mà. Nghe nói đội của đại ca Mạnh đã kiếm được không ít ma chủng, đến ma vật cấp ba cũng bị xử lý.”

“Đúng vậy, bây giờ trên đảo hết đồ ăn rồi, suy cho cùng vẫn phải đi vào trong.”

“Tất cả đều không giống, em thậm chí còn không biết mình sẽ đi con đường như thế nào.” Sở Thiên Tầm dựa mặt vào vai Diệp Bùi Thiên, nói như lẩm bẩm với chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu bé hoảng loạn vươn tay ra trước, sờ đến tay bà Phùng: “Bà ơi, có phải là do cháu làm sai không? Đều do cháu, là cháu không ngăn cản Tiểu Kiệt, cháu, cháu cho rằng ảnh sẽ không sao.”

Nếu không phải gặp được cô, Giang Tiểu Kiệt sẽ sống được rất lâu, sống được thoải mái, tỏa sáng rực rỡ ở tận thế.

Thích Vĩnh Xuân ôm đầu ngồi xổm ở trong góc, lấy anh ta làm trung tâm, cây cỏ quanh đó đều khô héo, còn anh ta thì ngồi dưới bóng tối yên lặng rơi lệ.

“Tao không muốn biến thành ma vật, c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u tao đi Thiên Tầm.” Thu Nguyệt cười bất đắc dĩ, nước mắt rơi đầy mặt.

“Mau lên, ở trong còn nhiều lắm, chắc chắn ban đầu chỗ này là kho khác, có người chạy ra mới làm rơi nhiều thế này.” Gã béo chạy đến cửa phất tay gọi.

Chỗ này có vẻ là khu bán quần áo, trung tâm vắng vẻ yên tĩnh. Hai bên tường của tầng một có giày dép quần áo rơi vãi, hành lang dài, vách tường và trên nóc nhà đều có vết máu đen đọng lại.

Mấy người họ bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định thử đi sâu vào trong xem tình hình.

Ở kiếp trước, thời gian này Diệp Bùi Thiên sắp biến thành Nhân Ma, Cao Yến trở thành một cô gái không từ thủ đoạn, tập đoàn Thần Ái đang quật khởi, Đường Quyện đã c·h·ế·t được một thời gian, Nghiêm Tuyết là một cô gái g·i·ế·t người không chớp mắt, có thể Phong Thành Ngọc đã c·h·ế·t trận ở huyện Hồ Lô. Không ít người sống sót được nhờ thánh huyết.

Cả nhóm cẩn thận đi vào đường phố rộng thênh thang không có bóng người, thỉnh thoảng có gió thổi qua, đánh vào cánh cửa đang mở của mấy chiếc ô tô ven đường làm chúng phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Sợ gì, nếu có ma vật thì chúng ta vừa đi vào nó đã ra rồi. Lúc trước là mày nói muốn vào thành phố mà đến rồi mà lại thành đứa nhát cáy nhất, ha ha.”

Có người ngồi xổm ở bên cạnh cô.

“Bên này, dọc theo lối này đều có.”

Sở Thiên Tầm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lấp lánh lướt qua mặt cô.

Khinh Nhờn giả nhả chất dịch màu trắng như thơ nhện ra, bó chặt người bị chúng bắt lại.

Đúng vậy, cô đã không khóc rất nhiều năm rồi, làm sao có thể khóc thút thít vì việc nhỏ thường thấy này đây.

Mấy người đàn ông đi vào trong.

Lúc này, ở bên cạnh thành phố, một đội năm người đang cẩn thận góp nhặt vật tư trong đống đổ nát.

“Em gặp ác mộng à?” Diệp Bùi Thiên hỏi nhỏ.

Mặt cô ấy đột nhiên biến thành mặt của Giang Tiểu Kiệt, trong bóng đêm, khuôn mặt đúc từ băng sương kia xuất hiện từng vết nứt, vỡ nát chia năm xẻ bảy.

Trên khuôn mặt có vài nốt tàn nhang của cô ấy xuất hiện vài đường cong màu đỏ, vài lá mỏng dúm dó vươn ra từ sau lưng, những lá mỏng dấp dính đó xòe ra, tạo thành từng cánh hoa to.

Đôi mắt trong suốt của người ấy phản chiếu lại ánh trăng, nhẹ nhàng ngóng nhìn cô.

“Đây là tai trà, có thể ăn, chia cho mày một cái này.”

Bạn của anh ta đang nhặt đồ ăn bỏ vào ba lô, trong lòng ai nấy đều thấy may mắn vô cùng.

Bên cạnh là đám người cãi cọ ầm ĩ và ma vật lung tung rối loạn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68