Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Giới Nguyên Sinh
Unknown
Chương 16: Sinh Nhật Lần Thứ 9
Sau khi kết thúc trận đấu với Miko-sensei, tôi cùng Luri-mama trở về nhà và dự định sẽ đến Vương Đô Mobius để mua thêm nguyên liệu cũng như gia vị để chuẩn bị cho sinh nhật của mình.
Trong khi đợi Luri-mama chuẩn bị tiền cùng vài món đồ cần thiết thì tôi ngắm nghía lại cơ thể mình một tí.
Chiều cao của tôi hiện giờ đã đạt đến 172cm, mặt dù chỉ mới 9 tuổi nhưng cơ thể này chả khác gì người trưởng thành. Các vết rằn hai bên thái dương tôi cũng đã lớn hơn nhiều so với lúc trước, nhờ có nó mà mỗi khi truyền Ma Lực vào mắt thì tôi sẽ có thể gia tốc suy nghĩ cũng như miễn nhiễm công kích tinh thần, thêm nữa là nó cũng khá đẹp nên tôi rất thích chúng.
Bộ đồ tôi đang mặc không phải là bộ được làm từ da của Ordiny như lúc trước nữa mà nó được làm từ cơ thể của Slime Ma Thực. Tuy g·iết được nó cũng không quá khó khăn nhưng chất nhờn màu đen của nó khá là mạnh, nếu lúc đó không có Luri-mama cứu trợ thì chắc là tôi sẽ bị bỏng khá nặng.
Bộ đồ này được thiết kế theo nguyên mẫu cũ nhưng có thêm một chiếc mũ trùm đầu có thể che bớt phần nào những vết rằn hai bên thái dương tôi, nó được làm ra bởi Miko-sensei và khá hữu dụng trong chiến đấu. Nó có thể hấp thụ được một lượng lớn sát thương nhận phải từ các Ma Pháp Nguyên Tố cũng như những đường kiếm bình thường không thể nào chạm đến cơ thể này, thậm chí nếu đó là một thanh kiếm tệ thì nó sẽ lập tức tan biến ngay khi chạm vào người tôi.
Một lúc sau, khi đã chuẩn bị xong thì Luri-mama liền bước ra khỏi cổng và tiến lại gần tôi.
Số tiền được cất giữ trong kho chắc là do cha tôi để lại, nhưng mà có vẻ như nó cũng sắp cạn rồi.
“Con dịch chuyển thẳng vào thành luôn nhé, Luri-mama?”
Cô ấy đang sách một cái túi nhỏ và diện bộ trang phục như mọi ngày, một chiếc áo dài tay màu đỏ sẫm cùng chiếc váy ngắn màu kem, bên dưới nó là một chiếc quần đùi đen như thường lệ.
“Uhm, nhờ con đó.”
Miko-sensei đã dạy cho tôi cách để sử dụng Ma Pháp Dịch Chuyển lúc còn ở Huyễn Hồn Giới.
Bằng cách tưởng tượng như cơ thể đang hoà mình vào khoảng không vô tận, sau đó định vị nơi mà mình muốn đến hoặc khoảng cách muốn dịch chuyển, thả lỏng toàn bộ cơ thể và để nó tan biến vào dòng chảy Ma Lực của thế giới.
Tôi nắm lấy bàn tay mềm mại của Luri-mama và đưa cô ấy đi cùng.
“[Hư Vũ Hoán Dịch].”
Chỉ trong nháy mắt, tôi cùng Luri-mama đã ở bên trong Vương Đô Mobius. Làm như thế này thì có thể đỡ bớt tai mắt thiên hạ lại còn không phải trả phí vào cổng.
“Chúng ta cùng đi thôi nhỉ?”
“Vâng~ vâng~.”
Trong lòng tôi cảm thấy khá vui khi lúc nào Luri-mama cũng năng động như vậy.
Tôi đang cùng cô ấy bước đi trên phố. Khác hẳn so với ở làng của tôi, nơi đây tấp nập tiếng bước chân cũng như tiếng người dân nói chuyện rôm rả.
Nhà cửa ở đây được thiết kế khá bình thường, gần giống với nhà tôi. Có lẽ do nơi đây là khu của thường dân nên cũng chả có gì đặc biệt. Các toà nhà được xây khá gần với nhau, tạo cảm giác hơi chật chội một tí.
Chúng tôi đang tiến vào một gian hàng rau củ, một số người mời gọi chúng tôi không ngừng.
“Bên này này, cô cậu ơi!”
“À, không ạ!”
Rau củ thì ở nhà chả thiếu gì nên Luri-mama liên tục từ chối, chúng tôi bước tiếp đến một gian hàng nhỏ và mua về cho mình vài lọ gia vị.
“Hẹn gặp lại!”
“Vâng!”
Tôi chỉ đi sau để phòng hờ bất trắc xảy đến với Luri-mama, còn việc mua bán nhờ cả vào cô ấy.
“Ssu-chan, con muốn một chiếc bánh sinh nhật không?”
Trước giờ tôi chưa từng thấy một chiếc bánh kem nào ở thế giới này.
“Như thế có được không ạ?”
Tôi cũng muốn có một cái vì ở thế giới cũ của mình, tôi chưa từng được tổ chức sinh nhật lần nào.
“Được mà, chúng ta tuy không có nhiều tiền nhưng cũng đâu sống phụ thuộc hoàn toàn vào tiền đâu đúng không? Lâu lâu mới có dịp đến đấy, mẹ nghĩ nên tổ chức cho con một buổi tiệc đàng hoàng.”
“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.”
“Không cần phải cảm ơn đâu, chỉ với việc con đang ở đây thôi cũng đã là một món quà lớn đối với mẹ rồi.”
Nghe những lời nịnh hót như vậy, tôi chỉ biết nhẹ nhàng cười đáp.
“Mà sau này nếu Ssu-chan trở thành Mạo Hiểm Giả và đi săn bắt những Ma Vật mạnh mẽ thì con sẽ kiếm được một số tiền rất lớn từ hội đấy!”
“Vâng, con nghĩ sau này mình cũng sẽ đi đăng ký làm Mạo Hiểm Giả, Luri-mama cũng sẽ đồng hành cùng con chứ?”
“Con nói gì vậy? Tất nhiên là phải thế rồi!”
Phải rồi nhỉ, làm sao tôi có thể để Luri-mama một mình được.
“Con nói chuyện thừa thãi rồi.”
Nghe tôi nói thế, Luri-mama cũng tươi cười đáp.
“Vậy, chúng ta cùng đến cửa hàng bánh ngọt nhé?”
“Vâng.”
Chúng tôi tiến bước đến một cửa hàng bánh ngọt, nơi này lớn hơn nhà tôi một tí, ngay khi mở cửa bước vào thì liền có 2 người hầu nữ cúi chào chúng tôi.
“Xin kính chào quý khách!”
Luri-mama cùng tôi bước vào bên trong cửa tiệm, phía bên kia là những chiếc bánh đơn sơ được đặt bên trong tủ kính.
Người đàn ông đứng bên trong cửa tiệm bước ra và tiến lại gần chúng tôi, có vẻ như ông ta chính là chủ của nơi này.
“Xin chào quý khách, quý khách đến đây để tìm bánh ngọt ạ?”
Khuôn mặt hắn trông khá dị hợm cùng với hai bàn tay liên tục xoa vào nhau hệt như những tên thương nhân hám tiền.
“À, vâng, chúng tôi đang tìm một chiếc bánh sinh nhật.”
“Vậy, xin mời đi theo hướng này.”
Miệng thì lễ phép như thế nhưng sâu bên trong thâm tâm người này chả mấy tốt đẹp gì. Bằng Tâm Nhãn của mình, tôi có thể thấy được toàn bộ mặt tối của người này. Những người sáng giờ tôi gặp cũng chả có mấy ai tốt đẹp, thật khó chịu khi nhìn vào bọn chúng.
“Ssu-chan, con muốn cái nào?”
Luri-mama nhìn về phía tôi và hỏi, tên chủ tiệm cũng liếc mắt sang tôi với một ánh nhìn mưu mô.
“Chiếc bánh này đi ạ.”
Tôi chỉ tay vào một chiếc bánh được thiết kế khá đơn giản với 2 sọc trắng - hồng xen kẽ lẫn nhau, bên trên là một lớp kem dày cùng với vài quả dâu. Mặc dù không biết có phải là dâu hay không nhưng nhìn nó khá là giống.
“Vậy, lấy cho tôi cái này.”
Ngay khi Luri-mama vừa mở lời thì tôi thấy trên gương mặt của tên chủ tiệm xuất hiện một nụ cười gian xảo.
“Ahh, nếu là cái này thì… 5 vàng.”
Hắn xoè cả bàn tay 5 ngón về phía chúng tôi, nhìn kiểu gì thì cũng quá là đắt. 1 đồng ở đây bằng khoảng 10 yên, 1 bạc và 1 vàng là gấp 10 và gấp 100 lần giá trị. 5 vàng tức là 5000 yên cho một chiếc bánh như vậy thì thật sự không đáng, chưa kể là còn ở cái thời này.
“Eh- ah- những 5 vàng ạ?”
“Phải.”
Nhìn điệu cười của hắn thực sự làm tôi khá khó chịu, tôi quyết định lên tiếng.
“9 bạc.”
“Hểh?”
Hắn nhìn tôi với một vẻ mặt không vừa ý cho lắm.
“Ông không nghĩ 5 vàng là quá nhiều sao?”
“4 vàng.”
“12 bạc.”
“3 vàng, 5 bạc.”
“15 bạc.”
“2 vàng, 8 bạc. Không hơn nữa đâu.”
Ông ta hạ giá một cách chóng vánh, quả thật 5 vàng là một cái giá chát chúa.
“18 bạc, không bán thì chúng tôi về.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta với một ánh nhìn đanh thép.
“Chốt.”
Tên già này vẫn chốt đơn cái rẹt, tức là nó vẫn có lời, đúng thật là…
Chúng tôi ra về với túi bánh trên tay, 2 cô hầu nữ vẫn đang thực hiện công việc của mình.
“Hẹn gặp lại quý khách.”
Luri-mama mỉm cười nhẹ nhàng và vẫy tay chào lại họ.
“Mẹ không ngờ là Ssu-chan lại giỏi đàm phán đến vậy đó.”
“Học lỏm thôi ạ.”
“Hửm… Vậy sao, nhưng mà từ ai cơ chứ?”
Thấy tôi chỉ im lặng không phản hồi, cô ấy liền phủi tay đổi chủ đề.
“Mà, kệ đi, Ssu-chan đúng là việc gì cũng giỏi hết nhỉ, tuyệt thật đó!”
“Không đâu ạ.”
Chúng tôi tiến vào góc khuất và trở về nhà với Ma Pháp Dịch Chuyển.
Cùng với thịt Thỏ Trắng săn được ngày hôm qua, chúng tôi mở một buổi tiệc với 4 người là Miko-sensei, Luri-mama, Nora-san cùng với tôi.
Lại một ngày nữa trôi qua và cũng chưa có gì đặc biệt xảy đến với tôi cả.
—----.—----.—----