Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 24: Sinh Vật Bí Hiểm

Chương 24: Sinh Vật Bí Hiểm



Thật mềm mại và ấm áp.

Những tưởng như đang ở thiên đường vậy…

Mình… lại c·hết lần nữa rồi à?…

Không đúng lắm, khác hẳn so với lần trước, tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm và một mùi hương quen thuộc.

Những đầu ngón tay vẫn còn cảm giác nhưng nó thật nặng nề, giống như tôi đang bị bóng đè vậy.

Tôi cố gắng mở mắt nhưng điều đó khá khó khăn, mất một khoảng thời gian để tôi có thể cử động và chậm rãi khai mở hai mí mắt.

Kích thước này… rất quen thuộc. Không thể nhầm được, nó là 2 ốc đảo của riêng tôi.

“Lu-ri…”

Tôi đang được gối đầu trên đùi của cô ấy, cảm giác êm ái lẫn chút mệt mỏi thật khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ.

“Ssu-chan! Con không sao chứ?”

Cô ấy vội vã lớn giọng khi thấy tôi tỉnh lại.

“Con… vẫn còn sống sao?…”

“Mhm, mhm!”

Cô ấy rưng rưng nước mắt và gật đầu vài lần liền để đáp lại câu hỏi của tôi.

“May quá, Ssukasa-san, thật mừng vì anh đã tỉnh lại.”

Ellumi cũng nói thêm sau đó.

Chuyện gì đã xảy ra ấy nhỉ?…

À… phải rồi, tôi đã bị thiêu rụi bởi Hắc Hỏa. Thật kỳ lạ nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mà tôi vẫn sống, theo lẽ thường thì Luri không cách nào có thể giải trừ được ngọn lửa đó, bởi nó sẽ không bao giờ tắt cho đến khi thứ bị thiêu đốt lụi tàn hoàn toàn.

Thêm nữa là ở đó còn có sự hiện diện của 2 Chu Thần, việc chạy thoát là điều không thể, tôi cũng vừa mới được trải nghiệm sức mạnh của một trong hai…

Vậy là có ai đó đã cứu chúng tôi, tôi ngay lập tức nghĩ đến Miko-sensei nhưng lại không thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy ở nơi này.

Tôi cố gắng gượng dậy để quan sát xung quanh…

“Cô ấy đã đưa mẹ và Ellumi ra khỏi Mê Cung sau đó chữa trị cho con đấy.”

“Thế ạ…”

Trớ trêu thật, hai người họ có phải là đồng minh của nhau không vậy?

Arelia, cô ấy vẫn cứ giữ nụ cười trên môi cùng đôi mắt nhắm lịm hướng lên bầu trời trong xanh mà không nói một lời.

“Cô đã… cứu tôi nhỉ?”

Khi nhận được câu hỏi của tôi, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu với những xúc cảm không đổi trên khuôn mặt, nụ cười của cô ấy rất tự nhiên nên tôi cũng không cảm thấy bị đe doạ.

“Nhưng… tại sao?”

Cô ấy vẫn cứ như thế, không hé môi nữa lời. Thật là một người kỳ lạ…

Mà, tôi không thấy bóng dáng của Emarist quanh đây, không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.

Tôi quyết định đổi câu hỏi khi không nhận được câu trả lời.

“Tôi có thể xem cô là đồng minh chứ?”

Cô ấy lại trưng ra một nụ cười niềm nở và tiến lại gần, nhón gót và thì thầm vào tai tôi.

“Không biết liệu có phải là đồng minh hay không nhỉ?…”

Cô ấy trả lời một cách mơ hồ và chỉ đủ lớn để mình tôi có thể nghe thấy.

Tôi nhìn thẳng vào cô ta một hồi lâu và mở lời.

“Tôi sẽ xem đó như một lời đồng tình.”

Cô ấy lùi lại và chậm rãi mở mắt, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy. Một cặp đồng tử lớn cùng 8 chấm sáng mang ánh hồng ở bên trong mỗi con mắt, thật lung linh và huyền ảo…

‘Ta sẽ giúp đỡ cậu nếu cần.’

[Thần Giao Cách Cảm]… Cô ấy giao tiếp với tôi qua phương thức tâm linh, tôi cũng đã được Miko-sensei chỉ dạy cách sử dụng để dùng cho những lúc cần thiết. Tôi nhanh chóng đáp lại cô ấy.

‘Rất biết ơn lòng tốt của cô, nhưng… tại sao? Chẳng phải-’

‘Con gái của cậu… sẽ giúp ta chấm dứt trận chiến vô nghĩa ấy.’

‘Con gái tôi?’

‘Phải, đó không phải là một trò bói toán rẻ tiền, nó là định mệnh, điều đó chắc chắn sẽ xảy đến.’

‘Vậy à… Tôi hiểu rồi.’

“Ssu-chan?…”

Thấy tôi im lặng một hồi lâu, Luri lên tiếng.

“Con đang nói chuyện với cô ấy thông qua thần giao cách cảm thôi.”

“Vậy à…”

‘Hẹn gặp lại.’

Ngay khi kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cô ấy quay đầu, chậm rãi bước đi và biến mất ngay sau đó.

Con gái của tôi à… Nếu được thì tôi cũng muốn một đứa. Hay là hai nhỉ? Bọn trẻ khá là đáng yêu và cũng làm cho nhà cửa nhộn nhịp nữa, tôi có chút mong đợi đấy…

“Chúng ta về nhà thôi nhỉ?”

“Mhm.”

“Cô cũng đi cùng chứ, Ellumi?”

“Chắc chắn rồi ạ!”

“Vậy, đi thôi.”

Tôi dùng Ma Pháp Dịch Chuyển để đưa tất cả về Huyễn Hồn Giới, tôi muốn gặp lại Miko-sensei một chút trước khi về nhà.

Ngay khi đặt chân xuống Huyễn Hồn Giới, Ellumi là người lên tiếng đầu tiên trước sự hoa lệ của nơi này.

“Woah… Đẹp quá!”

“Tất nhiên rồi, nơi đây chứa một nguồn Ma Lực khổng lồ được hình thành hơn 10000 năm qua đấy.”

Miko-sensei ngay lập tức xuất hiện khi chúng tôi trở về.

“Người là…”

“Lam Hồn Thiên Hồ Meikolias, cứ gọi ta là Miko.”

“Ah, Vampire Hỗn Huyết Ellumi… Hân hạnh được gặp mặt ạ.”

Khi lần đầu gặp Luri thì cô ấy khá tự nhiên và cởi mở nhưng khi đối mặt với Miko-sensei thì cô ấy lại tỏ vẻ e dè, là do sự cách biệt lớn về khí tức của hai người họ sao? Có vẻ là như vậy rồi…

“Vampire Hỗn Huyết à… Hiếm thấy đấy, nhóc Ssu nhặt được trong Mê Cung nhỉ?”

“Đại loại vậy.”

“Ssu-chan, Miko-san, hai người đừng nói như thể người ta là đồ vật như vậy chứ!”

“Ahaha, xin lỗi, xin lỗi.”

Miko-sensei cười nói với tông giọng như mọi ngày.

Luri thì đang phồng má và tỏ vẻ khó chịu lẫn nét đáng yêu, cô ấy dễ thương thật đấy, làm tôi muốn ghẹo một tí.

Tôi nhấc bổng Luri lên trời và để cô ấy cưỡi lên đầu của mình.

“Uwahh!”

Cô ấy có chút giật mình vì bất ngờ bị nhấc lên. Theo phản xạ, Luri liền dùng phần đùi của mình để kẹp chặt vào cổ tôi nhằm giữ thăng bằng, có hơi sai trái nhưng được kẹp giữa một cặp đùi thượng hạng như thế này cảm giác tuyệt thật đấy…

Thật ra tôi đã sử dụng Ma Pháp để liên tục thay thế các tế bào mới cho Luri, giúp giảm tốc độ lão hoá và cho cô ấy một cơ thể khỏe mạnh. Không chỉ thế, tôi còn làm cho cơ thể của Luri mềm hơn từng chút một qua mỗi ngày, bây giờ thì đụng vào chỗ nào của cô ấy cũng đều mềm nhũn cả.

Tôi tiến lại gần nơi Miko-sensei đang đứng trong khi đội Luri trên đầu.

“Chuyến thám hiểm Mê Cung ổn chứ?”

“Con không nghĩ việc bị chém thành từng mảnh sau đó bị nướng đến c·h·ế·t là ổn, sức mạnh của họ thật phi thường.”

“Ahaha, tất nhiên rồi!”

“Con thậm chí còn không thể cử động ngón tay của mình chứ nói gì đến việc chạy thoát. Bảo con khai quật một nơi như thế, quả thật người vẫn tàn nhẫn như ngày nào.”

“Nhưng không phải ngươi vẫn sống đấy sao?”

“Đừng đùa nữa, nếu không được Arelia cứu thì con đã c·h·ế·t quách rồi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu con bị ngọn lửa đó thiêu đốt mà không một ai cứu trợ đây?”

“Ban đầu ta định sẽ đến giúp nếu nhóc hẹo đấy chứ.”

Cô ấy vẫn giữ trên môi nụ cười giễu cợt như mọi ngày.

“C·h·ế·t rồi thì đến mang xác con về chôn cất à? Thật là…”

“Mà, cũng may là Arelia không phải kẻ địch, nếu không thì ta cũng không chắc là mình có thể cứu được nhóc hay không đâu.”

“Người có thể nhìn thấy tương lai?”

“Một chút.”

“Mhm… Vậy, hẹn gặp lại người sau, cũng trễ rồi nên con xin phép đi trước.”

“Hẹn gặp lại.”

Tôi gật đầu và quay lưng bước đi, Luri thì vẫy tay chào tạm biệt và Ellumi cúi chào. Tôi sử dụng Ma Pháp Dịch Chuyển để đưa tất cả về nhà.


“Đây là nhà của mọi người ạ?”

“Phải, chị và Ssu-chan sống ở đây cũng hơn 12 năm rồi đấy!”

“Nơi này cảm giác thật yên bình nhỉ?”

“Phải chứ!”

Sau một cuộc trò chuyện ngắn giữa hai người họ, chúng tôi tiến bước vào nhà.

Ngay khi cánh cửa được mở ra thì đã có một người đứng sẵn đợi đó, một trong số ít những người mà tôi quý mến. Cô ấy cúi chào, mừng chúng tôi về nhà.

“Mừng mọi người trở về, Ssukasa-sama, Luriana-sama, và…”

“Ellumi ạ!”

“Vâng.”

Thấy hai người họ có phần khó xử, Luri lên tiếng.

“Mọi người cứ tự nhiên với nhau nhé, Ellumi hãy cứ coi như đây là nhà của mình!”

“Vâng ạ, làm phiền mọi người rồi!”

“Không đâu ạ.”

Đã vài ngày không gặp Nora nên tôi cũng muốn nói vài lời với cô ấy.

“Mấy ngày nay cô vẫn ổn chứ, Nora-san.”

“Vâng, thưa cậu chủ, không có gì khác thường ạ.”

“Trông cô có vẻ hơi mệt mỏi?”

“Không đâu ạ, tôi cảm thấy mình vẫn còn rất ổn.”

Cô ấy luôn cúi nhẹ đầu và mang một vẻ mặt nghiêm nghị khi nói chuyện với tôi, vì cử chỉ của cô ấy rất tự nhiên nên tôi cũng không ghét việc đó, miễn là cô ấy cảm thấy thoải mái.

Mặc dù vậy thì cô ấy luôn luôn phủ nhận những vấn đề liên quan đến bản thân và cho rằng mình vẫn ổn, điều này khiến tôi có đôi chút khó chịu khi cô ấy không quan tâm đến sức khoẻ của mình.

“Nhưng con không nghĩ vậy.”

Tôi bỏ qua những lời phủ nhận của cô ấy và tiến lại gần.

“Dạo gần đây cô có hơi xuống sức đấy, hãy chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn.”

Mặc dù không thể chữa khỏi vết thương tinh thần nhưng tôi có thể giúp cô ấy khoẻ lại phần nào bằng cách sử dụng Ma Pháp Hoàn Phục, tôi nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô ấy và truyền vào đó một ít Ma Lực.

“Cảm tạ cậu chủ đã quan tâm, xin cậu đừng phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt.”

“Nhỏ nhặt? Những lời đó sẽ khiến con giận đấy, sức khoẻ của cô còn quan trọng hơn hàng triệu sinh mạng khác, không thể xem nhẹ vấn đề đó được đâu.”

Mặc dù thể lực của Thú Tộc khá cao nhưng có vẻ như cô ấy đã quá cật lực vào công việc mà quên luôn việc chăm sóc cho bản thân mình.

“Tôi xin lỗi, có lẽ tôi là người may mắn nhất trần đời khi được cậu chủ quan tâm như vậy.”

“Không đâu, quan tâm đến người mình yêu quý là lẽ thường tình thôi. Hãy chú ý đến sức khoẻ của mình nhiều hơn bất cứ ai khác, đây là lệnh.”

“Vâng, tôi thật sự biết ơn cậu từ tận đáy lòng, thưa cậu chủ.”

Cô ấy cúi đầu sâu hơn một tí và phần môi có chút chuyển động nhẹ, mặc dù không rõ ràng nhưng có vẻ như là cô ấy đang cười.

“Vậy, cô hãy nghỉ ngơi sớm đi nhé, bây giờ con cũng về phòng đây.”

“Vâng, chúc cậu ngủ ngon.”

Tôi cười nhẹ để đáp lại lời chúc của cô ấy và chuyển sự chú ý sang hai cô gái tóc vàng đang trò chuyện với nhau phía bên kia.

“Ellumi, về vấn đề chỗ ngủ, tiếc là ở đây chỉ có hai phòng.”

Ngay khi tôi vừa dứt lời thì Nora ở phía sau liền lên tiếng.

“Hãy sử dụng phòng ngủ của tôi, tôi sẽ ngủ ở ngoài này.”

“Không được, sức khoẻ của cô đang suy yếu, hãy cứ ngủ ở trên giường của mình. Ellumi, tôi sẽ sử dụng Ma Pháp Kiến Tạo để tạo ra một chiếc giường ở ngoài này, cô sẽ ổn với nó chứ?”

“Tất nhiên rồi ạ, chỉ cần có thể ở lại đây thôi là em đã vui lắm rồi!”

Và như thế, tôi tạo ra một chiếc giường ngoài phòng khách và cho cô ấy một chiếc chăn.

“Chúc ngủ ngon, Ellumi-chan!”

“Vâng, chúc ngủ ngon, Luri-san, Ssukasa-san!”

Sau khi nhận được lời chúc từ cô ấy, tôi bước chân vào bên trong căn nhà và Luri cũng tiến bước theo sau.

Khi chỉ còn hai người chúng tôi, cô ấy cất tiếng gọi.

“Mou`~… Ssu-chan lạnh lùng quá đấy, chả đáng yêu gì cả.”

“Thế ạ.”

“Không phải quá rõ ràng sao, lúc nhỏ con đã từng cười rất nhiều và cũng rất đáng yêu nữa, vậy mà…”

“Mhm… Nếu muốn thì con cũng có thể biến mình trở lại như thế đấy.”

“Thật ư?!”

“Nó không phải điều gì quá khó khăn.”

“Con có thể trở lại như lúc 3 tuổi không?!”

“Ơ- ờm… Được.”

Tôi hơi bất ngờ trước sự hào hứng của Luri nhưng cũng chiều theo cô ấy và sử dụng Ma Pháp Hoá Hình để trở về trạng thái lúc 3 tuổi.

“Wahhaa~ đáng yêu quá đi mất!”

Ngay khi tôi vừa hóa hình, cô ấy liền tiến lại và nhấc bổng tôi với vẻ thích thú, tiếp đó là một cái ôm ấm áp.

“Tắm cùng con không?”

“Được!”

Được thư giãn trong bồn nước nóng sau nhiều ngày dài đúng là một cảm giác tuyệt vời, chúng tôi dành ít thời gian cho phòng tắm và quay trở lại phòng ngủ sau đó.


Khoác lên mình bộ đồ ngủ mỏng manh mang sắc hường, Luri tiến đến giường ngủ trong khi tôi quan sát từng chuyển động của cô ấy.

Vì vẫn đang ở trong trạng thái trẻ con nên Luri có thể dễ dàng ôm trọn tôi vào lòng, được cảm nhận hơi ấm này mỗi ngày cũng tuyệt không kém việc ngâm mình trong bồn nước nóng.

“Ssu-chan, con và Arelia-san đã nói chuyện gì vậy?”

Có vẻ tò mò về cuộc trò chuyện thông qua thần giao cách cảm giữa tôi và Arelia, cô ấy hỏi với vẻ thắc mắc.

“Cô ấy nói rằng con gái của con sẽ giúp cô ấy chấm dứt một trận chiến vô nghĩa nào đó, vì thế nên Arelia đã cứu con khỏi cửa tử.”

Thật vậy, nếu không có cô ấy hay Miko-sensei thì chắc chắn tôi sẽ c·h·ế·t. Tuy không biết chi tiết như thế nào nhưng chỉ có duy nhất một cách để dập tắt ngọn lửa đó, ta phải làm cho các vật thể đang bị nó thiêu đốt biến mất bằng cách nào đó và tái tạo lại từng cấu trúc một. Việc đó cần phải thực hiện với độ chính xác tuyệt đối để đảm bảo cho cơ thể trở về nguyên dạng, thời gian thi triển cũng phải cực kỳ nhanh, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ c·h·ế·t khi một nửa cơ thể bị cô ấy cho bay màu.

Xóa bỏ vật thể thừa, tái tạo cấu trúc cơ thể và hồi phục sinh lực, một Ma Pháp Hoàn Phục Bán Thiên Đẳng được thi triển bởi một Thần Thú…

“Con gái của Ssu-chan sao?”

“Phải, cô ấy đã nói như thế.”

“Hmm… Không biết liệu con bé sẽ là người như thế nào nhỉ?”

“Cái con quan tâm hơn cả là không biết liệu rằng đó sẽ là con của ai, không biết liệu có phải là con của chúng ta không nhỉ?”

Tôi không biết tại sao mình lại nói ra câu này trong khi đang nhìn chằm chằm vào ngực của cô ấy nữa.

“Ah, da~me, da~me. Việc này không được đâu!”

Cô ấy không những không tỏ ra xấu hổ mà còn nở một nụ cười ranh mãnh.

“Không phải Luri từng nói rằng ‘Con muốn làm gì cũng được’ sao?”

“Ah, cái đó…”

Cô ấy tỏ ra lúng túng khi tôi nhắc lại chuyện cũ, Luri từng nói cô ấy tin tưởng tôi hơn cả bản thân mình và sẽ để tôi làm mọi thứ mình muốn, miễn là tôi đã suy nghĩ thật kỹ về điều đó. Tôi thực sự rất vui khi cô ấy nói ra những lời như vậy.

“Luri đáng yêu thật đấy.”

“Mou`~!”

Mà thật sự thì tôi cũng rất thắc mắc không biết con gái của mình sẽ là người như thế nào và con bé là con của ai.

“Con dự định ngày mai sẽ quay lại Đại Lục Địa Ecloria và đăng ký trở thành một Mạo Hiểm Giả, con không còn gì để học hỏi Miko-sensei nữa và cũng không muốn ở lại một nơi hoang vắng như thế này, con muốn giao du với nhiều giống loài hơn.”

“Vậy sao, chắc chắn sẽ vui lắm đấy, mẹ sẽ theo con đến bất cứ đâu!”

Khi Luri dứt lời, tôi chỉ im lặng và áp mặt của mình vào ngực cô ấy.

“Luri.”

“Sao thế?!”

“Không có gì, chỉ là… Con hạnh phúc lắm.”

“Tự dưng lại sao thế?”

“Con yêu mẹ nhiều lắm.”

“Mẹ cũng thế.”

“Hãy ở bên con mãi mãi nhé?”

“Chắc chắn rồi!”

—----.—----.—----

Chương 24: Sinh Vật Bí Hiểm