Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Ma Giới Nguyên Sinh

Unknown

Chương 8: Những Nỗi Mất Mát To Lớn Của Luriana

Chương 8: Những Nỗi Mất Mát To Lớn Của Luriana


Sau khi được dịch chuyển về đến nhà, tôi chậm rãi dìu Luri-mama từ cổng bước vào.

Thấy tình trạng của Luri-mama không có vẻ gì là đang ổn, Nora-san ngay lập tức chạy đến bên chúng tôi với vẻ lo lắng.

“Phu nhân bị làm sao vậy ạ?”

“Ah- Luri-mama chỉ đang hơi sang chấn tâm lý thôi, chuyện này cứ để con là được rồi ạ.”

“Tôi hiểu rồi, thưa cậu chủ.”

Tôi dìu Luri-mama vào phòng và đưa cô ấy ngồi lên giường, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ này của Luri-mama khiến con tim tôi thực sự đau đớn.

“Luri-mama…”

Với tình hình hiện giờ thì việc động viên tinh thần bằng lời nói hẳn sẽ không mấy khả quan. Tôi quyết định nhẹ nhàng ôm lấy Luri-mama và cùng cô ấy ngả lưng xuống giường.

Như thể vừa lấy lại được chút ý thức, Luri-mama rơi nước mắt cùng một khuôn mặt nhăn nhó.

“Ssu… -chan”

Những tiếng khóc nức nở cứ thế vang lên. Không thể làm gì hơn, tôi xoa nhẹ bờ lưng của Luri-mama để cố đưa cô ấy vào giấc ngủ.

Thật tồi tệ… Thật sự tồi tệ.

Cuộc sống này thật tàn nhẫn.

Nếu không có sức mạnh thì một ngày nào đó mình cũng sẽ phải c·hết, thậm chí là cả những người thân thương của mình.

Nhất định… Nhất định tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa để có thể bảo vệ những người mình trân quý.

Một ngày nào đó… Tôi nhất định sẽ đủ mạnh mẽ để đối đầu với bất kỳ ai.

Không, tôi phải làm được.

Để không một ai tôi trân quý phải đau khổ, để không một ai tôi yêu thương phải đổ lệ, để những quá khứ tồi tệ kia không bao giờ lặp lại lần nữa.

Tôi phải mạnh mẽ hơn nữa.

…

Mình… Đã g·iết người à…

Tuy nhiên tôi lại không cảm thấy tội lỗi chút nào, chúng đáng bị như thế.

Không chỉ riêng gì bọn chúng, tôi sẽ dìm toàn bộ những con người ác ôn xuống dưới địa ngục sâu thẳm. Đây là việc mà nhất định tôi phải làm.

Trời đã ngả chiều, tôi vẫn đang ngồi trên giường cạnh Luri-mama đang say giấc.

Tôi cũng đã tĩnh tâm lại sau vài tiếng trôi qua.

Biết tin người cha mà mình chưa từng gặp mặt đã ra đi mãi mãi thế này cũng khiến tôi thấy hơi buồn.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một người phụ nữ mặc bộ đồ hầu gái thường ngày bước vào.

“Phu nhân đỡ hơn rồi chứ, Ssukasa-sama?”

“Trông cũng khá hơn nhiều rồi, Nora-san không cần phải lo lắng quá đâu ạ.”

“Vâng, vậy thì tôi xin phép.”

“À, nhờ cô nấu ít cháo cho Luri-mama nhé.”

Khi nghe thấy tôi gọi, Nora-san liền quay người lại đáp trả.

“Vâng.”

Nãy giờ Nora-san có gõ cửa vào thăm vài lần, tôi cũng đã giải thích cho cô ấy sự tình hiện tại. Vì chẳng thể giúp được gì nhiều nên Nora-san đã ra ngoài làm việc khác.

Cô ấy quả là một người tận tâm trong công việc, không biết cô ấy đã nợ nhà tôi những gì để mà phải phục tùng suốt quãng thời gian qua như vậy…

“Ssu-chan…”

Dường như cuộc trò chuyện ngắn ban nãy đã khiến Luri-mama thức giấc, cô ấy ngước nhìn tôi rồi chống tay gượng dậy với vẻ mệt mỏi.

Luri-mama nhích đến một chút, ôm lấy tôi và khóc sướt mướt như một đứa trẻ.

“Ssu-channnn~.”

Tôi cũng ôm lấy cô ấy và vuốt nhẹ tấm lưng mềm mại kia.

“Đừng khóc nữa mà, Luri-mama. Thấy mẹ như vậy khiến con đau lòng lắm…”

“Hức's- ưrg- hưư~.”

“Ở đây vẫn còn có con và Nora-san mà, chúng ta hãy cứ cố gắng vui vẻ mà sống tiếp nhé?”

“Ưrgwm- ừmm`~.”

Như thể đang cố ngừng khóc, Luri-mama gật đầu lấy một hai cái sau lưng tôi cùng tông giọng nức nở.

“Con cũng buồn lắm chứ, mất đi người cha mà mình chưa từng gặp mặt… Nhưng mà chuyện cũng đã rồi, có đau buồn thì cũng chỉ làm ta u sầu hơn thôi. Chuyện đã qua thì hãy cứ để nó qua đi, nhé?!”

“Ừmm`~.”

“Vẫn còn có con ở đây mà, con nhất định sẽ bảo vệ Luri-mama, con sẽ không bao giờ rời xa Luri-mama đâu.”

“Ừmm`~.”

Luri-mama có vẻ đã bình tĩnh lại một chút, tôi buông lỏng tay mình ra để nhìn khuôn mặt Luri-mama hiện giờ.

Một khuôn mặt sướt mướt những giọt lệ trên hai hàng mi nhưng đang cố gắng kìm nén. Trông vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

“Ssu-chan, xin lỗi nhé, mẹ lại để con phải lo lắng thêm lần nữa rồi.”

“Không đâu… Chúng ta hãy cố gắng vượt qua chuyện này nhé?!”

“Uhmm`~.”

“Mẹ muốn ngâm mình vào bồn nước nóng để lấy lại tinh thần không?”

“Uhmm`~.”

“Chúng ta cùng đi tắm nhé?”

“Uhmm`~.”

Luri-mama hiện giờ hệt như một chú mèo con vậy, chúng tôi cùng nhau vào phòng tắm và ngâm mình một lúc.

“Ssu-chan, về chuyện sinh nhật của con…”

“Không cần đâu, được ăn tối cùng mẹ thôi đã là một bữa tiệc đáng nhớ đối với con rồi. Chỉ cần mẹ đừng buồn nữa là được.”

“Uhmm`~. Mẹ xin lỗi nhé.”

“Con không muốn nghe mẹ xin lỗi đâu, cùng ra ngoài ăn gì đó nhé?”

“Uhmm.”

Trông Luri-mama hiện giờ đã ổn hơn nhiều rồi, không có vẻ gì là sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý sau này cả. May thật đấy, haa`~.

Chúng tôi ra ngoài bàn ăn, tôi vừa thổi vừa đút cho Luri-mama bát cháo Nora-san vừa mới nấu. Luri-mama hôm nay cứ như em bé vậy.

Đêm đã đến và chúng tôi lại vào phòng ngủ cùng nhau.

“Ssu-chan, thật tốt vì mẹ đã sinh ra con.”

“Con cũng rất biết ơn khi được làm con của mẹ.”

Nghe tôi nói vậy, Luri-mama cười thầm và ôm tôi vào lòng.

Tôi nói tiếp trong khi đang dúi mặt vào ngực cô ấy.

“Luri-mama… Còn ai thân thích ngoài con và Nora-san không ạ?”

“Uhmm… Mẹ sinh ra trong một gia đình Quý Tộc Hạ Cấp, mọi người ở đó rất yêu thương mẹ. Lúc đến năm 15 tuổi, khi đã tốt nghiệp tại Trường học Hoàng Gia ở Vương Đô Mobius, vì không muốn kết hôn sớm hay làm một công việc bình thường nên mẹ đã quyết định trở thành một Mạo Hiểm Giả.”

“Nhưng mà được yêu thương như thế thì gia đình của Luri-mama có phản đối công việc nguy hiểm này không ạ?”

“Uhmm… Lúc đầu thì cha phản đối khá dữ dội, nhưng sau khi lắng nghe nỗi lòng của mẹ thì ông cũng đã đồng ý. Cũng khá khó khăn đấy, ahaha`~.”

“Bây giờ thì bọn họ thế nào rồi ạ?”

“Sau khi trở thành Mạo Hiểm Giả được nửa năm thì mẹ đã nghe tin cả gia đình mình b·ị s·át h·ại không rõ nguyên do, một vài gia đình Quý Tộc Hạ Cấp khác cũng vậy. Lúc đó mẹ thực sự đã rất sốc, tất cả họ hàng thân thiết của mẹ… Đều đã không còn.”

“Vậy ạ…”

“Vì suy sụp tinh thần nên mẹ đã nhốt mình trong phòng trọ suốt mấy ngày liền, ăn không ngon ngủ không yên… Lúc đó, mẹ thực sự không biết phải làm gì cả. Vì vắng bóng khỏi hội quá lâu nên những người đồng đội Mạo Hiểm Giả của mẹ đã đến để động viên.

Sau nhiều ngày cố gắng thì mẹ đã vực dậy tinh thần, vì dù cho có nuối tiếc mãi thì cũng không thể làm được gì hơn, nó sẽ chỉ khiến mẹ thêm xấu xí cả ngoại hình lẫn tâm hồn. Mẹ đã tiếp tục bước đi trên con đường Mạo Hiểm Giả cùng với họ, bỏ lại quá khứ phía sau. Nhưng bây giờ thì đến cả những người đồng đội đó mẹ cũng không còn nữa rồi…”

“Chắc hẳn Luri-mama phải đau khổ lắm…”

“Uhmm… Nhưng mà nhé, đã có Ssu-chan ở đây rồi nên mẹ không còn cảm thấy cô đơn nữa đâu! Cảm ơn con, cảm ơn con vì đã vực dậy tinh thần của mẹ, cảm ơn con vì đã chở che cho trái tim yếu đuối này, cảm ơn con vì đã ở bên mẹ suốt quãng thời gian qua, cảm ơn con vì đã là con của mẹ… Cảm ơn con vì tất cả.”

Tôi thực sự hạnh phúc khi nghe thấy vậy. Không biết nói gì hơn, tôi chỉ im lặng ôm lấy Luri-mama vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày sinh nhật tồi tệ này cứ thế qua đi. Mà, cũng chẳng vấn để gì lắm. Chỉ cần Luri-mama ổn định tinh thần lại thôi là tôi đã mừng lắm rồi, tôi cũng chả mong đợi gì hơn.

Ngủ thôi vậy.

—----.—----.—----

Chương 8: Những Nỗi Mất Mát To Lớn Của Luriana