Ma Pháp Chúa Tể
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Khí Linh
Nhưng hành động tiếp theo của hắn mới khiến tất cả những người nơi đây rung động.
"G·i·ế·t, g·iết, g·iết"
Tuy nhiên c·ái c·hết của người này có chút quỷ dị, nơi mà Dạ Xoa c·hết chỉ hiện lên một đám khói trắng rồi tiêu tan rất nhanh, điều này khiến những người chứng kiến nhíu mày nhưng không giám trả lời.
Bị đẩy lui khiến khuôn mặt Khải Lâm hiện rõ vẻ dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó, miệng quát lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Là một Ma Pháp Sư ai cũng hiểu rằng khoảng cách của Ma Pháp Sư và Chiến Sĩ là xa tới mức nào, hai cấp bậc cảnh giới này căn bản khôn cùng một khái niệm, đồng thời cũng không thể dùng số lượng để bù đắp được.
Sau vài hơi thở nhìn Trấn Thiên Thu lúc này Khải Lâm liền đứng dậy, hành động quỷ dị của hắn khiến mọi người nhíu mày, rồi không tự chủ được mà lui ra sau.
"Bằng hữu Lạc Việt không biết các ngươi ruốt cuộc là có mục đích gì?"
Khải Lâm ban đầu vốn không quan tâm nhưng ngay khi cảm nhận được khí tức của lá bùa lập tức quay đầu lại nhìn về phía cô gái mới biến mất, sau đó bàn tay hắn xuất hiện kim quang,không chút do dự giơ lên, nắm chặt rồi kéo lại.
Tiếng nói của Lạc Hải vang lên, sau đó thân hình hắn lóe lên sau khi xuất hiện lại đã đứng trước thủ ấn của Trấn Thiên Thu, một quyền lập tức vung ra v·a c·hạm với thủ chảo đó.
Tuy nhiên lúc này một đạo u quang lập tức xuất hiện hóa thành một quyền, ngay lập tức đón đỡ một quyền của Khải Lâm. Điều này khiến Khải Lâm bị lui lại hơn hai bước.
Một tiếng động vang lên thủ chảo kia ngay lập tức được hóa giải, tuy nhiên Lạc Hải ngay lập tức bị lui lại hơn vài chục bước.
Hiển nhiên một chiêu của Trấn Thiên Thu là hoàn toàn muốn lấy mạng Khải Lâm.
Nhưng cuối cùng mọi thứ cũng không thể lấn áp được ý chí cầu sinh trong lòng mọi người, vì vậy có một số Ma Pháp Sư đã lên tiếng.
"Hừm"
"Đây là khí linh pháp bảo"
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, sau đó là tiếng thét của Trấn Thiên Thu vang lên.
Lúc này một nơi đen tối bị khói đen bao phủ, một nữ tử khuôn mặt tiều tụy bỗng nhiên nhíu mày, người này chính là Phi Cô hiển nhiên nàng không đồng ý với việc những người Nguyên Điện lại có cùng ý kiến với người của Tế Hồn Giáo.
Lúc này trên cơ thể Khải Lâm từng đạo khí màu đỏ không ngừng bốc lên, kèm theo đó là những đạo khí đen như mờ ảo nếu như không để ý kĩ thì rất khó để nhận ra.
Trong lúc lao lên này Khải Lâm không có lấy ra bất kỳ một pháp khí nào mà thuần túy chỉ sử dụng lực lượng thân thể.
Thân hình Trấn Thiên Thu ngay khi bị dính một quyền lập tức bị trấn bay ra xa cuối cùng đập mạnh vào một vách đá cứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám cát bụi sau một lúc cùng dần tiêu tán, nhưng tình cảnh hiện ra trong mắt đám người lại khiến tất cả im lặng trong lòng sợ hãi đến mức không giám động đậy.
Giọng nói của Khải Lâm bỗng nhiên vang lên, tuy nhiên lúc này giọng nói của hắn lại có chút khàn đặc, không giống như với bộ dáng chỉ mới khoảng hai mươi tuổi của hắn.
Tốc độ bạo phát chỉ trong chốc lát đã đến gần với Trấn Thiên Thu, một quyền vung ra.
Khải Lâm lúc này không có quan tâm tới những hành động của bốn người kia, tuy nhiên bốn người kia lại không để ý tới việc này họ vẫn cúi đầu không giám ngẩng lên.
Ngay khi tiếng thét này vang lên, thân thể của cả bốn người này lập tức run lên, họ có thể cảm nhận được một sự uy nghiêm đến từ câu nói đó, không những thế ngay khi câu nói này vang lên cả huyết mạnh lẫn linh hồn của họ đều run rẩy không thể kiềm chế.
"Muốn c·hết"
Lời nói của Trấn Thiên Thu vang lên, lời nói này phải nói là rất thâm độc, chỉ một câu nói đã khiến cho Lạc Hải lập tức trở thành tâm điểm cho sự chỉ trích. Tuy nhiên những người nơi đây đều là kẻ có tâm trí, liền hiểu ra dụng ý trong lời nói của Trấn Thiên Thu.
"Con cháu Lạc Việt bái kiến Đức thánh"
Lạc Hải từ đầu vốn luôn chú ý tới hành động của Trấn Thiên Thu vì vậy ngay khi người này ra tay, Lạc Hải đã lập tức phản ứng kịp.
Đây là những lời phát ra từ trong tâm can của họ, từ những câu nói này một lực lượng kì dị lập tức xuất hiện, tuy nhiên bên cạnh lại không có ai phát hiện ra dung nhập vào trong cơ thể Khải Lâm.
"Ngươi dám?"
Nhìn thấy tình cảnh này nhóm người Tế Hồn Giáo cũng lập tức nhíu mày, sự ngưng trọng hiện rõ lên trên mặt.
Tiếng thét này với những người khác thì cũng không có gì quá đặc biệt những với bốn Ma Pháp Sư Lạc Việt thì nó lại hoàn toàn khác.
Lạc Hải sau khi nhìn thấy tất cả thì ánh mắt lại càng sắc lạnh, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trấn Thiên Thu, khắp nơi đây cũng chỉ có hắn và Trấn Thiên Thu là có thực lực mạnh nhất, nhưng Lạc Hải cũng không ngờ được người này lại dùng thủ đoạn này để đưa hắn vào thế khó.
Thân thể của bốn người không có chút phản kháng nào mà khuôn mặt lại hiện rõ lên sự kích động, ban đầu là Lạc Hải cuối cùng mới đến ba người khác lúc này lập tức quỳ xuống, giọng nói run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn về phía người Lạc Việt ngay khi lao lên định trợ giúp thì lập tức bị Khải Lâm phất tay, sau đó quát lớn:
Đầu Khải Lâm ngẩng cao lên ánh mắt của hắn lúc này là một màu đỏ yêu dị, màu đỏ này không phải là bất kì loại sức mạnh nào huyễn hóa ra mà nó chính là những tơ máu đan xen mà thành.
Mà pháp bảo có thể tồn tại và sinh ra linh hồn thì ít nhất cũng phải có một tồn tại từ Chiến Sĩ trở lên mới có thể tạo ra được.
Sau thời gian hơn một nén nhang.
Trong vùng bàn kính hơn năm trượng tính từ nơi Khải Lâm đang đứng lập tức bị cát bụi bao phủ. Những người bên ngoài căn bản không cảm nhận được gì, thứ duy nhất họ có thể biết được chính là tiếng ầm vang cùng tiếng thét sợ hãi của nhóm người bị cuốn vào trong đám cát bụi kia.
Tiếng hừ nhẹ của Trấn Thiên Thu vang lên, điều này khiến mọi người biến sắc, nhưng thứ thật sự khiến mọi người biến sắc không phải là tiếng hừ đó mà lại là hành động phía sau của hắn.
Những người xung quanh lúc này cũng run rẩy nhưng dường như những người này lại không cảm nhận được uy áp giống như những người Lạc Việt vì vậy mặc dù không thoải mái nhưng họ vẫn có thể đứng thẳng.
Từ miệng hắn không ngừng phát ra những âm thanh c·hết chóc.
Một đòn mạnh mẽ khiến cho thân thể Dạ Xoa lập tức tan vỡ một tiếng thét sợ hãi trước khi c·hết vang lên.
Ánh mắt lúc này của tất cả mọi người liền lập tức ngưng trọng.
Hơn hai mươi thân ảnh tất cả đều là Ma Pháp Sư cùng lúc lao lên nhưng lúc này những người kia không thấy đâu, thứ duy nhất rơi vào trong mắt mọi người chính là một đóng máu thịt lẫn lộn, từ trong đó ngay cả linh hồn cũng bị tiêu tan không thấy.
Người này đúng là Dạ Xoa, nhưng do kh·iếp sợ với tình cảnh trước mắt, người này liền lấy ra trong nạp giới một truyền tống phù sau đó kết ấn, một đạo ánh sáng vàng dần lộ ra, sau đó truyền tống đi.
"G·i·ế·t g·iết"
"Lạc Hải, ta chính là giúp tất cả những người nơi đây tránh khỏi tai kiếp, nhưng ngươi lại ngăn cản, ruốt cuộc có ý gì?"
Tất cả những người này không cần một ai ra lệnh đều lập tức lao lên hướng tới phía Khải Lâm mà công kích.
Chương 72: Khí Linh
"ầm"
"Không thể nào"
Khí linh pháp bảo chính là cách gọi của linh hồn trong pháp bảo đó. Những pháp bảo cấp cao được hình thành sau khi trải qua một thời gian dài dằng dẵng hấp thụ linh khí trời đất sẽ bắt đầu hình thành linh hồn riêng của nó. Sự mạnh yếu của những linh hồn này phụ thuộc vào phẩm chất và thời gian tồn tại của nó, nếu dựa vào khí tức mà cái vạc phát ra có thể theo đó mà dự đoán rằng cái vạc này tồn tại ít nhất cũng trên cả nghìn năm.
Những chuyện này diễn ra rất nhanh, tất cả chỉ xảy ra trong khoảng thời gian mà những người nơi đây lao về phía cái Vạc đen.
Tiếng nói của Trấn Thiên Thu vang lên, ngay khi nội dung này rơi vào tai những người khác thì tất cả ngay lập tức khiến những người này lộ ra sự rung động nhưng ẩn chứa sau đó chính là sự tham lam. Duy nhất bên phía đám người Lạc Hải thì khuôn mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng.
"haha"
Chỉ thấy Trấn Thiên Thu cùng với khuôn mặt lạnh tanh nhìn về phía Khải Lâm sau đó không chút do dự mà vung tay ra, một thủ chảo ma pháp lập tức được hinh thành, sau đó lao thẳng về hướng Khải Lâm.
Tiếng nói của một người phụ nữ vang lên, người này chính là Vũ Hinh, người đã đấu với Dạ Xoa Vương, tiếp sau đó lại có thêm một vài lời nói vang lên.
"Khí linh này đang muốn dung nhập với tiểu tử kia, chúng ta phải nhanh chóng ngăn nó lại, nếu để quá trình này hoàn tất, tất cả chúng ta nhất định khó bảo toàn được tính mạng"
Lúc này Khải Lâm đang đứng đó ánh mắt nhìn hơn hai mươi thân ảnh của Tế Hồn giáo lao tới, trên miệng hắn bỗng nhiên lộ ra một nụ cười trào phúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào Trấn Thiên Thu, vừa rồi mặc dù bề ngoài Khải Lâm như không phát hiện ra những chuyện mới xảy ra, nhưng lúc này khí tức trong người hắn vô cùng nhạy bén với tất cả những thuộc tính sức mạnh xung quanh vì vậy tất cả những chuyện mới xảy ra đều bị hắn nhớ rõ từng chi tiết.
Tiếng nói của một Ma Pháp Sư của Vũ thành vang lên tuy nhiên những người khác lại không có ai để ý tới lời nói của người này. Tất cả những người nơi đây dường như đều biết tới việc này. Sau khi quan sát thái độ của những người xung quanh thì người này dường như cũng hiểu được lời nói bản thân có chút dư thừa vì vậy liền im lặng không nói thêm câu nào.
Trấn Thiên Thu thấy những việc này khuôn mặt đại biến, không chút do dự mà lui lại phía sau.
Khải Lâm lúc này giống như một con mãnh thú thượng cổ vừa mới thức tỉnh, toàn bộ tâm thần hắn lúc này đã rơi vào điên loạn, mặc dù hắn vẫn còn một tia linh hồn mờ ảo trong đan hải còn giữ lại một chút tỉnh táo nhưng khí tức bạo ngược từ cái Vạc đen phía trên là quá khủng kh·iếp khiến hắn lúc này không có cách nào để bài trừ nó đi.
Tiếng cười to của Khải Lâm bỗng nhiên vang lên, sau đó một sóng xung kích cực mạnh tản ra từ vị trí đám cát bụi kia kiến cho bất kì ai khi bị sóng xung kích này chạm vào người liền lập tức bay ra xa, phun ra một ngụm máu, ánh mắt hiện rõ lên vẻ sợ hãi.
Cùng lúc này phía trên vòng xoáy Lao Lung cái Vạc đen sau một thời gian dài cũng đã thành hình, ngay khi thành hình, khí tức trên đó lập tức thay đổi, một sự bạo ngược lập tức phát ra từ đó, sau đó dung nhập cùng với khí tức tản ra bên ngoài Khải Lâm.
Hai ánh mắt Khải Lâm lúc này bỗng mở ra, trong ánh mắt hắn từng tia tơ máu không ngừng xuất hiện, cả đôi mắt hắn lúc này đã bị màu máu bao phủ.
Tất cả Ma Pháp Sư nơi đây ngay khi nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ vượt xa cảnh giới Ma Pháp Sư đang xuất hiện.
Trấn Thiên Thu sau một câu nói thì vẫn luôn trầm ngâm, trong lòng không biết suy tính việc gì.
"Lui ra"
Tuy nhiên không phải là tất cả, có một số người sau khi biết được dụng ý của Trấn Thiên Thu thì vẫn giữ im lặng mà không bị lời nói này kích thích.
Tiếng hét điên cuồng của Khải Lâm vang lên. Tiếng thét này rơi vào trong tai từng người khiến tất cả những người ở đây đều cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Lúc này trên binh đài còn một nữ tử duy nhất nhưng Khải Lâm không quan tâm tới mà ánh mắt đảo qua tất cả mọi người.
Lạc Hải đang suy tư thì bỗng chốc giật mình.
Vách đá này sau những thần thông pháp bảo cùng trận chiến của những Ma Pháp Sư chưa từng có một vết nứt thì lúc này tại nơi mà Trấn Thiên Thu v·a c·hạm vách đá lập tức sụp đổ.
Thấy vậy một số người của Nguyên điện có ý định ra giúp nhưng cuối cùng họ cũng không giám bước ra.
Cùng lúc này bàn tay hắn nắm chặt, tiếp sau đó vung ra.
Ngay khi Khải Lâm nhìn thấy hành động của người này thì hắn không chút do dự mà lao lên.
"Bảo vật của các ngươi chúng ta cũng không muốn để tâm tới, dù có muốn lấy lại bảo vật các ngươi cũng không nên kéo theo chúng ta vào" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả những người này đều là người của Nguyên Điện, lúc này lời nói của họ đã dường như nghiêng về phía Trấn Thiên Thu đều mang một mục đích duy nhất đó là g·iết Khải Lâm.
Một tiếng hét sợ hãi vang lên, thân hình của Dạ Xoa lập tức bị kéo lại, ngay khi thấy thân ảnh của Dạ Xoa thì Khải Lâm lập tức tung ra một đòn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.