Ma Pháp Chúa Tể
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Sự Thật Dần Hé Lộ
Ngay khi rời khỏi Tô phủ Khải Lâm không chút do dự mà lôi ra phi xa cấp bốn trước đây sau đó dựa theo bản đồ mà hướng thẳng sang phía đông đi tới vùng biển tiếp giáp để đi tới Lạc Việt Đại Lục. Dựa theo thời gian mà tính thì không đến hai năm nữa là đến ngày Lạc Việt bộ lạc mở cửa và tiến hành quá trình khảo nghiệm truyền thừa.
Khải Lâm tự nhủ trong lòng cuối cùng cất hết mọi vật đi, thân ảnh mà hắn hường tời chính là một tòa phủ điện cách Vân điện hơn bốn mươi dặm về phía bắc, đó đúng là nơi của Hắc Vân bang Tô gia.
Về phía Khải Lâm sau khi bước lên thuyền, theo thói quen linh thức hắn lại tản ra kiểm tra xung quanh một chút ngay lập tức hắn cũng phát hiện ra ba linh thức cũng đang hướng về phía hắn tuy nhiên hắn không có phản ứng gì mà vẫn lạnh lùng bước đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khải Lâm nghe vậy thì mỉm cười nhưng cũng không có phản ứng gì, dù sao đường đi cũng không ngắn cùng với những nguy hiểm rất nhiều vì vậy giá này cũng là hợp lí.
Chỉ trong vài cái nháy mắt Khải Lâm đã xuất hiện trước cửa của Tô phủ, khi nhìn thấy ánh mắt không thể tin được của đám người Tô lão thì hắn mỉm cười chào hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trận chiến của Tế Hồn giáo và Nguyên Điện bắt đầu nổ ra từ hơn bốn trăm trước,..."
Giọng nói Tô Càn vang lên ẩn chứa vẻ không thể tin được sau đó như nhận ra điều gì đó vội vàng im miệng sau đó thủ thế là lễ, khuôn mặt lại có chút chua sót
Lão già ngồi phía trên thấy được bộ dáng của Khải Lâm thì cũng như hiểu được tâm tư của hắn trong chốc lát cũng rơi vào trầm mặc cho đến một lúc lâu sau lão mới mở miệng nói.
Nếu đúng như lời nói của lão già này thì trận chiến của Nguyên Điện và Tế Hồn giáo đề mang một mục đích nhất định chính là hiến tế cho chúa tể thiên địa này để giảm bớt áp chế ở những cấp bậc cao hơn, đây vốn dĩ chỉ là một cuộc chiến vô nghĩa đối với những người tham gia nhưng lại mang ý nghĩa cực lớn đối với những tồn tại cấp cao như giáo chủ của Tế Hồn giáo. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Người thay đổi cục diện thế giới chính là ta ư? Nhưng một mình ta thì có thể làm gì khi mà cả một Chiến Sĩ như Nguyên Điện chủ không làm được?"
Lời nói của vị đại hán vang lên, cách xưng hô cũng thay đổi, sau đó rất nhanh có người đến dẫn Khải Lâm bước lên thuyền.
"Đúng vậy, xin hỏi thuyền gia có đi tới Lạc Việt đại lục hay không?"
"Khải Lâm huynh đệ quả nhiên là rồng phượng trong loài người, chỉ mới mười năm mà từ một Pháp Sư sơ cấp lại có thể đi tới bước này thật khiến lão già ta cảm thấy hộ thẹn"
Đồng thời thứ khiến Khải Lâm thay đổi cảm xúc như vậy tất cả cũng chỉ vì câu nói sau cũng của lão già này: "Cũng vào năm đó rất nhiều người lấy được một tia pháp tắc của Thiên Địa này dẫn đến họ đều có thể suy diễn được một phần của tương lai, hình ảnh tất cả nhìn thấy đều giống nhau đó là bốn trăm năm sau sẽ xuất hiện một người không thuộc thế giới này, sau khi xuất hiện người kia sẽ làm thay đổi hoàn toàn cục diện thế giới, sau đó chín phần người nhìn thấy được những tình cảnh đó đều biến mất một cách quỷ dị"
Đại hán chụp lấy túi vải thì có chút nghi hoặc nhưng khi hắn liếc qua trong đó thì khuôn mặt hớn hở hẳn ra, sau đó cười lớn.
Mất một lúc lâu sau tâm tình của Khải Lâm mới bình ổn lại, sau đó hắn dừng lại ở một ngọn núi cách Vân Điện hơn trăm dặm sau đó lấy ra hai đồ vật mà Nguyên Điện Chủ đưa cho hắn, đó là một tấm địa đồ đầy đủ của cả Không gian thế giới này, nó bao gồm Thiên Nguyên Đại Lục, Mãng Hoang Địa Vực, Lạc Việt Đại lục và những vùng đất khác chưa được Khai phá.
"Tiểu huynh đệ, ngươi là muốn ra biển hay sao?"
"Khải Lâm, ngươi...?"
"Huynh đệ xin mời, nếu có gì sai bảo thì chỉ cần lắc chuông ở kia sau đó nói yêu cầu của huynh đệ chúng ta nhất định sẽ đáp ứng nhanh chóng"
Bước vào trong phòng nhìn cảnh vật nơi đây một lát, sau đó Khải Lâm đi tới ngồi trên một cái ghế đang định đả tọa thì bỗng nhiên hắn giật mình.
Ngay khi hạ xuống thân hình hắn lóe lên biến mất ngay khi xuất hiện đã đến trước một đội thuyền định tiến ra biển, ánh mắt đảo qua thì bỗng nhiên một giọng nói ồm ồm vang lên.
Lúc này họ cảm nhận được một uy áp khổng lồ đang đè xuống Tô gia, tất cả là do Khải Lâm không bị thiên địa áp chế tu vi dẫn đến uy áp trên người hắn chỉ cần tỏa ra thì nó cũng là sức mạnh thuần túy nhất của Ma Pháp Sư vì vậy những người này mới có cảm ứng nhanh chóng như vậy.
"không biết cô ấy lúc này như thế nào rồi?"
Áp chế nội tâm bất ổn linh thức Khải Lâm lúc này ầm ầm tản ra bao phủ khắp Tô Phủ, dưới phụ trợ của Quyền Trượng Linh Hồn thì không có bất kì một ai nơi đây phát hiện ra hắn.
Người nói chính là một vị đại hán thân hình vạm vỡ, nước da ngăm đen, khuôn mặt hiện ra vẻ hào phóng, tu vi người này là Thuật Sĩ thất chuyển, đằng sau cũng có thêm một vài thuật sĩ tứ và ngũ chuyển.
"Cha, con đã tìm hiểu nhưng lại không có thông tin gì, người này..."
Dưới lời kể từ từ của lão già này thì Khải Lâm cũng rất kiên trì qua hơn nửa sau mới kết thúc, nhưng trong lòng Khải Lâm lúc này nổi lên không biết bao nhiêu là tâm tư.
Giọng nói của Tô Càn chưa dứt thì bỗng nhiên im bặt, Tô lão cũng vội đứng dậy tất cả những người khác cũng hiện lên vẻ ngưng trọng.
"Người đâu, chuẩn bị cho vị tiểu ca này một nơi nghỉ chân tốt nhất"
"Ta không có nơi ở có thể sắp xếp cho ta một nơi nghỉ chân trên thuyền hay không?"
Nghe vậy Khải Lâm không trả lời ngay mà lại rơi vào trầm mặc, trong đầu hắn bây giờ hiện ra rất nhiều câu hỏi tuy nhiên lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
"Phi Cô"
"Nếu như lúc đó Khải Lâm ta có thể thì nhất định sẽ không chối từ"
"Vân thành chủ có truyền âm cho ta nói là hôm nay Tô gia có khách quý thật sự không biết rằng là vị đại nhân nào ghé thăm chúng ta?"
Sau đó Khải Lâm mới cáo từ rời đi, trước khi đi hắn còn không quên dựa vào thực lực bản thân phần nào giúp Tô lão chữa trị v·ết t·hương, coi như trả lại ân tình ngày đó cho lão.
Khải Lâm được dẫn đến phòng có ghi số năm, phòng này cách ba phòng kia một phòng, dường như chuyện này là do đại hán kia chỉ định khiến hắn mỉm cười.
Giọng nói của Khải Lâm vang lên, trong tức khắc nơi đây lại rơi vào an tĩnh.
Nhìn tấm địa đồ Khải Lâm cũng không khỏi cảm thán, trước đây hắn chỉ nghĩ Lạc Việt chỉ là một bộ lạc nhỏ ở phía Tây nam của Vân thành tuy nhiên cho tới lúc này hắn mới biết Lạc Việt là bao gồm cả một đại lục rộng lớn, nó thậm chí còn rộng lớn hơn Thiên Nguyên Đại Lục, đồng thời phía Tây bắc của Đại Lục này chính là một cùng biển rộng lớn, tách rời hai đại lục, đây cũng là con đường duy nhất để tiến vào Lạc Việt Đại Lục. Mặc dù còn một eo đất nhỏ phía bắc nhưng nơi đó chính là hiểm địa một đi không trở lại vì vậy gần như không có ai đi theo con đường này.
Lời nói của Tô lão chính là cho Khải Lâm rất nhiều mặt mũi, vì vậy Khải Lâm cũng vui vẻ mà bước vào nói chuyện với những người này. Sự e ngại của hắn đối với những thế lực ở đây đều đã giảm đi trong thấy, đơn giản vì những việc từng xảy ra đều do sự sắp xếp của cao tầng của cả hai thế lực, dù dễ hiểu hay khó hiểu thì hắn cũng không cần phải quá quan tâm, mọi chuyện đến ngày hai thế lực khai chiến là sẽ rõ.
Những người khác nghe vậy thì cũng vội vàng làm lễ, Tô lão dù gì cũng có rất nhiều kinh nghiệm, mặc dù bản thân hắn cũng kh·iếp sợ với tu vi hiện tại của Khải Lâm nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.
"Tô lão huynh có còn khỏe?"
Còn đồ vật thứ hai chính là một tấm phù, nhìn qua tấm phù này rất tầm thường nhưng Khải Lâm biết trong đó ẩn chứa rất nhiều huyền cơ, chính vì vậy hắn lập tức quan sát sau đó một tia linh hồn dung nhập vào, nhưng đúng lúc này một tiếng nói vang lên trong tâm thần hắn.
Nói chuyện với lão già một lúc nữa Khải Lâm mới rời khỏi nơi này, phi hành trên không trung trong lòng Khải Lâm rất hỗn loạn.
Đại hán ở lại nhìn về phía Khải Lâm có chút thở dài.
Lúc này trong sảnh chờ của Tô phủ Tô lão đang ngồi ở vị trí chủ tọa bên cạnh chính là Tô Càn người này đã có thêm nhiều dấu vết của năm tháng đồng thời tu vi cũng tiến vào Pháp Sư cao cấp và một số người khác, tuy nhiên đa số là những người mới, những người này hiển nhiên chính là những thế hệ sau của Tô gia.
Không chút do dự chiếc nhẫn trong tay lóe lên, lập tức một cái túi vải xuất hiện trong lòng bàn tay, trong này có hơn hai trăm ma thạch sơ cấp ném cho đại hán.
"Đa tạ"
Lời nói của Khải Lâm vang lên xóa tan không khí im lặng nơi đây.
Lời nói của Nguyên Điện chủ khiến Khải Lâm chấn động toàn thân, với hắn thì đồ vật này thật sự vô cùng quý trọng, nhưng cũng khiến hắn phải mang ơn Nguyên Điện chủ kia, Huyền Kim đưa cho hắn thứ này không khác gì cho hắn thêm một mạng vì vậy hắn cũng phải có trách nhiệm đối với việc này.
"Đã biết hết rồi?"
Cứ thế Khải Lâm cùng đám người này trò chuyện hơn nửa ngày, trong suốt thời gian này Khải Lâm hiển nhiên không nhắc tới những chuyện của Mãng Hoang địa vực điều này cũng khiến cho đám người Tô Lão thở phào một hơi.
Tự lẩm bẩm trong miệng, sau đó hắn lại cười tự giễu, bây giờ bản thân hắn còn lo không xong thì nói gì đến thay đổi cục diện của thế giới, mọi chuyện nghĩ lại trông thật không khác một trò đùa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong hắn bước vào, thấy vậy đại hán kia cũng biết điều rời đi.
Đại hán nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, trong mắt hắn Khải Lâm với vẻ mặt non nớt cùng với bộ y phục màu xanh lục có chút xa hoa thì chỉ là một thiếu gia của một nơi giàu có nào đó, trên người còn không có ma pháp lưu động nhưng khi đối mặt với hắn thì lại không có chút nào mất tự nhiên, nhưng người này cũng là người làm ăn nơi đây lâu năm vì vậy cũng rất nhanh phản ứng lại.
Khải Lâm làm sao không hiểu được những lời mà lão già này nói, cũng chính vì hiểu mới khiến trong lòng hắn không yên.
Một lúc lâu lão già này mới mở miệng, nhưng chỉ nói được một chữ sau đó lại im lặng hơn chục hơi thở cuối cùng mới mở miệng nói:
Người dẫn hắn lên cũng là một vị đại hán, người này khuôn mặt có chút dữ tợn nhưng giọng nói lại khá nhẹ nhàng người này có tu vi thuật sĩ tam chuyển, vừa nói vừa chỉ vào một cái chuông vàng treo trước cửa.
Khải Lâm có thể nhận ra Tô lão lúc này đang b·ị t·hương chưa khỏi, hiển nhiên người này là b·ị t·hương từ năm đó, có thể biết được v·ết t·hương năm đó hiển nhiên là không nhẹ cùng với sức mạnh bị áp chế thì thương tích lâu như vậy không khỏi cũng là điều dễ hiểu.
Mất hơn một tháng phi hành không ngừng nghỉ thì cuối cùng Khải Lâm cũng đi tới địa phận giáp biển nơi đây là một vùng biển rộng lớn, ngư dân ở đây rất nhiều đương nhiên những người tu luyện ma pháp ở đây cũng không thiếu nhưng đa phần đều là Thuật Sĩ, lác đác một vài nơi thì có một vài người đã đạt đến Pháp Sư.
Dưới linh thức của Khải Lâm mọi cảnh vật nơi đây cũng có sự thay đổi khá lớn, trong đầu những hình ảnh khi lần đầu tới nơi đây lại hiện ra, bỗng nhiên một hình ảnh lạnh lùng của một nữ tử nhưng nội tâm lại có vài phần yếu đuối lại hiện ra khiến hắn không khỏi cảm thán.
"Đúng là người trẻ tuổi, một thân một mình không có thực lực nhưng lại dễ dàng lộ ra tiền tài của bản thân, chỉ sợ người này sẽ không thọ được lâu mà thôi".
Lúc này nhẫn trữ vật trên bàn tay hắn bỗng nhiên lóe sáng, dưới cảm nhận của Khải Lâm thì có thứ gì đó đang muốn đi ra, điều này khiến hắn nhíu mày linh thức lập tức quét qua, khuôn mặt hắn lập tức hiện ra vẻ không thể tin được, bất giác tiếng nói thất thanh của hắn vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi"
"Lão phu là Huyền Kim, điện chủ của Nguyên Điện, đây là tấm phù được tinh huyết của bản thân lão phu luyện chế ra, nó ẩn chứa một tia quy tắc của thiên địa có thể giúp tiểu hữu một lần suy diễn tương lai, đây là lễ vật cũng coi như lời tạ tội đối với tiểu hữu chỉ mong rằng trong tương lai tiểu hữu có thể đứng về phía Nguyên Điện giúp chúng ta thoát khỏi cuộc chiến vô nghĩa này"
Khải Lâm đi tới, với tu vi của hắn thì những người này căn bản không nhìn ra nông sâu. Phi xa hắn hạ xuống cách những thôn dân này hơn mười dặm sau đó hạ xuống một vùng u cốc.
"haha, Tiểu huynh đệ tìm đúng thuyền rồi, chúng ta nơi đây chính là đi tới Lạc Việt đại lục, tuy nhiên còn hơn ba ngày nữa mới xuất phát, mỗi một lần đi tốn hơn trăm ma thạch sơ cấp hoặc mười ma thạch trung cấp, tuy nhiên đối với tiểu huynh đệ ta sẽ tính lấy năm ngàn quan tiền, quan tiền đơn vị tính tiền tệ ngày xưa.
Con thuyền này rất lớn, nếu nói là một biệt phủ thu nhỏ cũng không sai, tổng thuyền có ba tầng chính vì được đại hán kia chỉ định căn phòng tốt nhất vì vậy hắn được dẫn lên tầng thứ ba, trên này chỉ có chín phòng nhưng vô cùng rộng lớn, trong đó có ba phòng đã có người ở hiển nhiên chính là ba Pháp sư vừa theo dõi hắn.
Chương 91: Sự Thật Dần Hé Lộ
Lời nói của Tô lão vang lên, sau đó lại quay lại nhìn Tô Càn, Tô Càn thấy vậy thì hiểu ý.
"Khải Lâm nghe vậy thì mỉm cười đáp:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.