Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 129: Sự thật

Chương 129: Sự thật


Lão giả nhìn lấy Hướng Tiểu Cường một điểm lại nhìn Triệu Hương một điểm. Sau một lúc sắc mặt của hắn cũng là hoà hoãn trở lại nhìn về Triệu Tá nói.

" Sắp xếp cho gia đình Hương nhi chỗ ở, đúng rồi đi tới Thiên Giang học viện sắp xếp cho Tiểu Cường một cái vị trí đi. Trước mang cha con bọn hắn rời đi đi."

Triệu Tá lão quản gia nghe thấy như vậy cũng là tiến lên mang lấy Hướng Tiểu Cường hai cha con rời đi. Triệu Hương nhìn lấy Hướng Tiểu Cường còn muốn phản kháng cũng nhẹ nhàng nói cho Hướng Tiểu Cường một câu mới đem Hướng Tiểu Cường cho an tĩnh rời đi.

Lúc này, trong đình viện chỉ còn lại cha con nàng hai người. Thế là Triệu Vân lão giả kia mới là gọi Triệu Hương ngồi xuống đối diện chính mình. Chờ sau khi Triệu Hương ngồi xuống, Triệu Vân lão giả liền là có chút đau lòng nhìn về Triệu Hương khuôn mặt nói ra.

" Những năm này, ngươi là rất khổ cực đi."

Triệu Hương nghe vậy hai con mắt không khỏi ửng đỏ đi lên. Nàng liền biết cha nàng vẫn còn là như trước kia rất yêu thương nàng.

" Cha, 15 năm qua ta sống rất hạnh phúc. Một nhà ba người chúng ta thiếu mỗi chính là ngài a."

Lão giả nghe thấy như thế không khỏi ngẩn ngơ một lúc liền là thở dài nói tiếp.

" Ngươi cái này nha đầu cũng thật là, có như thế thiên phú tu luyện ma pháp làm sao lại không thích. Thích làm một cái thường nhân sinh hoạt lấy."

" Ngươi năm ấy cũng là hiểu chúng ta triệu gia tình cảnh. Chỉ là,... ài thôi không nói nữa."

Lúc này ánh mắt lão giả tựa như là có chút không nỡ nhìn về Triệu Hương.

" Ngươi cũng thật sự quyết định rồi sao?"

Triệu Hương nghe vậy chầm chậm gật đầu. Lão giả thấy như vậy liền là đưa tay xoa lấy đầu của Triệu Hương.

" Tốt, ta sẽ cố gắng bằng mọi giá để ngươi thật tốt sống lấy. Sau này cả nhà ba người ngươi liền có thể không lo không nghĩ sống lấy a."

Triệu Hương nghe thấy vậy liền là lắc lắc đầu.

" Cha, lần này đánh cược, Kim Nhi thật có thể thắng lợi sao?"

Lão giả nghe thấy như thế cũng là suy tư một chút liền nói ra.

" Chuyện này cũng không thể nói chắc, chỉ là lấy Triệu Kim cái kia tiểu tử thiên phú hiện giờ vẫn có thể xem là top đầu hàng lứa thiên tài."

" Nếu như lại thêm ... Chắc có lẽ có 80 phần trăm chiến thắng lần này đánh cược a."

" Như vậy, Triệu Gia chúng ta cũng là có thể đứng vững lại bước chân."

Triệu Hương nghe thấy như vậy cũng là gật gật đầu không ở cái này chủ đề nói thêm. Nàng cùng cha mình xa cách cực kì lâu, cho nên ở trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.

Hai cha con nàng cứ thế một người nói, một người nghe kéo dài cả buổi chiều. Một bên khác, Hướng Tiểu Cường hai cha con cũng là được Triệu Tá sắp xếp trong một cái to lớn biệt viện.

Hướng Tiểu Cường nhìn lấy Hướng Bình cha mình khuôn mặt có chút sầu lo không khỏi mở lời.

" Cha, ngươi nói thật cho ta đi, mẹ rốt cuộc phải làm cái gì cho gia tộc."

" Không phải mẹ nói đáp ứng cái gì với ông ngoại sao?"

Hướng Bình nghe thấy như vậy ánh mắt hơi tránh né một cái cũng là giấu diếm đi.

" Nào có cái gì to tát a. Mẹ ngươi chỉ là đáp ứng với ông ngoại ngươi cả đời sẽ ở lại nơi đây mà thôi."

Hướng Tiểu Cường nghe thấy như vậy nực cười lời nói dối liền đứng dậy.

" Cha, ta cũng không còn là con nít, nếu ngài không nói, ta liền đi hỏi ông ngoại."

Hướng Bình nghe vậy cũng là suy nghĩ một lát mới đem bình trà rót ra hai cái ly nhỏ.

" Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ chầm chậm kể lại cho."

Hướng Tiểu Cường thấy vậy cũng là kiên nhẫn ngồi xuống cầm lấy ly trà uống hết mới đưa mắt nhìn chằm chằm Hướng Bình.

Hướng Bình lúc này cũng từ từ kể ra.

" Ngày xưa mẹ của ngươi bẳng tuổi ngươi chính là một cái mạnh mẽ thiên tài. Nàng lúc thức tỉnh chính là Kim Hệ ma pháp, giống hệt như ngươi."

" Nhưng là nàng khác ngươi một điểm, nàng lúc ấy đã là thức tỉnh một cái mạnh mẽ Thiên Phú gọi là song sinh kim chúc."

" Song Sing Kim Chúc cái này thiên phú nói về nguồn gốc có chút ít khó tin. Thế nhưng cái này thiên phú chính là do muội muội cùng thai của mẹ ngươi c·hết đi mà thành."

" Theo mẹ ngươi nói, nàng thiên phú tựa như là có lấy ý thức, khi từ bé sinh ra đã cùng nàng cộng sinh lấy."

" Mà khi lớn lên, nàng cũng biết khi sinh hạ nàng. Mẹ nàng là mang thai đôi, cũng tức là mẹ của ngươi đáng lý ra còn có một cái muội muội."

" Chỉ là ở tuần thai thứ 4, muội muội nàng từ từ tiêu thất lấy. Cái này cũng là do Cha của nàng suy đoán ra song sinh kim chúc cái này thiên phú nguồn gốc. "

" Còn như cái này thiên phú năng lực nha. Đó chính là trợ giúp ma pháp sư thức tỉnh hai lần thiên phú. Theo mẹ ngươi năm đó tu luyện đi tới."

" Nàng tại Sơ giai cùng Trung giai cấp bậc thức tỉnh lấy hai cái khác nhau thiên phú. Mà nàng cũng là nhờ cái này thiên phú đem nàng biến trở thành thiên tài ma pháp sư lúc bấy giờ."

" Mà mẹ ngươi đối với ông ngoại của ngươi lần này quay về đáp ứng đó chính là đem cái này thiên phú giao cho gia tộc."

Hướng Tiểu Cường nghe đến đây không khỏi có chút nổi giận đứng lên nhìn lấy cha mình.

" Làm sao có thể, cha, ngươi không biết thiên phú cùng linh hồn là một thể a. Làm sao ngươi lại để mẹ như thế làm ra cái này ngu xuẩn sự tình."

" Chúng ta như lúc trước sinh hoạt liền không tốt sao? Làm sao phải trở lại cái này gia tộc."

Hướng Bình cũng là biết Hướng Tiểu Cường lửa giận. Thế là hắn đứng dậy vỗ vỗ vai Hướng Tiểu Cường nói nhỏ.

" Ngươi còn nhỏ vẫn là không biết, ta cùng mẹ ngươi có thể vẫn sống tới nay chính là dựa vào ông ngoại của ngươi cùng Triệu Gia. Mà ngươi an toàn cũng là ở triệu gia bên dưới bao bọc lớn lên lấy."

" Nếu không...."

Nói đến đây, Hướng Bình liền không nói gì thêm nữa. Hướng Tiểu Cường lúc này ngây người, hắn lúc trước nghe mẹ nói qua, triệu gia thế nào cùng thế nào đem nhà của hắn ép đi.

Vậy mà bây giờ từ cha hắn chỗ này hắn lại biết được một mặt khác tin tức. Nội tâm Hướng Tiểu Cường ầm ầm sóng vỗ.

" Thế nhưng, thế nhưng là... Nếu như vậy, mẹ cũng không cần phải đem thiên phú giao ra đi!"

Hướng Bình nghe vậy lại đè ép Hướng Tiểu Cường một lần nữa ngồi xuống.

" Chuyện này là do mẹ của ngươi quyết định. Nàng nói nàng thiếu triệu gia quá nhiều cho nên lựa chọn cái này phương pháp cố gắng đền bù lại."

" Hơn nữa ông ngoại ngươi cũng đã hứa sẽ không để mẹ ngươi có cái gì bất trắc xảy ra. Cho nên là ngươi cứ yên tâm đi."

Hướng Tiểu Cường nghe tới đây không khỏi nhớ về lời Giang Mộc từng nói lẩm nhẩm nói theo.

" Nắm đấm lớn mới có quyền quyết định. Nắm đấm lớn mới có quyền quyết định."

Ánh mắt Hướng Tiểu Cường dần dần biến đến kiên định cùng cương nghị. Có lẽ hắn đã tìm được mục tiêu tiếp sau của mình, đó là mạnh lên. Sau đó lại đem những người từng áp bức qua cha mẹ mình cho đánh lấy, thậm chí là chém g·iết.

Hướng Tiểu Cường cũng biết hắn hiện tại cũng không cần hỏi kẻ địch của mẹ là ai. Bởi vì không cần thiết, vì bảo vệ an toàn của cha mẹ hắn đều cần cả triệu gia đứng ra che chắn liền có thể biết kẻ địch mạnh mẽ tới nhường nào.

Cho nên là Hướng Tiểu Cường lựa chọn ẩn nhẩn lấy, chờ tới khi mình trưởng thành, có đầy đủ thực lực lại hướng về mấy người kia bắt đầu hành trình trả thù của hắn. Một lát lâu sau, Triệu Hương cũng là quay trở lại cái này biệt viện.

Nàng nhìn thấy đã trở về bình thường tâm thái Hướng Tiểu Cường không khỏi nhìn về Hướng Bình một cái. Hướng Bình cũng là gật gật đầu ra hiệu. Thấy thế Triệu Hương trong ánh mắt lộ ra một ít vẻ nhẹ nhõm.

Nàng đi đến trước Tiểu cường hai cái cha con mới mỉm cười.

" Tối nay, chúng ta có thể ăn lấy một bữa cơm toàn gia rồi."

Hướng Tiểu Cường tâm lý tuy đã cố gắng định trụ lại. Thế nhưng nghe mẹ mình nói ra câu nói này không khỏi suýt chút nữa hỏng mất. Mẹ hắn, hơn 15 năm rồi cũng không có như này vui vẻ đi qua.

Tuy mặt ngoài đối với cha con hắn rất tốt, thế nhưng là hắn vẫn cảm giác được mẹ của mình có lấy một tia ưu phiền ẩn giấu. Chỉ là lúc này mẹ của hắn thần thái chính là hạnh phúc nhất bộc bạch đi ra.

Thấy vậy, đuôi mắt Hướng Tiểu Cường hai giọt lệ từ từ trượt xuống. Hắn mỉm cười đứng dậy hướng về mẹ của mình ôm một cái, bình tĩnh nói ra.

" Mẹ, ngươi yên tâm. Ta sẽ cố gắng khiến cho ngươi tự hào nhất vì đã sinh ra ta."

Triệu Hương nghe thấy như vậy cũng là mừng rỡ xoa xoa lưng của Hướng Tiểu Cường có chút nghẹn ngào nói ra.

" Hài tử ngoan, chỉ cần ngươi sống tốt, ta là có thể yên tâm rồi."

Hướng Bình hai mắt cũng là ươn ướt đi lên ôm lấy hai mẹ con vào lòng nghẹn ngào không nói lên gì.

Một bên khác, tại mặt phía Tây Sài Thành, tại một cái to lớn phủ đệ, ở trên cổng vào phủ đệ có treo lấy một tấm biển khắc ghi hai chữ lớn Chúc Gia.

Lúc này một cái trung niên nam tử nghe lấy một cái hạ nhân thông báo.

" Hừ, con tiện tì kia còn giám trở về. Nếu không phải là đã kí kết khế ước. Ta thật là muốn đem cái bản mặt hồ ly của ngươi cho xé xuống a."

Quay trở lại Nha Trang Đô Thành, tại cảnh long học viện. Thư viện trưởng cũng là đứng ở phía bên ngoài căn nhà của hắn. Ở trước mặt hắn là một cái xa lạ bà lão, đứng ở bên cạnh bà lão chính là nhăn nhó mặt mày Thanh Hàn.

" Nha đầu, ngươi cứ an tâm đi đi. Giang Mộc tiểu tử bên kia ta sẽ giúp ngươi nói với hắn."

Thư Viện trưởng hướng về nhăn nhó Thanh Hàn khuyên nhũ lấy. Cái kia bà lão thấy vậy liền là vỗ vỗ vai Thanh Hàn dụ dỗ lấy.

" Nha đầu, ta đã hứa rồi, chỉ cần ngươi có thể đột phá đến cao giai cấp bậc liền cho ngươi một ít thời gian trở lại thăm nhà a."

" Ngươi cứ yên tâm đi, nha trang đô thành cũng là không có chân a, cũng không chạy đi đâu được. Cho nên là ngươi cứ yên tâm mà đi theo ta là được."

Thanh Hàn nghe vậy lại là nhìn về phía thôn làng phương hướng một cái mới là thở dài gật gật đầu đồng ý theo bà lão rời đi. Thư viện trưởng thấy vậy cũng là mỉm cười hướng bà lão nói ra.

" Lão thái bà, ngươi nhưng đừng có đem đệ tử của ta dạy hỏng a, nếu không đừng trách ta tiến tới phá quán a."

Bà lão nghe vậy liền là lườm Thư Viện Trưởng một cái liền mang theo Thanh Hàn leo lên trên lưng một cái to lớn điểu thú bay đi rời khỏi nha trang đô thành.

Chương 129: Sự thật