Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Pháp Sư
Unknown
Chương 25 : Gây hấn
Giang Mộc nghe thấy vậy cũng là đồng ý nói một tiếng sau đó liền nhanh chóng bắt lấy một chuyến xe buýt tiến về thị trấn. Mất một lúc sau, Giang Mộc mới đi xuống bến xe buýt ở gần nhà Nhâm Chính.
Chỉ là Giang Mộc vừa xuống xe đã bắt gặp Nhâm Chính cùng ba tên thiếu niên khác đã đứng sẵn ở đấy. Mà Nhâm Chính cũng nhìn thấy Giang Mộc đi xuống liền hồ hởi kéo theo mấy người thiếu niên kia vừa đi tới vừa nói ra.
" Tới tới tới, tiểu mộc ở bên này a."
Giang Mộc thấy vậy cũng không có quá nhiều chú ý trực tiếp đi tới trước mặt Nhâm Chính.
" Tiểu chính, sao ngươi đứng ở đây đợi a. Không phải nói đợi ở nhà ngươi hay sao?"
Giang Mộc hơi nghi hoặc hỏi thăm lấy Nhâm Chính. Nhâm Chính thấy vậy cũng là gãi gãi đầu nói ra.
" Chuyện này a, là vì ta cũng không biết đường cho nên trước là có nói đợi ở nhà của ta. Bất quá về sau nghe mấy tên này nói ra mới biết chuyến xe buýt này là tiện đường sang Tây Giang Học viện thế nên ta mới đi ra tới đây a."
" Cũng là trùng hợp ta đang định thông báo cho ngươi thì ngươi cũng đã tới đây rồi a."
Mà lúc này đứng ở bên cạnh Nhâm Chính ba cái thiếu niên kia cũng là đưa mắt nhìn lấy Giang Mộc. Trong đó một cái thiếu niên cũng là nhìn lấy Giang Mộc một lúc không khỏi lầm bầm nói.
" Tiểu An, ngươi nhìn cái tên kia có phải hay không có chút quen a. Làm sao ta nhìn cảm thấy hắn có chút quen mặt nhưng lại nhận không ra đâu a."
Một người thiếu niên cao tầm 1 mét 7t để tóc hai mái, khuôn mặt dài đeo kính nói ra. Mà thiếu niên tên là tiêut An kia nghe thấy vậy cũng đưa mât nhìn Giang Mộc kỹ một lúc sau đó liền tựa như là nhớ ra cái gì cũng là vỗ vai người thiếu niên vừa rồi nói.
" A, ta nhớ ra rồi. Cái tên này chính là cái gì ẻo lả ma pháp sư hôm qua hay sao. Từ tinh thần lực đến ma pháp giác tỉnh đều tựa như không có sức đồng dạng. Không rên la thì trực tiếp ngất đi."
" Ta cũng không biết hắn làm sao có thể trở thành ma pháp sư a?"
Lời nói của thiếu niên tiểu An này lập tức giúp hai tên thiếu niên còn lại nhớ về ký ức hôm qua. Ngày hôm qua bởi vì Giang Mộc liên tiếp làm ra những hành động quái dị liền khiến cho toàn trường cho hắn chụp lên cái tên Ẻo Lả ma pháp sư.
Mà Giang Mộc bởi vì sự tình với lão cha sứ cho nên tự nhiên là không biết có cái này a. Giang Mộc lúc này nghe thấy mình bị như thế nói xấu cũng là có chút tức tối. Xong nể mặt những người này cùng Nhâm Chính có ít quan hệ cho nên cũng là nhịn lấy cho qua.
Nhâm Chính cũng là biết chuyện đi quá trớn cho nên cũng là hắn giọng hướng ba cái huynh đệ thúc bá của hắn nói ra.
" Ta nói các ngươi có thôi đi không. Dù gì Giang Mộc cũng là bạn của ta. Các ngươi không nể mặt hắn cũng phải nể mặt ta a."
" Hơn nữa mỗi người chúng ta đều khác biệt, có ngất xỉu cũng là chuyện thường tình. Từ nay về sau đừng ở trước mặt ta nói ra hai từ kia."
Bất quá nghe thấy lời của Nhâm Chính thì ba cái thiếu niên kia tựa như gió thổi qua tai. Tên thiếu niên đầu tiên còn là không kiêng dè sự có mặt của Giang Mộc nói tiếp.
" Nhâm Chính, ta nói ngươi cái người này dù gì cũng trở thành ma pháp sư. Ngươi cũng nên tiếp xúc nhiều hơn cái thế giới này a. Cứ suốt ngày bám víu tên ẻo lả kia làm sao có thể phát triển được a. "
" Còn như cái tên này, nói không chừng ngày nào đó nhìn thấy ma thú liền trực tiếp c·h·ế·t ngất a. Đến lúc đó chỉ có chờ đi uống canh mạnh bà a. Cho nên ta khuyên ngươi một câu tốt nhất cũng đừng có cùng loại người này có quá nhiều giao du a."
Tên thiếu niên kia từ khi nhận diện được Giang Mộc tựa như là biến đổi thành một cái người khác. Trực tiếp đem Giang Mộc xem thấp kém hơn bọn hắn không ngừng xem thường. Mà Nhâm Chính nghe vậy lại nhìn thấy Giang Mộc vẻ mặt đã biến đổi chuyển sang gần như là âm trầm cũng là định nói gì đó làm dịu.
Chỉ là Giang Mộc lúc này cũng không chịu đựng được nữa trực tiếp bay tới song phi một cái đem cái tên đeo mắt kính kia đạp văng lăn lốc khoảng 5 mét. Sau đó liền nhẹ nhàng tiếp đất hừ lạnh nói.
" Ngươi có giỏi lại sủa ta nghe một câu. Ngươi lại có cái gì hơn ta mà dám xem nhẹ ta. Từ nay về sau nếu để ta nghe thấy ngươi nói mấy thứ vừa nãy thì cũng không phải một đạp nhẹ như vậy."
Trông thấy huynh đệ của mình bị đạp bay thì tên thiếu niên còn lại ngoài tiểu An liền muốn xông lên quần ẩu. Chỉ là Nhâm Chính lúc này kịp lúc đem hắn cản lại lắc đầu ra ý đừng có tham gia.
Cỏn như tiểu An Thiếu Niên kia là loại mạnh mồm nhát gan cho nên khi thấy Giang Mộc nổi giận động thủ liền trực tiếp im lặng, giảm đi sự tồn tại của bản thân.
Giang Mộc lúc này cũng là liếc mắt nhìn lấy hắn một cái sau đó cũng là hướng Nhâm Chính nói.
" Tiểu chính, hiện giờ ta không có tâm trạng. Bữa nào lại gặp mặt a."
Nói xong, Giang Mộc cũng là sẵn bắt lấy chuyến xe buýt vừa chạy tới đi lên. Còn như cái tên thiếu niên vừa bị đạp bay cũng là mất hồn một lúc đang không ngừng lăn lộn ôm lấy lồng ngực tựa hồ rất đau đớn.
Nhâm Chính thấy thế cũng là thở dài, sau đó liền hướng hai cái thiếu niên còn lại ra hiệu đi đỡ lấy tên thiếu niên kia. Tên thiếu niên kia cũng là chầm chậm đứng dậy, tay ôm lấy ngực còn đang khá đau nhức hướng về Nhâm Chính nói ra.
" Nhâm Chính, ngươi cũng nhìn thấy đấy, cái tên kia cũng không có cái gì tốt. Về sau không cần cùng hắn giao lưu quá nhiều. Hừ, đừng để ta gặp lại hắn. Nếu không ta sẽ gấp mười lần nỗi đau ngày hôm nay trả lại cho hắn."
Nhâm Chính nghe vậy cũng là khó khăn lựa chọn một bên là người nhà, một bên là hảo bằng hữu. Thế là Nhâm Chính cũng chỉ biết thở dài hướng về phía ba tên thanh niên này nói.
" Các ngươi tự giải quyết cho tốt. Ta cũng không liên quan đến việc này."
Nói xong, Nhâm Chính cũng là cùng bọn người này tách biệt ra đứng riền ở một bên. Mà một bên khác bọn người kia cũng là dùng ánh mắt khinh thường nhìn về Nhâm Chính to to nhỏ nhỏ nói ra.
" Hừ, thật đúng là gió tầng nào mây tầng đó a. Chơi với cái tiểu tử kia nhiều quá liền biến nhu nhược, ẻo lả như hắn. Hừ từ nay về sau nếu gặp chuyện cũng đừng có gọi huynh đệ chúng ta. "
Ba người kia cũng là một bộ đúng đắn tụm chung lại không ngừng bàn tán cái gì đó. Mà ở bên này, Giang Mộc đối với chuyện ban nãy cũng là không có để tâm thêm. Dù gì hắn cũng đã cho cái tên kia một cái bài học.
Còn như bọn hắn về sau có tiếp tục hay không kiếm chuyện thì lúc đó lại giải quyết. Giang Mộc cũng không có quá nhiều tâm tư đi để ý mấy cái việc nhỏ này.
Giang Mộc ngồi trên xe buýt hơi hơi hỏi thăm người xung quanh một cái. Sau đó lại bắt hai chuyến xe buýt khác mới tới được bến xe buýt ở gần Tây Giang Học viện. Sau đó Giang Mộc lại phí một phen khí lực đi bộ rốt cuộc đã nhìn thấy Tây Giang Học viện cổng chào.
Tây Giang Học viện cùng Đông Giang Học viện đều là chọn vị trí trường học ngay bên cạnh Sông Cái. Cũng là vì thế mà đứng ở bên này Tây Giang học viện liền có thể nhìn thấy Đông Giang học viện.
Cửa của học viện có rất nhiều. Thế nhưng cửa chính của Học Viện là ở phía đối diện của dòng sông. Cũng tức là phần hậu của Học Viện sẽ quay ra mặt sông.
Giang Mộc cũng có tra qua Tây Giang Học viện một vài điển tịch. Tây Giang học viện nói lâu cũng là không lâu mà nói nhanh cũng là không nhanh. Nó cũng chỉ mới thành lập tầm 30 năm đổ lại đậy.
Nghe đồn trước đây cả Diên Khánh chỉ có mỗi một cái học viện đó là Diên Khánh học viện. Chỉ là không biết nguyên nhân vì sao sau này lại tách ra thành hai học viện.
Lúc này Giang Mộc đang đứng ở trước cửa học viện. Hắn nhìn thấy cũng có rất nhiều quần áo mới tinh tươm tất học viên như hắn hướng về bên trong học viện đi tới.
Bên cạnh đó Giang Mộc cũng nhìn thấy một số thiếu niên mặc lấy quần áo đồng phục giống nhau theo một cái hướng khác đi tới hướng về học viện nội bộ bước đi. Chỉ là làm Giang Mộc cảm thấy lạ nhất đó chính là Giang Mộc từ trên mặt bọn hắn không có nhìn thấy bất kì cảm xúc tích cực nào.
Có chỉ là cảm giác cực kì chán chường cùng không có mục tiêu. Chỉ là Giang Mộc cũng không biết này là ý gì mà Giang Mộc hắn cũng không có tâm tư suy đoán. Thôi thì đã tiến tới liền an tâm mà học hành thôi.
Rất nhanh, Giang Mộc liền theo dòng người đi tới tập trung ở một khoảng sân lớn. Dưới sự hướng dẫn của mấy cái học huynh học tỉ thì đám người mới như Giang Mộc liền được chia thành hơn 40 cái hàng ngũ.
Mỗi một cái hàng ngũ đều đứng hơn 50 người. Mà Giang Mộc vị trí là đứng ở cái đội ngũ cuối chót cũng chính là đội ngũ 50. Chỉ là đám người Giang Mộc cũng không có được trực tiếp xếp lớp mà phải đứng chờ gần nửa tiếng đồng hồ.
Mãi cho tới khi gần 7 giờ sáng thì Giang Mộc liền nhìn thấy ở chỗ trống phía trước 50 cái đội ngũ liền xuất hiện lấy hàng loạt người đi ra. Mà Giang Mộc ở trong đám người này chỉ có thể nhận ra một cái người quen đó là vị viện trưởng của Tây Giang học viện.