Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Pháp Sư
Unknown
Chương 83 : Bất ngờ tập kích
Thủ Thuận nghe vậy liền cười cười có chút tự tin nói.
" Lấy chúng ta Phong Lang dong binh đoàn thực lực, dù cho có Nhập Giai ma thú xuất hiện đều có thể giải quyết. Hơn nữa Tam Đỉnh Sơn chỉ là nhất cấp hoang dã khu vực, rất khó có Trung Giai ma thú xuất hiện."
" Cho nên cơ hội lần này chúng ta Phong Lang đoàn chính là người thắng duy nhất a."
Cao gầy thanh niên nghe vậy cũng là vui vẻ ra mặt, xong lại nghĩ tới thứ gì liền có chút lo lắng nói.
" Lão đại, ngươi có hay không nghĩ tới Công Hội đã ra tay phái ra cường giả đi lấy Thiên Chúc rồi hay không?"
Thủ Thuận nghe vậy liền vỗ vỗ đầu cao gầy Thanh Niên một cái nói.
" Ngươi đúng là ngốc, bọn hắn chính là một chỗ buôn bán nào đi để ý chuyện nhỏ nhặt như thế này. Bọn hắn có tiền liền chỉ cần chờ dân bán mạng như chúng ta tiến tới đem vật phẩm bán ra mà thôi."
" Thay vì tốn công vào chuyện nhỏ như này, bọn hắn liền có thể làm việc khác kiếm càng nhiều tiền hơn a."
Cao Gầy thanh niên cái hiểu cái không nghe lấy Thủ Thuận nói ra không ngừng gật đầu giã tỏi. Hắn cũng là mới vừa gia nhập cái này đoàn đội.
Hắn gọi là Toàn Phong, đến từ lân cận khu vực với Nha Trang Đô Thành. Năm nay Toàn Phong cũng vừa mới giác tỉnh ma pháp.
Bất quá cái tên này lại đối với học hành cùng tu luyện có chút lười biếng cũng liền bỏ học đi gia nhập cái này Phong Lang đoàn đội đi kiếm tiền.
Mấy lần trước nhiệm vụ, Toàn Phong đều là đi theo ăn ké, hắn cũng không có ra cái gì lực liền có thể mang tiền vào túi.
Mà như Thủ Thuận cái này đại lão, hắn năm nay đã là 28 tuổi, chỉ là đối với hắn tu luyện cùng ma pháp chỉ là phụ. Thứ hắn thích chính là rượu cùng nữ sắc.
Cho nên cảnh giới của hắn cũng không đi đến đâu chỉ là hai hệ Trung giai cấp bậc. Trong Phong Lang đoàn, người như Thủ Thuận cũng không thiếu. Đa số độ tuổi đều từ 20 đến 24, trong đó 7 người đều đã đột phá Trung Giai cấp bậc. Chỉ có một cái trẻ tuổi thanh niên là vẫn lắc lư tại sợ giai.
Mà bọn người này mục tiêu cũng chính là cái Lôi Chủng Thiên Chúc lần này. Thủ Thuận sau khi nghỉ ngơi một lúc cũng liền tiếp tục dẫn theo đám người tiến tới.
Trở lại với Giang Mộc bên này, sau một tiếng đồng hồ, Giang Mộc đã từ bên trong cánh rừng kia đi lên chân núi. Đúng là như Tô Yên nói, vùng này chỉ có Nô bậc cấp ma thú sinh sống.
Ban nãy ở trong cánh rừng, nhóm Giang Mộc tám người nhiều lần đụng độ từ xa với ma thú. Cũng may là Thanh Hàn cô gái nhỏ này dùng Tinh Thần hệ ma pháp dẫn đi ma thú kia.
Bất quá cũng vì vậy mà nàng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Giang Mộc nhìn Thanh Hàn cái trạng thái này liền lo lắng hỏi.
" Có thể cầm trụ được bao lâu nữa?"
Thanh Hàn nghe vậy lắc đầu nói.
" Không có chuyện gì, chỉ là tinh thần lực một lúc tuôn ra có chút nhiều cho nên bị choáng một ít. Đi tiếp một lúc là có thể bình thưởng trở lại."
Giang Mộc nghe vậy cũng gật đầu tiếp tục đi đường. Nhóm Giang Mộc đi thêm 3 tiếng đồng hồ cũng rốt cuộc phải dừng lại nghỉ ngơi bởi vì Thanh Hàn cái nha đầu này dùng ma pháp số lần có chút nhiều.
Giang Mộc nhìn lấy đang ngồi trên một cái gốc cây Thanh Hàn nghỉ ngơi liền có chút đau lòng nói.
" Thanh Hàn, bằng không cứ dựa theo lúc trước sắp xếp thận trọng 1 tí để lý bạch mở đường a. Ngươi cũng không cần lúc nào cũng dùng tinh thần dò xét a."
Tô Yên ngồi bên cạnh Thanh Hàn nghe vậy lại nhìn về bản đồ cũng nói.
" Đúng vậy a, chúng ta mới đi được 1 phần 8 lộ trình mà thôi. Ngươi cứ như vậy quá sức sử dụng ma pháp rất dễ dàng bị kiệt sức a."
Thanh Hàn nghe vậy cũng là nhỏ nhẹ cúi đầu buồn rầu nói.
" Ta cũng chỉ là lo cho mọi người a."
Tô Yên nghe vậy lại là xích tới bên cạnh Thanh Hàn đẩy nàng một cái.
" Ngươi cái nha đầu ngốc này, cứ theo Giang Mộc phương án đầu tiên mà làm a. Với lại suốt từ nãy đến giờ, chúng ta đối mặt với ma thú đều khá lẻ tẻ."
" Không có đối mặt với bày đàn ma thú, cho nên ta nghĩ tiếp sau chúng ta chỉ cần cẩn thận là được."
Trong lúc Nhâm Chính ba người thảo luận bước kế tiếp thì Nhâm Chính, Hướng Tiểu Cường cùng Trường Giang ba cái tên kia đang ngồi trên từng tảng đá lớn trồi lên trên mặt đất.
Lúc này Nhâm Chính có chút mỏi chân mới nằm xoài ở trên tảng đá. Chỉ là bỗng nhiên hắn nghe được tiếng thình thịch nho nhỏ vang lên. Thế là hắn chỉ tưởng là ngồi kế bên ở tảng đá bên cạnh Hướng Tiểu Cường phát ra tiếng động hơi phiền nào nói.
" Lão cường, ngươi có thể hay không giữ im lặng một chút a. Ta còn muốn nghỉ ngơi một lúc đâu."
Hướng Tiểu Cường đang khoanh chân nhắm mắt tĩnh toạ nghe thấy như thế liền cau mày mắng.
" Lão Chính, ngươi có nhầm hay không, ta còn đang tu luyện đâu? Ta lúc nào gây ra cái gì tiếng động."
Nhâm Chính nghe vậy lại ở bên tai nghe thấy tiếng thình thịch ban nãy. Thế là hắn vươn người ngồi dậy hướng Trường Giang nói.
" Lão Giang, ngươi không nghe thấy tiếng gì là lạ sao?"
Động tĩnh của ba người Nhâm Chính rất nhanh bị Giang Mộc phát giác. Thấy thế Giang Mộc cũng đi tới xem xét một phen để cho ba nữ Tô Yên, Thanh Hàn, Triệu Vũ đơn độc nói chuyện.
" Lão Chính, ngươi này là đang làm gì, không biết mệt hay sao?"
Nhâm Chính nhìn thấy Giang Mộ đi tới liền từ trên mỏm đá nhảy xuống, sau đó hắn liền hướng Giang Mộc kéo tới nói.
" Ngươi thử dùng tai lắng nghe kỹ xem có phải có hay không cái gì tiếng thình thịch a?"
Giang Mộc nghe vậy cũng là thử lắng nghe một phen, chỉ là sau một lúc, ngoài tiếng lá rơi cùng tiếng suối chảy róc rách phương xa thì Giang Mộc cũng không có phát hiện cái gì âm thanh lạ mà Nhâm Chính đề cập.
Giang Mộc đưa mắt nhìn Nhâm Chính một cái liền cho hắn một cái kí đầu nói.
" Ngươi là quá sức đi, tự thân nghe thấy tim đập a. Ngươi vẫn nên là nghỉ ngơi một lúc đi."
Nhâm Chính nghe Giang Mộc nói như vậy tựa hồ nghĩ tới cái gì liền lẩm bẩm.
" Tiếng tim đập sao, đúng a, nghe có vẻ giống đâu. Bất quá làm sao tảng đá lại có tiếng tim đập đâu?"
Vừa nói, Nhâm Chính quay người nhìn về tảng đá mà mình vừa mới ngồi. Chỉ là lần này nhìn tới, hắn liền hoảng hồn rồi không khỏi cà lăm nói.
" Mắ...t..t.. Mắt, mắt a!"
Chỉ một khắc sau, hắn liền thấy vật mà hắn cho là tảng đá đang từ từ dùng một đôi mắt tròn tròng mắt hình chữ nhật nhìn về lão hữu của hắn Hướng Tiểu Cường.
Mà cái tảng đá này ánh mắt sau khi tập trung lấy Hướng Tiểu Cường thì trên thân thể nó liền xuất hiện một cái vết nứt. Vết nứt rất nhanh ở phía sau tảng đá xuất hiện.
Khi vết nứt mở ra, Nhâm Chính liền thấy một cái lưỡi đó chói nhanh chóng từ trong vết nứt kia bắn tới hướng về phía Hướng Tiểu Cường. Ngay lúc này Nhâm Chính cũng kịp thời phản ứng hô to.
" Lão Cường, mau nhảy xuống. Ma thú công kích lấy ngươi kìa!"
Mà trong lúc này Nhâm Chính cũng đồng thời phóng ra Thiểm Quang hướng về con mắt của đầu ma thú kia phóng tới. Giọng nói của Nhâm Chính liền đem đang nghỉ ngơi Trường Giang mấy người hoàn toàn gọi tỉnh.
Lý Bạch ở trên một cành cây to nhìn về vị trí Nhâm Chính lúc trước ngồi ở trên tảng đá cũng phát hiện tảng đá kia liền biến thành ma thú cho nên trực tiếp phát động Phong Hành dùng tốc độ nhanh nhất muốn cứu Hướng Tiểu Cường.
Mà ba nữ Thanh Hàn bởi vì ngồi có chút xa cho nên khi nghe tiếng kêu của Nhâm Chính dù muốn ra tay nhưng cũng đã không kịp. Giang Mộc, Trường Gianh hai người theo thứ tự trước sau phóng ra ma pháp hướng về đầu ma thú kia.
Trường Giang thổ hệ ma pháp Địa Giam triệt để đem vùng đất quanh thân ma thú kia cho xốc lên để lộ chân diện mục thật sự của nó.
Tảng đá vừa rồi mà Nhâm Chính ngồi lên vậy mà chỉ là phần đầu của một cái màu đen to hơn 2 mét Hắc Oa. Của nó phần đầu cùng một ít phần lưng để lộ trên mặt đất giả dạng tựa như một mảnh đá cuội.
Còn tứ chi cùng phân thân của nó lại c·hôn v·ùi ở dưới đất sâu hơn 1 mét rưỡi. Địa Giam của Trường Giang nhanh chóng hoá rắn đem thân thể Hắc Oa cho ghì chặt.
Còn Đằng Mạn của Giang Mộc trực tiếp đem miệng của Hắc Oa cho buộc lại phòng lưỡi của nó cuốn lấy Hướng Tiểu Cường mang về trong miệng.
Còn như Thiểm Quang của Nhâm Chính đã trực tiếp cắm thẳng vào mắt đầu này hắc oa khiến nó một bên mặt tựa như bị đốt qua một dạng lộ ra từng lớp cháy khét. Chỉ là luỡi của Hắc Oa liền trước tiên đến trước muốn đâm xuyên thân thể Hướng Tiểu Cường.
Hướng Tiểu Cường kể từ khi nghe thấy Nhâm Chính tiếng kêu liền đã cảm giác được một cỗ sinh tử nguy cơ ập đến. Hướng Tiểu Cường cảm thấy toàn bộ tế bào trên cơ thể của mình tựa như cảm nhận được nguy cơ không ngừng phát tán tín hiệu.
Trên làn da, một hồi lạnh buốt khí tức kéo theo da gà da vịt trong cùng một khắc nổi lên. Hướng Tiểu Cường ánh mắt cũng triệt để mở ra. Chỉ là ánh vào ánh mắt hắn là một cái đầu lưỡi đỏ chói có chi chít nang thịt nho nhỏ.
Hướng Tiểu Cường biết bây giờ mình có bỏ trốm cũng không còn kịp. Cho nên hai tay hắn trực tiếp đưa ngang trước ngực tựa như cầm lấy thứ gì đó.
Ngay khi đầu lưỡi của Hắc oa cách Hướng Tiểu Cường hai tay còn một khoảng cách. Thì một đạo quang mang liền lấp loé xuất hiện giữa hai tay Hướng Tiểu Cường.
Sau đó một tiếng kim loại cùng kim loại v·a c·hạm liền vang lên trong khu rừng này. Sau đó trong ánh mắt kinh dị của Giang Mộc đám người, Hướng Tiểu Cường thế mà b·ị đ·ánh bay ra ngoài.
Lúc này Giang Mộc mới nhìn rõ trên tay Hướng Tiểu Cường thế mà xuất hiện một thanh đao màu vàng chói. Lúc bay ra, Hướng Tiểu Cường vẫn giữ tư thế đao hoành trước ngực cho nên Giang Mộc liền đoán được hắn là nhờ cái này ma cụ cản xuống đòn tất sát vừa nãy.