Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 100: Bán nước, tư thông với địch
Nói rồi, Tô Thiện liền quay lưng rời đi. Để lại Đỗ Hùng đã chưa thương xong tự dọn dẹp thế cục.
Một thông đạo bí mật từ từ hiện ra. Ông ta chậm rãi bước xuống bên dưới. Đôi tay run rẩy thắp lên ánh đèn dầu.
Lâm Văn Vinh lúc trước đã khuyên ông ta đừng dính dáng đến vụ này. Làm ăn với U Hồn giáo giống như đang đùa với lửa.
Ước chừng tới nửa đêm, trận huyết đồ cũng đã hoàn thành.
Lâm Đình Quyết chầm chậm bước từng bước tập tễnh gắng gượng trở về căn phòng của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Đình Quyết lấy ra một chiếc bình nhỏ đổ một giọt tinh huyết vào giữa trận đồ.
“Để ta biết được thành ý của ngươi, canh ba đêm mai tới bìa rừng ngoại thành đi.”
-----------------------------------------------
Không!
Vậy vì sao ông ta phải làm tuyệt tình đến như vậy?
Tâm thần khẽ động, huyết khí từ máu của Lâm Đình Quyết liền lập tức xuất hiện khiến trận đồ sáng lên.
Ngọc Huyền lúc này mới hiểu ra nói: “Nhưng ngươi cũng đâu có nói rau rừng như nào?”
Nhưng hắn không biết rằng, Linh Chi lúc này đang ở một nơi khác.
Trần An liền gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mùi vị này đâu có phải rau rừng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng lúc đó, ở trong một hang động, Trần An vừa uống ngụm canh vào liền nhổ ra mắng: “Ngọc Huyền, cô định ám sát ta à? Cô nấu cái gì đây?”
Trần An lúc này ngửa cổ lên trời nuốt xuống cục tức. Trong lòng tự an ủi, mạng sống của mình đang nằm trong tay nàng, tốt nhất vẫn nên thức thời.
Ông ta chậm rãi nhắm mắt cảm nhận từng dòng thần hồn của chủ nhân giọt tinh huyết kia.
Cuối cùng, Trần An vẫn phải tự mình vào rừng hoạt động gân cốt một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thử xem, hiện tại cả Lâm gia, ông ta nói chính là không người có thể phản bác.
Nếu hôm nay, Lâm Đình Quyết thể hiện ra thực lực có thể đánh lại Tô Thiện. Chắc chắn, Tô Thiện sẽ phải quay đầu rời đi. Lâm gia đương nhiên cũng sẽ không bị niêm phong.
Tất cả Lâm gia đều nói ông ta đã sai, thậm chí cả hai đứa con của ông ta cũng không ngừng trách móc rồi bỏ chính mình mang trọng thương ngồi lại ở đây.
Từng đám mây chiều đông, lằng lặng trôi trong buổi chiều tà ảm đạm.
Chính là vì tình cảnh hồi chiều. Lâm gia đường đường là gia chủ. Thất phẩm đỉnh phong sao? Đứng trước Tô Thiện ngũ phẩm Nguyên Thần cảnh, hắn đến một chiêu cũng không đỡ nổi.
Nhưng Lâm Đình Quyết vẫn làm đến cùng, thậm chí chính mình biết nguy hiểm lần này giống như một canh bạc. Cuối cùng, là vì cái gì?
Một giọng nữ nhân ngọt ngào, mang theo dáng điệu đùa cợt vang vọng trong não hải Lâm Đình Quyết: “Ha, Lâm gia chủ thương thế không nhẹ a.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngọc Huyền lúc này liền ngây thơ nói: “KHông phải ngươi bảo đi ngắt rau rừng nấu bát canh thịt sao?”
Thế giới này chính là như vậy. Quyền chính là quyền. //Câu này nghĩa là "Nắm đấm chính là quyền lực".
Nhưng ngày êm đềm, suy cho cùng cũng chỉ là sự trấn an của trời đất cho con người trước cơn giông bão.
Lúc này, mặc dù trên thân mang trọng thương, nhưng dường như không gì có thể cản bước cái thân thể tưởng chừng như đã xụi lơ ấy.
Giọt tinh huyết này mang theo u ám chân khí dần dần xâm chiếm toàn bộ trận đồ.
Chương 100: Bán nước, tư thông với địch
Lúc này, tiếng động ở bên ngoài đại môn liền thu hút đám người Lâm gia tụ tập lại. Lâm Đình Quyết có hai người con là Lâm Văn Vinh và Lâm Điều.
Ngọn lửa bên cạnh bập bùng cháy, lay lắt chiếu sáng tù mù cho ông ta vẽ ra trận huyết đồ.
Hai người họ chạy tới, thấy Lâm Đình Quyết trọng thương ngồi dưới đất liền lập tức đỡ ông ấy dậy.
Trần An lúc này mới biết. Thì ra cô nàng này hoàn toàn không có một chút kỹ năng sống nào hết.
Gương mặt tiều tụy dính máu của Lâm Đình Quyết dần dần sáng lên trong bóng tối vô tận. Ông ta dường như đã già đi vài tuổi chỉ sau một buổi chiều.
Ngọn lửa dường như có linh tính, chính mình cảm nhận được một sự sợ hãi khiến người rợn tóc gáy mà vụt tắt.
Mặt trời chầm chậm đỏ dần lên như viên than trong lò lửa khuất sau lưng đồi phía Tây.
“Không có mười ngày nửa tháng, chắc là không hồi phục lại được đi.”
Người kia liền hừ một tiếng khinh thường nói: “Ngươi đã thất bại. Quỷ hỏa không rõ tung tích.”
Nữ nhân kia liền cười lớn giống như phát điên nói: “Lâm Đình Quyết a Lâm Đình Quyết, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Lâm Đình Quyết cứ ngồi ở trước đại môn như vậy cho tới nửa đêm. Trăng mờ nhẹ treo trên đầu lũy tre làng, ông ta mới từ từ đứng dậy.
“Ta liền vơ một đám to cho vào nấu lên.”
Cứ như vậy, trận đồ liền vụt tắt, trả lại sự im lặng vĩnh hằng cho bóng tối. Từ nơi sâu thẳm, một nụ cười khẽ nhếch lên từ gương mặt nhuốm máu của một kẻ bán nước cầu vinh.
Chỉ cần Lâm Đình Quyết thất phẩm đỉnh phong ở đây trấn thủ. Lâm gia thực lực như cũ không đổi.
Tô Thiện thấy Lâm Đình Quyết không còn tiếp tục phản kháng liền nói: “Lâm gia câu kết phản nghịch, tư tưởng p·h·ả·n· ·q·u·ố·c.”
Nhưng lúc này, thân thể Lâm Đình Quyết nặng giống như vạn cân, hai người bọn họ có làm thế nào cũng không thể nâng ông ta đứng dậy.
Thực lực Lâm gia suy yếu sao?
Thứ mà Lâm Đình Quyết muốn chính là sức mạnh. Một thứ sức mạnh có thể khiến người người quỳ phục dưới chân.
“Ai chống lệnh chính là cùng một tội với Lâm gia.”
Cắn đứt ngón tay, từng giọt máu chầm chậm nhỏ xuống. Lâm Đình Quyết từ từ di tay vẽ ra một trận huyết đồ quỷ dị.
Lâm Đình Quyết giọng nói thâm trầm: “Giúp ta.”
Đúng vậy, Lâm Đình Quyết đẩy năm trưởng lão của Lâm gia vào chỗ c·h·ế·t. Ban đầu, hắn muốn chính là đợt thanh lọc này.
Chính hắn đến hiện tại có thể tạm thời ung dung như vậy là vì hắn nghĩ rằng Linh Chi có lẽ đang an toàn ở chỗ của Mạc Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiến đến thư phòng, bàn tay máu đặt lên quyển thư tịch. Dùng hết sức lực của bản thân, ông ấy khẽ xoay ống trúc gỗ.
“Niêm phong tất cả sản nghiệp một năm, điều tra.”
“Ngươi lấy gì để trao đổi với ta?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.