Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Bát Tự Lạc Đồ
Khắp trong thành đều nằm la liệt là xác c·hết.
“Nếu như ngươi có một đồ vật của nha đầu đó, ta có thể suy diễn trực tiếp vị trí hiện tại của nàng.”
Mạc Trình ngẩng đầu lên nói: “Ngươi là người thừa kế Mạc gia, ngươi cũng biết bói như vậy là chạm đến phép tắc của không gian và thời gian. Thứ phải đánh đổi là thọ nguyên và tinh huyết.”
Trước mặt ông ấy lúc này là một chiếc trận bàn chia làm tám vòng có thể xoay chuyển được.
Nhưng khi hắn vừa lật chiếc chăn ra mới phát hiện. Trên người đứa bé được viết một cái tên nhỏ bằng máu.
Hắn ngước nhìn lên trên xem tên của tòa thành. Nhưng nó đã sớm bị phá hủy để lại bốn chữ viết bằng máu U Hồn Tử thành.
Mạc Trình bắt đầu nhắm mắt niệm chú. Qua thời gian một nửa nén hương, Mạc Trình khí thế trong người chợt nổi lên hét lớn: “Hồn Quy Lai.”
Nơi đây tăm tối và u ám đến tột cùng. Sương mù bao phủ dày đặc càng khiến nơi đây trở nên lạnh lẽo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng giọt máu liền không rơi xuống bàn mà lơ lửng trong không gian.
Người này chính là Tuyết Giang chân nhân, Mạc Trình.
Người có thể luyện thành môn tả đạo này khắp thiên hạ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mạc Phong và Mạc Trình nhắm mắt xếp bằng trên ghế. Nhưng nguyên thần của họ lại đang ở một nơi khác.
“Ngươi cảm thấy, giao tình giữa ta và ngươi đã tới mức đó sao?”
Mạc Phong gật đầu rồi tiến tới ngồi xuống bàn nói: “Nếu vậy, Trình thúc ngươi giúp ta bói ra những thứ liên quan đến Trần An và Linh Chi trong tương lai.”
Đây chính là bí thuật bói toán của Mạc gia - Bát Tự Lạc Đồ.
Một mùi khai nồng đậm liền phảng phất trong không gian.
“Bói toán, là phân tích dựa trên những manh mối hoặc một phép liên hệ có sẵn.”
Mạc Trình nghe xong liền cau mày nói: “Vậy thì có thể suy diễn được ra hay không, ta cũng không chắc chắn.”
Cơ bản nhất trong bói toán cũng là hai vòng trong cùng Thiên Can và Địa Chi.
Mạc Phong liền cởi áo bên ngoài ra định cuốn thay chiếc chăn rách nát cho đứa bé. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở giữa vòng tròn trên không trung là giọt máu của Mạc Phong bay lơ lửng.
“Bói toán, cũng không phải là vô địch, có những thứ ngươi không thể nào bói ra được.”
Ngay lúc đó, mọi thứ vừa rồi giống như sóng cuộng dâng trào lại đột ngột trở nên yên tĩnh.
Tiếp theo đã là Ngũ Hành Xung Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Bọn họ liền lập tức, đi theo hướng của tiếng khóc đến một tòa nhà đã sụp đổ.
Mạc Phong lúc này không nhịn được nói: “Trình thúc, chúng ta bắt đầu đi.”
Và năm cái còn lại lần lượt là Trường Sinh, Thập Thần, Thần Sát, Dung Hỷ thần, Tiểu Đại Vận.
Hắn liền nhẹ nhàng cười cười đong đưa dỗ cho đứa bé nín khóc.
Mạc Trình lúc này ra hiệu cho Mạc Phong nhỏ vào giữa trận Bát Tự Lạc Đồ trên bàn một giọt máu.
“Giống như nha đầu tên Linh Chi kia, nếu như nó không gây một chút ảnh hưởng hoặc liền quan nào đến ngươi trong tương lai thì ta không thể suy diễn ra được.”
Đó là Trần An.
Công trình kiến trúc thì sụp đổ hoàn toàn, xác c·hết dưới đất xếp chồng lên nhau, sương mù dày đặc.
Mạc Trình liền chập hai ngón tay lại chỉ thẳng vào mi tâm thần cung của Mạc Phong, dứt khoát cưỡng ép Nguyên Thần rời thể dẫn vào bên trong Bát Tự Lạc Đồ.
Mạc Phong, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy bên dưới có chút ươn ướt lại ấm ấm.
Bốn canh...
Chẳng biết đã lang thang trong tòa thành này bao lâu, đột nhiên Mạc Phong nghe thấy một tiếng trẻ em khóc.
Mạc Phong hết cách liền nói: “Trình thúc, thật sự không có cách nào khác sao?”
A Hổ lúc này bắt đầu lo lắng tột độ. Hắn cũng từng nghe đến bói toán, nhưng hắn chưa từng nghe đến mất nhiều thời gian như vậy.
Nằm bên dưới đ·ống đ·ổ n·át là một gia đình. Người cha và mẹ đã che chở người con vào lòng mà chấp nhận c·hết khi căn nhà sụp đổ.
Chương 105: Bát Tự Lạc Đồ
Mạc Phong chầm chậm bước đi vào bên trong.
Lúc này, ở một không gian khác bên trong Bát Tự Lạc Đồ. Mạc Phong được truyền tống đưa đến cổng một tòa thành cổ.
Cái tên này khiến hắn phải cau mày, một cảm giác chính hắn hiểu rất rõ nhưng lại không thể nhớ ra bất cứ thứ nào liên quan đến nó.
Nhưng trong lòng hắn dường như cảm nhận thấy thứ gì mà không ngừng đứng cảnh giác.
Khắp người toát ra một cảm giác thần bí khó lường.
Hắn hai mày liền nhăn chặt. Đứa bé này vậy mà lại đái dầm...
Chỉ còn lại tám chữ trên mặt bàn vẫn đang không ngừng xoay tròn.
Trong lồng ngực hắn lúc này tim đập thình thịch không ngớt. Lòng tự nhủ, nếu một canh giờ nữa vẫn không thấy Mạc Phong quay trở lại hắn sẽ ra bên ngoài tìm người trợ giúp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Phong tiến đến lật ra hai t·hi t·hể người cha và mẹ. Một đứa bé đang không ngừng khóc bên trong một chiếc chăn cuốn vội màu tím.
Sau lưng Mạc Trình lúc này liền mọc ra một con mắt âm dương, khắp người khí thế ẩn ẩn như thượng cổ dị thú.
Một canh giờ trôi qua.
Đi khắp một lượt, tòa thành này lại càng giống như một bãi tha ma hơn là một nơi để sống.
Hai người bọn họ phải giẫm lên t·hi t·hể mà đi tiếp về phía trước.
Mạc Phong liền bắt đầu kể ngọn ngành của sự tình liên quan đến A Chi.
Muốn tu luyện không chỉ dựa vào cơ duyên, vận khí mà còn tùy vào chính bản thân của họ có thể hiểu được một sợi liên kết thiên đạo hay không.
Hai canh giờ trôi qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba canh...
“Ta nhắc lại một lần nữa, nó không phải là vạn năng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Trình gật đầu. Chân khí từ đan điền của hắn liền bắt đầu điên cuồng lưu chuyển. Trận đồ tám chữ hắn vẽ trên bàn liền tức khắc sáng lên.
Mạc Phong không hề trần chừ, cắn đầu ngón trỏ nhỏ lên một giọt tinh huyết.
Bát tự trên bàn liền đột nhiên trở nên chói mắt lạ thường.
Mạc Trình liền gật đầu nói: “Ngươi muốn suy đoán chuyện gì?”
Từng tửu lâu, thanh lâu, quán ăn,... đều đã hoàn toàn đổ vỡ.
A Hổ nhìn cảnh tượng này liền bắt đầu trở nên lo lắng. Nhưng hắn biết, hiện tại mình chỉ có thể chờ đợi.
“Dựa trên sự liên hệ của ta với bọn họ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.