Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 107: Lý Thiên Nam

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Lý Thiên Nam


Lẽ ra để hiểu được ý tứ của vị Hoàng đế này, không dễ đến vậy. Nhưng nhắc đến Thiên Môn cảnh, người như hắn không mất tới quá một chén trà. Miệng hắn khẽ cười lẩm bẩm: “Thời cơ đến rồi.”

“Đi thôi. Nếu không sẽ không kịp mất.”

Lẩm bẩm một mình đã xong, hắn liền cầm theo thanh thương được đúc từ đồng đen khảm tam khí hoàng kim đại long rời đi. Phương hướng chính là Cổ Dung thành.

Lúc này, tại phủ Thành chủ, Tô Thiện nhìn ba chữ U Hồn giáo trên bàn được yểm Thanh Long đao khí của Đổng Trọng mà không khỏi cau mày.

Ngay sau khi mật thư của Tô Thiện được truyền đi, tại Điện Kính Thiên uy nghiêm nhất của Tử Cấm thành Hoàng thành Thăng Long, một bức tượng Long Đằng Vạn Lý to bằng thân người liền sáng lên.

Hắn cứ nhìn, cứ nhìn...

Sau khi viết xong, ông ta liền gọi một thuộc hạ thân tín nói: “Đưa mật thư này tới phòng của viện trưởng Phan” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn biết, một bản tấu muốn dâng trực tiếp đến trước mặt của hoàng đế như mình bắt buộc phải trả giá bằng thọ nguyên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão thái giám kia liền giật mình, vái lạy nói: “Bệ hạ, xin người suy nghĩ kỹ.”

Đã lâu lắm rồi, cái thứ Long Đằng Vạn Lý này mà ba mươi năm trước triều đình bỏ ra đại giới chế tạo, nay mới có người hiểu được sự trân quý của nó?

Hắn liền lấy ra một chiếc bút, viết lên bản tấu của Tô Thiện dòng chữ Thiên Môn cảnh rồi đặt lên Long Đằng Vạn Lý.

Thấy bản tấu của Lý Thiên Nam gửi đến hắn đang định không muốn mở ra. Vị Hoàng đế người người kính ngưỡng kia mỗi tháng đều gửi cho hắn không dưới mười phong thư. Có khác nào công tử nhà giàu trêu ghẹo hoa khôi thanh lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lần truyền tin mất tới vài chục năm tuổi thọ. Đấy là còn với một cường giả như Tô Thiện, đổi lại là người khác chỉ sợ thọ nguyên hao tổn biến thành một bộ thây khô.

Lão thái giám liền không còn cách nào khác ngoài việc nghe lời của Lý Thiên Nam.

Những thứ như vậy, hắn còn không thèm để tâm đến, dù sao nội dung bên trong cũng rất dễ đoán.

Hắn chìm sâu trong giấc ngủ nhưng vẫn cảm giác được tim mình đang đập rất nhanh giống như hồi hộp, lo lắng một điều gì đó.

Lý Thiên Nam liền cười nói: “Không cần, không cần. Để Đổng Trọng đi theo hộ tống, ta còn đi vi hành làm gì chứ?”

“Rồng cho dù mắc cạn, cũng vẫn là rồng. Hổ rời rừng, cũng vẫn là hổ.”

Nhìn bản tấu đặt trên bàn lúc này, Lý Thiên Nam cau mày.

Đây chính là một phong thái mà chỉ người nắm trong tay quyền lực khuynh đảo thiên hạ mới sinh ra.

Cuối cùng, cũng sẽ lại c·h·ế·t đi giống như kiếp trước. Không biết rằng, liệu ta còn được chuyển sinh lần nữa?

Thời gian chầm chậm trôi đi, sự yên bình của bầu trời Đại Việt cuối ngày trái ngược với cái nhộn nhịp chợ xuân.

Lý Thiên Nam đọc xong bản tấu liền đứng dậy nhìn ra gốc đào đã nở rộ đón mùa xuân về cao tới vài trượng trong vườn thượng uyển.

Ông ta lấy bút viết ra một phong thư. Và một bản mật thư chỉ rõ ngọn ngành và hệ lụy của sự việc dự định gửi về Hoàng thành Thăng Long.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Lý Thiên Nam liền khẽ nhếch miệng cười.

Ngồi trên ghế rồng lúc này là một nam thanh niên, gương mặt anh tuấn, nhưng chân mày không giận mà uy, thần thái nghiêm nghị khiến người ta sinh ra một cảm giác thần phục.

Lý Thiên Nam khẽ cười nói: “Công công, ý ta đã quyết. Thời điểm thanh trừng một đám phản nghịch đã tới.”

"Sợ người ta không biết ta là hoàng đế hay sao?"

Không ai khác, người này chính là Thiên Đức hoàng đế Đại Việt, Lý Thiên Nam.

Hắn tự cho rằng mình đã buông bỏ, nhưng thực tâm lại không cam lòng.

"Kẻ nào dám cản ngươi, ta sẽ khiến bọn họ thành đống xương khô trải đường cho ngươi."

Chương 107: Lý Thiên Nam

“Tình hình triều chính lúc này người cũng biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần An lúc này bị phong ấn bởi huyết đồ tại nơi sâu nhất trong nguyên thần của tâm ma.

“Lần này, ra bên ngoài một chút thử xem.”

Hắn có chút hứng thú cầm lên bản tấu này, bên trên tiêu đề viết rất rõ ràng, chỉ có ba chữ U Hồn giáo.

“Nhất minh kinh nhân, nhất kiếp khiếp quỷ thần.”

Hắn hai tay để phía sau lưng dáng vẻ đang thưởng thức cảnh xuân.

“Để cho chúng biết, đất Đại Việt này, người có thể ngồi lên long ỷ chỉ có thể là họ Lý.”

Nhưng chính mình lại lực bất tòng tâm.

Lão thái giám kia liền nói: “Bệ hạ, có cần để Đổng phó tướng trong bóng tối bảo vệ người không?”

Sau khi xong việc, Tô Thiện liền lấy ra một bảo vật hình con rồng cưỡi mây tên là Long Đằng Vạn Lý. Hắn truyền vào đó một giọt tinh huyết.

Nhưng lần này, hắn lướt mắt qua phong thư, đang định tiến tay một chưởng tiêu hủy lại nhìn thấy ba chữ Thiên Môn cảnh liền dừng lại.

“Không nói nhiều nữa, lấy cho ta một bộ quần áo dân thường rồi chuẩn bị đi thôi.”

Còn đương nhiên, bản tấu này truyền đến đâu thì không ai biết.

“Mài kiếm ba mươi năm đánh một trận. Một trận chiến khiến người người kính ngưỡng. Quỳ phục dưới uy nghiêm của ngươi.”

Những kẻ tranh quyền đoạt lợi ở ngoài kia muốn truyền tin gì cho hắn đều là qua quan hệ mà dâng lên.

Lý Thiên Nam lúc này nói với một lão thái giám trong phòng: “Công công, từ lúc ta ngồi lên long ỷ cũng chưa một lần vi hành.”

Đọc bản tấu bên trong của Tô Thiện, chẳng qua bao lâu hắn liền hiểu ý của Lý Thiên Nam.

Chớp mắt, tóc của ông ta liền có vài sợi chuyển màu. Hiển nhiên, cái thứ bảo vật này sử dụng, chính là tuổi thọ của con người.

Bên dưới là những suy đoán, tính toán của Tô Thiện. Ước chừng thời gian tấn công là Tết Nguyên Đán đã rất cận kề.

“Thời điểm này đi vi hành là rất nguy hiểm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đương nhiên, cái bức tượng Long Đằng Vạn Lý của một vị hoàng đế như hắn sẽ không thể nào hao tổn thọ nguyên được mà phải trả giá chính là thiên tài địa bảo.

Cùng lúc đó, ở nơi sát biên giới Việt-Ung, trong lán doanh trại của quân đội Đại Việt, một người thanh niên gương mặt tuấn lãng lạnh lùng ngồi xếp bằng trên mặt đất.

“ Nếu thế trực tiếp mang toàn bộ Long Ảnh quân đi dạo một vòng rồi về là được rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Lý Thiên Nam