Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 15: Vì cái gì mà do dự?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Vì cái gì mà do dự?


Đúng lúc này, hắn bất chợt tỉnh ngộ, thoát khỏi "màn sương đen" bao trùm hắn từ trước đến nay. Cho dù là những con người thấp hèn nhất trong xã hội vẫn luôn thay đổi, cố gắng giãy dụa từng ngày, hắn vì cái gì mà do dự? Hắn muốn an an ổn ổn tu luyện trong thời gian này. Nhưng việc trong thiên hạ, không thể đoán trước, lại chẳng thể có việc nào như ý. Trông chờ sự ban phát của vận mệnh, không bằng tự quyết định vận mệnh. Mạc Phong đưa cho hắn một lựa chọn, đó cũng là một cơ hội. Hắn không gia thế, không tư chất, không có bất kỳ lợi thế gì trong thế giới này. Muốn đạt đến đỉnh cao, hắn chỉ có thể lấy mạng của chính mình đi đổi.

Hắn đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện. Mạc Phong mở cho hắn một cánh cửa mới, bên trong cánh cửa này tràn ngập là những nguy hiểm và bí ẩn, tương phản nó cũng ẩn chứa cơ duyên. Y để hắn tự lựa chọn, nếu hắn không đồng ý, hắn chính thức không còn bất kỳ giá trị nào đáng giá để Mạc Phong lợi dụng. Con người vốn là như vậy, luôn cảm thấy khó chịu và bực bội khi phát hiện mình bị người khác lợi dụng, dẫn đến sinh ra lòng căm thù. Nhưng người đó lại không nghĩ rằng chính mình có giá trị nên mới bị người khác lợi dụng. Ít nhất trước tiên hãy cảm thấy vinh dự vì mình là người có giá trị. Đợi đến khi ngươi không còn chút giá trị nào để người khác lợi dụng đó mới thật sự là bi thương.

Nếu hắn đồng ý gia nhập đội của Mạc Phong, đó chính là hắn phải cùng y đi săn mộ, có lẽ sẽ bỏ lỡ rất nhiều thời gian tu hành. Nhưng săn mộ cũng có rất nhiều chỗ tốt, cơ duyên, công pháp, nội công, v·ũ k·hí, bảo vật... Đương nhiên, cơ duyên luôn đi bên cạnh c·ái c·hết. Ẩn ngay bên dưới vẻ "màu hồng" của những cuộc săn mộ là sự nguy hiểm, kỳ dị, kỳ lạ chưa từng thấy trên đời và không thể đoán trước. Mà cuộc đời thì thường không có chuyện nào hoàn toàn như ý.

Cứ ở trong ký túc như này sợ rằng sẽ làm phiền đến giấc ngủ của những người cùng phòng, hắn đành phải ra ngoài võ viện đi dạo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vốn dĩ cuộc sống đều là tất cả mọi người sử dụng giá trị của nhau, giống như cách nói một đội của Mạc Phong. Chỉ đơn giản là tất cả mọi người sử dụng giá trị của bản thân mình tạo thành một tổ đội. Hắn hiện tại quả thật là có rất ít giá trị, nhưng thứ hắn có đó là tiềm năng. Cũng vì vậy cho nên Mạc Phong mới chủ động hợp tác với hắn. Hắn hiện tại cũng chả có bất cứ lí do gì để từ chối lời mời này cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu hắn không gia nhập tổ đội của Mạc Phong, hắn vẫn có thể an an ổn ổn tu luyện. Công pháp nội công đều đã tới tay, hắn hiện tại cũng không quá mưu cầu thứ gì khác. Nhưng đường tu hành không ai biết trước, nếu sau này hắn gặp phải bình cảnh, vậy phải làm sao? Chẳng nhẽ cứ đi bước nào hay bước đấy, tùy cơ ứng biến cả đời? Lý trí của bản thân hắn là vậy vậy, nhưng tâm ma của hắn dường như lại luôn muốn cản trở con đường trở thành một kẻ săn mộ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần An từ từ mở mắt kéo suy nghĩ của hắn từ đêm tối trở về hiện tại. Trời lúc này đã sáng, ánh nắng ban mai cuối thu tươi mát khiến hắn trở nên thanh thản hơn rất nhiều.

Lúc này đã là tới canh ba, cảnh đường cũng trở nên xác xơ vô cùng. Phường lâu, phố xá, quán ăn,… đều đã đóng cửa để lộ ra một phong cảnh tiêu điều, trái ngược hoàn toàn với cái vẻ nhộn nhịp, sầm uất. Nếu ở giờ Tuất, đường cái vẫn nô nức người qua kẻ lại, thì đến giờ này, chỉ còn lại chỉ là sự đìu hiu của phố vắng. Nhưng cảnh này dù có như vậy vô nghĩ xấu xí, đối với hắn vẫn là một khoảng lặng bình yên đến diệu kỳ.

Chả mấy chốc hắn đã đến một cây cầu nhỏ trong thành. Long Uyên châu có là châu phủ có rất nhiều sông từ lớn đến nhỏ. Nên trong Cổ Dung thành cũng có không ít những cây cầu nhỏ bắc qua một nhánh sông. Đây chỉ là một cây cầu vô danh, những vẫn vô cùng tinh tế và chắc chắn. Trên cầu thắp đèn lồng, còn bên bờ là một cây lục liễu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, mặc dù trời đã khuya nhưng trên cầu vẫn truyền đến giọng hát của hai ông cháu. Người ông mặc dù bị mù nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo từng tiếng đàn bầu nghe rất thê lương. Tiểu cô nương ước chừng chỉ mười một mười hai tuổi, sinh ra tay chân vốn bị dị tật, có lẽ cũng chính vì vậy mà giọng hát của nàng cũng vô cùng bi thương, da diết.

Vài ngày sau, dáng vẻ của Trần An vô cùng tiều tụy, mắt hắn thâm đen như gấu trúc do thiếu ngủ. Dáng vẻ uể oải, thiếu tinh thần. Hắn đã thức trắng tới mấy đêm suy nghĩ, rốt cuộc có nên đồng ý lời mời gia nhập đội của Mạc Phong hay không. Hắn đang đứng trước một lựa chọn mà hắn vô cùng băn khoăn. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn vẫn không thể đưa ra một lựa chọn thật sự thuyết phục được chính bản thân hắn.

Chương 15: Vì cái gì mà do dự?

Hắn nghĩ rằng chính mình cũng không quá thích uống rượu nhưng hiện tại hắn quả thật muốn thử một chút. Người ta vẫn thường nói "Rượu là chất giải sầu tốt nhất". Đi khắp một dãy phố, cuối cùng cũng may mắn còn một quán rượu nhỏ vẫn chưa đóng cửa. Mua một vò rượu nhưng hắn cũng chưa tìm được nơi thích hợp để uống. Hắn cứ lững thững vô thức bước đi trên đường lớn như một bóng ma hòa vào với đêm tối.

Cách đây chỉ vài tháng, hắn vẫn còn đang là một người lính ở chiến tuyến. Vẫn còn đang hết mình vì lý tưởng cách mạng của Tổ Quốc, vì gia đình, vì những người đồng chí đã nằm xuống, vì thái bình vạn năm cho đất Việt. Mà giờ đây, hắn đã đang ở một thế giới khác, chứng kiến sự thịnh trị của một Việt Nam khác, dân chúng ấm no hạnh phúc, an cư lạc nghiệp. Quả thực đây giống như giấc mơ của Chủ tịch Hồ Chí Minh hằng ao ước cho người dân đất Việt.

Trần An lấy trong ngực ra chiếc lệnh bài Trần gia, săn mộ thì đã sao? Hắn có cớ gì để mà từ chối cơ nghiệp của tổ tiên? Hắn chấp nhận dòng máu đang chảy trong huyết quản, dòng máu của những kẻ săn mộ, những kẻ đi tìm sự thật ẩn dấu phía sau lớp sương mù của lịch sử.

Trần An ngồi xuống bên gốc cây liễu, từng lời nhạc tiếng đàn tràn ngập bi thương dần dần len lỏi vào trong suy nghĩ của hắn. Ánh trăng nhẹ nhàng dừng lại trên mặt hồ, đậu trên ngọn cây lục liễu. Cảnh sông nước quê hương vẫn luôn khiến lòng người bỗng dưng trở nên trầm tĩnh như vậy.

Nhìn xem, hai ông cháu kia dù chỉ là người thường, đứng trước vận mệnh của cuộc đời, con người đều trở nên vô cùng nhỏ bé, nhỏ đến mức không có sức kháng cự. Nhưng họ vẫn lựa chọn đối chọi lại với vận mệnh, họ vẫn không chấp nhận cả đời làm những kẻ phế vật. Họ không ngồi yên trông chờ sự ban phát của vận mệnh, không ngồi yên trông chờ sự thương hại của người đời, họ chỉ tin vào sự cố gắng của chính mình.

Đêm đã khuya, Trần An ở trong võ viện nằm lật qua lật lại nhưng cũng không thể ngủ được, những suy nghĩ cứ luẩn quẩn mãi trong đầu.

Hắn lúc này đang rơi vào một vực sâu vạn trượng, xung quanh không có bất cứ thứ gì, không có cây lục liễu, không có ánh trăng cũng chẳng có tiếng hát chỉ có một mình hắn. Kỳ thật ban đầu hắn tới thế giới này là trùng sinh từ c·ái c·hết, từ sự bất lực, bất đắc dĩ, nhỏ bé của con người trước c·ái c·hết. Hắn thực ra cũng chỉ muốn sống một cuộc đời an nhiên, thoải mái, không tranh với đời, tự do tự tại. Nhưng cuộc đời vốn dĩ đều luôn không như ý, hắn hiện tại trên thân vẫn còn lời nguyền của Triệu Hồn thuật, hắn không có thời gian để thoải mái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn thở dài cảm thán: “Thế sự cũng thật vô thường.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Vì cái gì mà do dự?