Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19: Nghe ngóng
P/s: Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm Dương Lịch 2021, tại hạ có chút bận nên hiện tại mới ra chương. Mong các bạn đọc truyện của tôi thứ lỗi. Chúc tất cả các bạn một năm mới vui vẻ, an nhiên và hạnh phúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng lúc đó, ở nơi trung tâm của Lâm phủ, một người trung niên đang ngồi tại chủ vị trong căn phòng, dáng vẻ thâm trầm khó đoán, thân mặc một bộ cẩm bào lộng lẫy. Người này chính là gia chủ Lâm gia, Lâm Đình Quyết. Nghe nói thực lực của ông ta đã đạt tới Lục phẩm Nội Phủ cảnh trung kỳ. Lúc này, Lâm Đình Quyết đang cầm đọc một tờ giấy được gửi đến từ phường đấu giá. Nội dung chính là cuộc trò chuyện của Mạc Phong với đám người Lâm Mai Linh. Đôi mắt của hắn lúc này lộ ra một vẻ tàn nhẫn, miệng hắn cười nhếch lên quái dị lộ ra sự gian ác không thể che dấu.
Người kia trả lời lại: “Nghe nói là Tam thiếu gia Phương Bằng. Nếu ta nhớ không nhầm hắn là môn sinh của Cổ Dung thành võ viện, đã là đệ tử Nội môn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước tiên, Trần An muốn cất thanh kiếm Trầm Mộc vào trong túi càn khôn, nó thậm chí còn gây chú ý hơn cả con ngựa vì cái vẻ cổ kính sần sùi như khúc gỗ.Hắn lấy ra túi càn khôn, trong người hắn đã có một lượng nhỏ chân khí, chắc là cũng đủ dùng. Cầm trong tay túi càn khôn, Trần An điều động chân khí từ đan điền tới tay, một luồng chân khí liền đọng trong bàn tay truyền vào túi càn khôn. Hắn liền có thể cảm nhận được một mối liên hệ của chính mình với không gian bên trong đồ vật. Trần An liền đưa Trầm Mộc tới gần miệng túi, nó vậy mà hút luôn thanh kiếm vào bên trong. Chỉ thao tác nhỏ như vậy nhưng hắn đã cảm nhận được sự cạn kiệt của chân khí. Lắc đầu cười khổ, hắn biết chính mình thực sự vẫn còn rất yếu.
Chương 19: Nghe ngóng
Phụng Thê trấn mặc dù chỉ là một tiểu trấn ở ngoại ô Cổ Dung thành nhưng cũng vô cùng phồn hoa, tiểu điếm, thanh lâu, sòng bạc... đều có đủ cả. Trần An lúc này đang ngồi ăn trong một tiểu điếm nhỏ nghe ngóng tình hình. Những câu chuyện phiếm tưởng chừng như không chút ý nghĩa lại có thể chắt lọc trong đó những tin tức trọng điểm, vô cùng giá trị. Cả bữa trưa, Trần An cũng chỉ nghe thấy mấy chuyện vớ vẩn như thanh lâu có tiểu cô nương nào xinh, rồi thì hôm qua có người chơi gái mà không trả tiền, nhà kia mới đẻ em bé,… đều vô cùng tạp nham không có ý nghĩa.
Sau t·ang l·ễ của Trần Thịnh, Trần An cũng chưa từng một lần quay trở lại nhà. Một phần cũng vì hắn ở võ viện không có nhiều thời gian, một phần cũng là vì hắn quả thật không thích Dì Trương muốn tái giá.
Người vừa chê bai Lão Nhị kia lại bắt đầu nói: “Không phải Trần gia có một người con trai sao? Năm đó nghe nói hắn không ưa người dì họ Trương liền bỏ nhà ra đi. Không biết bây giờ thế nào?”
Trần An đến quán trà cùng Mạc Phong để lấy kiếm, chính là thanh kiếm lần trước y lấy trong mộ Trầm Tất. Trường kiếm dài khoảng hơn hai thước, mặc dù để trong mộ đã gần 500 năm nhưng vẫn được bảo quản rất tốt. Lưỡi kiếm bóng loáng, sắc bén trên thân ghi chữ Trầm Mộc. Cả vỏ kiếm và chuôi kiếm đều được làm từ một loại gỗ màu đen sần sùi, nhưng cảm giác cầm vẫn rất thoải mái. Vỏ kiếm được khảm ngọc lục bảo, có tác dụng khiến chủ nhân của kiếm thanh tỉnh, xua đuổi tà ma cấp thấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có người lại lắc đầu thở dài: “Xem ra ngày tháng sau này, sợ rằng tiền ở quán ăn Lão nhị sẽ tăng lên rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Người kia lại buồn bã nói: “Người ra giang hồ nhỏ như thằng nhóc đó, sợ rằng đã không sống nổi. Giang hồ đều là chém chém g·iết g·iết, tu luyện võ công. Tên nhóc đó nhiều năm như vậy không quay về, sợ rằng đ·ã c·hết rồi.”
Cha của Trần An là Trần Thịnh. Năm đó, cha hắn là một đại phu nổi tiếng trong vùng, chữa được bách bệnh. Sau cùng vậy mà không thể chữa được căn bệnh n·an y· của chính mình mà tạ thế. Đến khi biết mình sắp không qua khỏi, Trần Thịnh đã để lại cả tiệm thuốc cho người vợ thứ. Còn Trần An, ông ấy chỉ đưa cho hắn một chiếc lệnh bài làm từ đồng đen khảm tam khí vàng, bạc và đồng thau có giá trị liên thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cứ như vậy, trong mắt của mọi người liền là Trần đại phu phân chia tài sản không thoả đáng, Trần An tức giận bỏ nhà ra đi. Nhưng ai biết được, chiếc lệnh bài mà Trần Thịnh để lại cho Trần An mới là thứ quý giá hết thảy.
Ký ức kiếp trước của Trần An, hắn không nhận được hoàn toàn, chỗ thì nhớ chỗ thì quên. Nên từ khi tới thế giới này tới giờ, hoàn toàn đều là hắn tự mò mẫm. Cũng thật đáng giận, vị trí chính xác của nhà mình mà Trần An hắn cũng không biết. Hơn nữa, trong lời Trần An nói, hắn rời nhà đến võ viện từ năm 10 tuổi, đến nay hắn đã là 14 tuổi. Đã bốn năm trôi qua, căn nhà hắn chắc hẳn đã có thay đổi, hơn nữa lại đã chuyển sang cho người chủ mới, Trần An không thể chắc chắn liệu có thể tìm được manh mối gì hay không. Nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bắt đầu từ căn nhà cũ của Trần gia.
Khi gần đến Phụng Thê trấn, Trần An thả chậm tốc độ lại, nhìn lại trên bản đồ xác định chính xác vị trí. Hắn liền dừng ngựa lại, không tiếp tục đi ngựa nữa. Một trấn nhỏ có người cưỡi ngưa quay trở về rất dễ gây chú ý, hắn chỉ muốn điệu thấp trở về nhà mà thôi, xong việc lại sẽ rời đi. Cột ngựa cách trấn khoảng một dặm, Trần AN quyết định đi bộ vào trấn.
Trần An không trở về võ viện mà trước tiên tìm sơn động hôm trước trên núi, chuẩn bị một vài đồ đạc. Hắn dự tính khoảng thời gian này chủ yếu sẽ ở lại trên núi. Nhưng trước khi đó, để chuẩn bị cho chuyến đi hai tháng sau, hắn phải về Trần gia một chuyến.
Tiếng xôn xao bàn tán phía sau Trần An đã không quá để ý, hắn chỉ chú ý tới một điều duy nhất. Đó là tiệm thuốc nay đã biến thành quán ăn của Lão Nhị. Mục đích đã đạt được, hắn cũng không tiếp tục nán lại lâu, gọi tiểu nhị trả tiền rồi rời đi.
Hắn cũng không gửi gắm quá nhiều hi vọng vào việc nghe ngóng tại tiểu điếm này. Đúng lúc Trần An đang muốn rời đi, hắn liền nghe thấy tiếng bàn tán: “Nghe nói, người của Phương gia sắp đến muốn phát triển vùng này.”
Ban đầu Mạc Phong đánh giá kiếm này khoảng vào Lục phẩm, nhưng hiện tại nó thực sự chỉ là thất phẩm. Mặc dù được bảo quản kỹ càng nhưng kiếm này ban đầu đạt đến lục phẩm có lẽ là do chân khí của Trầm Tất đã uẩn dưỡng nó nhiều năm. Hiện tại, Trầm Tất đã sớm c·hết cảnh giới hạ xuống cũng là điều dễ hiểu.
Có người liền hỏi lại: “Người của Phương gia là ai? Phụng Thê trấn này vốn thương nhân ra vào cũng nhiều do tương đối gần với Cao Sơn thành. Các gia tộc lớn trong Cổ Dung thành chính đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ chán. Vậy mà không ngờ lại là Phương gia chiếm lợi.”
Đi ra ngoài thành, xác nhận không có người theo sau, bọn họ liền cởi áo choàng và mặt nạ ra. Toàn bộ cuộc trò chuyện, Mạc Phong đều là người chủ đạo, Trần An vốn dĩ đi theo cũng chỉ để đề phòng bất trắc. Bọn họ tách ra trở về, hẹn gặp vào một tuần trước khi cùng đến Lâm gia ở Võ viện. Mạc Phong nói rằng chuyến này phong hiểm rất cao, mọi người đều phải chuẩn bị kỹ càng. Còn thời gian là khoảng 2 tháng để chuẩn bị, đặc biệt là Trần An cần phải tức tốc tu hành.
Người khác lại bắt đầu bĩu môi nói: “Tên Lão nhị đó quả thật c·h·ó ngáp phải ruồi. Tự dưng vớ được món hời từ mỹ nữ họ Trương kia. Rồi lại đậu lên cành của Tam gia. Tam gia lại là người của Phương gia, giờ chăng phải là một bước lên thiên sao?”
Sáng hôm sau, Trần An vẫn thực hiện thổ nạp linh khí và khai huyệt như ngày thường. Trời đã tới gần trưa, hắn đỉnh chỉ tu luyện trở về Cổ Dung thành. Trần An thuê ngựa đi ra từ cửa Đông, băng qua khu rừng thông, vượt qua một ngọn núi. Tới vùng ngoại ô Cổ Dung thành, nơi đó có một trấn nhỏ gọi là Phụng Thê trấn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.