Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 20: Tình báo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Tình báo


Lê Xuân nhớ lại một chút rồi nói: “Vốn dĩ sau khi thu phục được tất cả các thế lực ngầm, Tam Gia liền đặt ra một quy định mới. Tất cả các quán ăn, thanh lâu, sòng bạc, khách điếm, tửu lâu,… từ lớn đến nhỏ mỗi tháng đều phải nộp một lượng phí “bảo hộ” nhất định. Hầu hết các ông chủ làm ăn như bọn họ đối với đám người giang hồ bang phái này đều chính là “nước sông không phạm nước giếng”. Cứ mỗi tháng nộp đủ tiền an an ổn ổn là được. Nhưng Lão Nhị tính ra cũng là một kẻ hơn người. Hắn chủ động tiếp cận, nịnh bợ, lấy lòng Tam Gia. Kết quả, vậy mà Tam Gia hàng tháng giảm thu phí bảo hộ cho Lão Nhị.”

Trần An bước vào trong quán trà, quả nhiên có những đám người tụm năm tụm ba lại một chỗ nghe một người kể chuyện. Hắn vừa ngồi xuống bàn, liền có một kẻ cười tủm tỉm tiến đến bàn của hắn ngồi xuống nói: “Vị tiểu huynh đệ này, mới tới Phụng Thê trấn phải không? Tại hạ là Lê Xuân, người địa phương ở đây. Không biết huynh đài cần giúp gì?”

Trần An liền cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Chương 20: Tình báo

Trần An cũng không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Trần An liền nói: “Hai có lẽ là đủ rồi.”

Lê Xuân liền nói: “Bọn họ cũng tu luyện nội công, nhưng nghe nói về thực lực bọn họ thì lại cũng chả đến đâu. Cho dù cảnh giới thấp nhất cũng không tu luyện d dến nơi đến trốn.”

Tú bà thanh lâu này là một nữ trung niên nhân. Nhìn thân thể này chắc hẳn trước đây cũng từng là một bậc mỹ nữ phong tình vạn chủng, nhưng Trần An một chút cũng không quan tâm đến những thứ này. Trần An lạnh lùng nói: “Cho ta một phòng trống.”

Trần An thay một bộ cẩm bào giống như công tử nhà giàu đi xuống đường, kiếm một quán trà. Làm việc không thể thiếu tin tình báo, mà người có tin tình báo tốt nhất chính là những kẻ hay buôn chuyện tại các quán trà.

Trần An đã có điểm nắm chắc liền tiếp tục hỏi Lê Xuân: “Vậy nói Quán ăn Lão Nhị thuộc về Tam Gia là sao?”

Trần An liền hỏi: “Ngươi hồi nãy nói là người Phụng Thê trấn phải không? Nói cho ta tất cả thông tin về Tam Gia. Hai cô nương này là của ngươi. Thậm chí sau này đi theo ta, ta cũng đảm bảo ngươi cả ngày chìm trong mùi son phấn."

Vị trí của nhà cũ Trần gia đã có thể xác định được, muốn tìm đến quán ăn Lão Nhị chỉ cần hỏi người đi đường là có thể. Nhưng vấn đề là nghe nói Lão Nhị này là người của Tam Gia. Tam Gia này lại là người của Phương gia. Chuyện này thật sự rất phiền phức.

Vào trong phòng, hai nữ nhân kia liền tiến tới muốn ngồi vào đùi Trần An. Hắn liền giơ tay ra hiệu bọn họ dừng lại rồi nói với Lê Xuân: “Hai cô nương này là của ngươi.”

Quả nhiên, Lê Xuân liền dẫn Trần An đến một thanh lâu lớn nhất trong Phụng Thê trấn. Trần An cũng không chút khách sáo tiến vào trong. Ngay lập tức, các cô nương liền vây quanh mời chào hắn.

Lê Xuân liền dè dặt nói: “Công tử, có chuyện gì vậy ạ?”

Trần An cũng không chút nào tỏ ra khó chịu, tâm của hắn đã sớm lặng như nước, chút cám dỗ này còn chưa đủ để lay động hắn. Đổi lại Lê Xuân đi theo hắn thì liền là một dáng vẻ háo sắc, ôm ấp, tay chân cũng "đặt không đúng chỗ."

Sau đó, hắn liền ra hiệu cho hai cô nương kia tạm thời ra ngoài, rồi cúi người rất có dáng vẻ của một người bề tôi nói với Trần An: “Tam Gia vốn là người của Tam thiếu gia Phương gia - Phương Bằng. Vài năm trước hắn mang theo khoảng chục người tới Phụng Thê trấn. Kết quả chỉ trong vòng một tuần, tất cả các bang phái ngầm tại Phụng Thê trấn đều quy phục hắn. Nghe nói hắn ta chính là người tu luyện nội công, thực lực sâu không lường được. Cuối cùng, một mình hắn xưng bá tại Phụng Thê trấn không có người trị được hắn. Quan phủ cũng một mắt nhắm, một mắt mở với hắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói thật cái dáng vẻ này của Trần An vốn là học từ Mạc Phong mà ra. Một dáng vẻ luôn luôn bình tĩnh, điềm đạm, suy nghĩ kỹ càng, vô cùng khó đoán.

Lê Xuân liền nuốt nước bọt, vị công tử này xem ra cũng không phải người thường, xem thái độ này liền biết. Người bình thường ở đây nhắc tới Tam Gia liền như “chuột thấy mèo” dáng vẻ tránh né. Người này thì tốt rồi, trực tiếp hỏi chỗ ở của Tam Gia. Hắn ban đầu còn chủ động tiếp cận người ta, hóa ra hắn mới là người bị lừa. Cũng may mắn vị công tử này chỉ muốn tìm tình báo, nếu không cho dù hắn có chín cái mạng cũng không thoát khỏi c·ái c·hết.

Lê Xuân liền vui mừng, xem ra cũng không phải là có chuyện gì. Người này chỉ đơn thuần là muốn tìm một chân tình báo mà thôi. Hơn nữa hắn rõ ràng cũng không lỗ. Mặc dù Lê Xuân háo sắc, nhưng chuyện khác không nói, riêng về phương diện tình báo, hắn quả thật là rất có tự tin ở Phụng Thê trấn.

Trần An khẽ cau mày. Kẻ này nếu tu luyện nội công, vậy thì sẽ có chút rắc rối. Hắn vẫn giữ bình tĩnh hỏi tiếp: “Đám bang phái trước nay ở Phụng Thê trấn thực lực thế nào?”

Trần An thuê tạm một khách điếm gần đó nghỉ ngơi. Hắn nằm trên giường từ từ suy nghĩ.

Lê Xuân nghĩ đến đấy liền thấy sợ hãi, không chút chậm trễ nói: “Tam Gia hắn thông thường ban ngày sẽ đ·ánh b·ạc ở sòng bạc Phú Quý cách đây một con phố. Đến đêm sẽ tới thanh lâu này chơi gái.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Xuân liền lộ ra một dáng vẻ thèm thuồng muốn lập tức tiến lên. Trần An lại nói: “Chậm đã.”

Trần An hài lòng, đứng dậy vỗ vỗ vai Lê Xuân, trước khi rời đi còn nói: “Tình báo ở Phụng Thê trấn này mỗi ngày đều đến khách điếm bên kia đường nói cho ta một lần. Nếu có tình báo nào cấp bách, đưa đến cho ta càng nhanh càng tốt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần An gật đầu, ít nhất xem ra Lão Nhị và Tam Gia cũng không phải là người quá thân cận, như vậy còn dễ làm. Trần An liền hỏi nốt câu cuối cùng: “Tam Gia, hắn ở đâu?”

Trần An cười lạnh. Chữ "bảo hộ" này xem ra dùng rất chuẩn. Vốn dĩ Phụng Thê trấn này thì có ai phá phách làm ăn của các ông chủ kia ngoài đám người bang phái này cơ chứ? Phí "bảo hộ" này nói trắng ra là tiền phí đổi lại sự bình yên thì đúng hơn. Nhưng nếu có người không nộp, vậy thì đen đủi rồi. Xem như bọn họ sẽ phá cho việc làm ăn của người đó đến mức đóng cửa không được, mở bán cũng không xong.

Lê Xuân liền tiến tới chỗ Trần An xoa xoa tay, vẻ mặt háo sắc mong chờ cười nói: “Công tử, có thể cho ta vào trong cùng không?”

Tú bà thấy Trần An lạ mặt liền có chút do dự. Trần An liền lấy trong người ra một túi tiền ném cho bà ta. Tú bà cầm lấy ước lượng số tiền bên trong liền cười hớn hở hỏi: “Công tử muốn mấy cô nương ạ. Cô nương ở thanh lâu chúng ta đảm bảo phục vụ tốt nhất Phụng Thê trấn.”

Lê Xuân liền cười cười nói: “Thành giao.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương gia là gia tộc lớn ở Cổ Dung thành, mặc dù so với Lâm gia thì còn kém một trời một vực. Nhưng hiện cũng tại chỉ là một cái Phương gia này, Trần An đã không có đối sách. Quả thật, thực lực mới luôn là thứ có tính đảm bảo tốt nhất.

Lê Xuân lúc này mới phản ứng lại lời nói của Trần An. Người này vì sao từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, lại còn vô cùng thoải mái với hắn như vậy.

Chương 20: Tình báo

Trần An liền cười nhẹ, xem ra tên Tam Gia kia thực lực cũng chả tới đâu xem như cũng chỉ là Thối Thể cảnh. Đám bang phái ban đầu cảnh giới thấp đến như vậy cũng mất tới cả tuần mới có thể thu thập toàn bộ. Không phải đã nói rõ cảnh giới của hắn cũng không cao sao? Cho dù hắn chỉ mang tới có chục người, nhưng một trấn nhỏ như Phụng Thê trấn thì đám bang phái kia cũng tích cóp được bao nhiêu người cơ chứ?

Trần An mặc trên người là một bộ đồ cẩm bào trông có nhiều phần giống công tử nhà giàu. Lê Xuân thấy Trần An lạ mặt, có thể hắn mới theo người nhà tới Phụng Thê trấn buôn bán. Mà thường những cái loại người này, đều muốn tìm một chút thanh lâu, tửu quán, sòng bạc hay các trốn chơi bời tiêu tiền. Vì thế, những người giống như Lê Xuân này sẽ chuyên giới thiệu một vài địa điểm tốt cho bọn họ, tiền kiếm được cũng sẽ không ít. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cứ nằm nghĩ ngợi cũng không thể nghĩ ra được cách giải quyết, hắn trước tiên cần phải tìm tình báo người tên Tam Gia. Phương gia Trần An không đối phó được, chẳng nhẽ chỉ một người này hắn cũng không có biện pháp? Nếu như vậy hắn ngay lập tức cuốn khăn gói “cút” trở về Cổ Dung thành, an phận thủ thường mà tu luyện là được rồi còn chạy đến Phụng Thê trấn này phí thời gian làm gì? .

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Tình báo