Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Ta cho ông một cơ hội cuối cùng để ra giá!
Chương 21: Ta cho ông một cơ hội cuối cùng để ra giá!
Đạt được mục đích, Trần An cũng không còn lí do để ở lại thanh lâu này. Hắn liền đi về khách điếm ngẫm nghĩ.
Nếu ở tình huống này, trước tiên có lẽ hắn vẫn nên đến chỗ Lão Nhị hỏi mua lại tửu quán. Giá tiền cao một chút cũng không sao, coi như là đổi lấy bình yên. Sau đó vẫn như thường lệ, hắn coi như là một người bình thường đến trả lệ phí bảo hộ cho Tam Gia. Nếu Lão Nhị không đồng ý, vậy xem như ông ta đen đủi.
Trần An liền hỏi một người đi đường vị trí tửu quán Lão Nhị. Hắn không trở về khách điếm nữa mà trực tiếp quay đầu đi về hướng tửu quán.
Lão Nhị thực ra tên là Lưu Nhị. Là người từ bên ngoài tới Phụng Thê trấn chục năm trước. Ông ta tuổi đã ngoài thất tuần cho nên mọi người mới gọi là Lão Nhị. Trần An đánh giá ông ta chính là một kẻ già đầu, có rất nhiều kinh nghiệm.
Ông ta tuổi tác đã cao nhưng vẫn mua lại tiệm thuốc của Trần gia mở tiệm ăn. Vốn dĩ quy mô của tiệm thuốc Trần gia cũng không lớn, làm tửu quán cũng chỉ ở cỡ trung. Nhưng lại rất thích hợp cho một người như ông ta, vì ông ta chỉ cầu chính là bình yên.
Ông ta tuổi tác đã cao, có một người con. Nhưng con ông ta lại là thuộc loại “muốn ăn mà không muốn làm”. Tiền ông ta tích cóp được lúc còn trẻ sợ rằng sớm muộn cũng sẽ bị tiêu hết.
Vì thế ông ta mua lại Tiệm thuốc của Trần gia lúc đó, không sửa đổi nhiều mà chỉ dọn dẹp qua rồi mở thành tửu quán. Nếu thua lỗ, ông ta cũng sẽ không mất nhiều tiền. Nếu có lãi, ông ta sẽ có thể từ từ có nguồn tiền tăng lên. Như vậy, một tửu quán quán với quy mô tầm trung như này chính là vô cùng phù hợp với ông ta.
Lưu Nhị cũng không chút ngần ngại nịnh nọt Tam Gia, mặc kệ người khác nói ra nói vào. Cũng chỉ vì ông ta muốn kiếm lấy một cái chỗ dựa. Ông ta không tự tin về khả năng buôn bán, làm ăn của mình.
Cho nên nếu ông ta có thể “đậu lên cành” của Tam Gia, ông ta chính là người không thể bị đào thải trong cạnh tranh ở Phụng Thê trấn này. Cho dù không thể, ông ta cũng có thể giảm thiểu rủi ro thất bại.
Sắc trời đã gần tối, đây chính là thời điểm các tửu quán đông người nhất trong ngày. Bước vào bên trong, không quá bất ngờ khi người trong quán cũng tương đối náo nhiệt.
Nhưng ở thời điểm thuận lợi nhất trong ngày này mà lại cũng chỉ được như vậy, xem ra việc làm ăn của Lão Nhị này cũng không thực sự tốt. Trần An khẽ cười, như vậy hắn càng có nắm chắc sẽ thành công.
Trần An trước tiên vẫn gọi món ăn như bình thường. Sau khi ăn xong, hắn gọi tiểu nhị trả tiền rồi nói: “Ông chủ Lưu có đây không?”
Tiểu nhị đương nhiên biết Lão Nhị là chủ của tửu quán này. Ngay ở tên quán đã có tên của hắn, ai mà chả biết tửu quán này của Lão Nhị cơ chứ.
Tiểu nhị liền nói: “Hình như ông ấy ở bên trong.”
Trần An liền nói: “Được. Bảo với ông ấy, người của Trần gia tới có việc muốn thương lượng.”
Người tiểu nhị kia lập tức liền đi ra phía sau tửu quán.
Một lúc sau, tiểu nhị đó đến chỗ Trần An nói: “Trần công tử, mời ngài đến phòng khách của Trần gia khi xưa.”
Trần An gật đầu, đứng dậy đi vào bên trong. Hắn mặc dù chưa từng tới đây, nhưng khi xưa mỗi phòng thường được tách riêng ra so với các phòng khác. Tức ví dụ như phòng tiếp khách và phòng bếp thường sẽ được tách riêng ra ở hai căn nhà khác nhau. Phòng ngủ lại cũng được tách ra riêng. Cho nên một căn nhà thông thường sẽ bao gồm khoảng từ ba đến bốn phần nhỏ.
Đương nhiên, phòng tiếp khách thường sẽ là phòng to nhất. Trần An cũng rất dễ để đoán ra việc này. Hắn tiến tới, cửa sớm đã được mở sẵn. Ngồi ở chủ vị lúc này là một người tóc đã sớm bạc, trên thân mặc một bộ cẩm bào đã cũ, dáng vẻ cũng có chút mệt mỏi. Có vẻ mấy năm nay, sức khỏe của ông ta cũng không tốt.
Ông chủ Lưu nhìn đánh giá Trần An một hồi rồi nói: “Ngươi chính là Trần An, con trai của Trần đại phu năm đó?”
Trần An không cần sự cho phép của ông chủ Lưu liền tiến tới ngồi ở thứ vị uống trà. Hắn uống một ngụm trà rồi nói: “Là ta.”
Dáng vẻ của Trần An vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng giống như căn nhà này hắn mới chính là chủ. Mặc dù gương mặt hắn còn rất trẻ, nhưng chính những hành động của Trần An cho thấy hắn rất thành thục. Chính điều này khiến ông chủ Lưu có chút kiêng dè.
Ông ta hỏi Trần An: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”
Trần An nói: “Ta muốn mua lại Tửu quán.”
Ông chủ Lưu có chút bất ngờ nhưng sau đó bình tĩnh lại. Hắn liền cảm thấy có chút vấn đề. Trần An nghe nói là một người tu hành, vậy hắn đột nhiên quay trở về lại muốn mua lại Trần gia là có ý gì? Chẳng phải nói Trần gia có bí mật hay gì đó sao? Vậy mình bán trở lại cho Trần gia tương đương với tự bán cơ duyên. Ai mà đi làm chuyện ngu ngốc này cơ chứ.
Lưu Nhị liền cười dáng vẻ vẫn vô cùng thân thiện nói: “Trần thiếu gia, ngươi cũng nhìn thấy ta tửu quán đang làm ăn như vậy thuận lợi. Sao nói bán là bán chứ?”
Trần An liền cười lạnh nói: “Ông chủ Lưu, đừng đùa ta chứ. Hiện tại đang là thời điểm tốt nhất trong ngày, quán của ông cũng không quá được năm bàn ăn. Như vậy cũng gọi là thuận lợi rồi?”
Ông chủ Lưu cũng không ngờ Trần An vậy mà lại tinh mắt như vậy, nhưng xem ra cũng chỉ là một vài điểm khôn vặt. Hắn còn trẻ như vậy, sao mà có thể đối đầu với một lão già tuổi sống trên đời còn nhiều hơn tuổi cả hắn và cha hắn cộng lại được chứ?
Ông chủ Lưu liền nói: “Trần thiếu gia, ta ở nơi đây cũng đang tốt như vậy. Ta hiện tại cũng chưa muốn bán. Đợi thêm một thời gian nữa ta sẽ nhượng lại cho cậu được không?”
Trần An lại cười lớn nói: “Làm việc với ông chủ Lưu thật sảng khoái. Vậy một thời gian nữa là bao lâu?”
Ông chủ Lưu cũng cười vô cùng hào sảng nói: “Ước chừng một hai tháng, cũng có thể là một năm. Mà không biết lần này Trần thiếu gia trở về là muốn làm gì? Ở lại có lâu hay không?”
Trần An liền cười lớn rồi lập tức bóp nát chén trà trong tay thay đổi sắc mặt nói: “Ông chủ Lưu, đừng giở trò với ta. Hai ngày, ta cho ông thời gian duy nhất là hai ngày để sắp thu dọn.”
Nhìn thái độ cường thế của Trần An, Lưu Nhị liền bị dọa sợ. Nhưng ông ta dù sao cũng là kẻ già đầu. Lấy lại bình tĩnh chỉ tay về phía Trần An quát lớn: “Trần An, tửu quán hiện tại là của ta. Không phải của Trần gia, ta không bán là không bán.”
Trần An liền miệng liền nhẹ nhếch lên một góc độ quái dị vừa tiến tới gần vị trí của Lưu Nhị, chân khí trong người vừa khẽ động. Túi càn không liền nhẹ rung lên, một thanh cổ kiếm mang tên Trầm Mộc liền xuất hiện trong tay của hắn.
Trần An từ từ rút ra thanh kiếm, tiếng lưỡi kiếm ma sát với lõi đồng bên trong vỏ kiếm gỗ liền vang lên. Hắn khẽ nói: “Lưu Nhị, nói cho ông biết, ta là người tu hành. Tam Gia ta còn không sợ hắn. Chỉ một lão già sắp c·h·ế·t như ông còn muốn giở trò với ta? Ông tốt nhất nên giống như tính cách của ông. An phận thủ thường, biết người biết ta một chút. Có những thứ, ông muốn cũng không thể nào chạm tới được.Ta cho ông một cơ hội cuối cùng ra giá.”
Lưu Nhị liền hoảng sợ, ngồi trên ghế liền bị ngã ngửa ra phía sau. Dáng vẻ vô cùng hoảng hốt còn quên cả hét lên. Hắn nhìn Trần An tay cầm kiếm ngày một tiến gần đến miệng lắp bắp nói: “Hai ngàn. Không, một ngàn. Không, không Trần thiếu gia. Tửu quán vốn là của Trần gia, hiện nay trả lại Trần gia cũng là đương nhiên.”
Trần An liền khẽ cười, khi hắn vừa đưa kiếm lên đến trước mi tâm của Lưu Nhị, cũng là khi hắn nghe được câu cuối của lão ta. Nhìn dáng vẻ mồ hôi chảy ròng ròng của Lưu Nhị khiến Trần An liền tỉnh táo lại cũng cảm thấy mình có phần quá tay.
Trần An thu kiếm lại, chân khí khẽ động, một túi tiền lớn ước chừng có gần ba ngàn đồng Thiên Đức thông bảo xuất hiện trong tay hắn. Trần An quăng túi tiền về phía Lưu Nhị quay lưng bỏ đi, chỉ lưu lại một câu nói: “Trong túi có khoảng ba ngàn đồng Thiên Đức thông bảo. Ông có thời gian một đêm thu dọn đồ đạc. Sáng mai tới đưa chìa khóa cho chưởng quầy khách điếm bên kia đường. Nếu không hậu quả tự chịu.”
P/s: Xin chào các độc giả. Trong Ma Việt của ta có nói đến Đồng Thiên Đức thông bảo. Đơn vị tiền tệ này có vẻ khá lạ nên hôm nay ta sẽ giải thích một chút để độc giả khi đọc truyện có thể hiểu rõ hơn. Xin lỗi các độc giả vì sự chậm trễ này.
- Thông bảo chỉ là để chỉ tiền của triều đình đúc ra rồi phát hành trong nước. Nguyên liệu là bằng đồng.
- Thiên Đức là tên hiệu của Hoàng đế. Ta thêm vào phía trước là để chỉ về triều đại của hoàng đế ấy. Giả dụ đối với Hoàng đế Quang Trung thì sẽ là Đồng Quang Trung thông bảo. Tuy nhiên truyện của ta cũng không phải dã sử cho nên sẽ không có Hoàng Đế Quang Trung ở đây (>.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.