Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 22: Tửu quán

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Tửu quán


Trần An cũng sai chưởng quỹ sửa biển hiệu thành “Trần gia Tửu quán”.

Trần An lướt qua năm người, chỉ vào một người nói: “Ngươi, tiến tới nhận mười lăm đồng rồi rời đi. Ngươi vốn chỉ là đoán bừa theo bốn người bọn họ. Ta coi như cho ngươi thêm năm đồng vì sự may mắn.”

Lần lượt từng người lên ngửi thử, kết quả có năm người đoán trúng và hai người đoán sai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Suy nghĩ đó liền khống chế lấy hắn, khiến hắn không cách nào gạt bỏ đi. Hắn vô thức vận chân khí, rút kiếm tiến về phía Lưu Nhị. Nhưng ở thời điểm cuối cùng, hắn cũng bất chợt tỉnh táo lại. Hắn sao có thể chỉ vì chuyện như vậy mà ra tay g·iết người cơ chứ. Đó là hành vi của những kẻ ma đạo.

Từ từ nghĩ kỹ, hắn cảm thấy cũng đáng để cược một chút. Lưu Nhị là kẻ ham tiền, đứng trước sự đe dọa đến từ Trần An, lại cũng vẫn có tiền tới tay. Số tiền Trần An đưa cho hắn thậm chí còn nhiều hơn một nửa so với tiền lão ta bỏ ra mua lại tiệm thuốc ban đầu. Rõ ràng Lưu Nhị đã không còn lý do để cự tuyệt lời đề nghị của Trần An.

Trần An muốn chính là tình cảnh này. Muốn tất cả những người làm phải luôn luôn phấn đấu. Chẳng phải bọn họ đi làm đều là vì tiền sao? Vậy ta cho các ngươi cơ hội kiếm càng nhiều tiền, hoàn toàn dựa vào là thái độ và sự cố gắng của các ngươi.

Nhưng nếu sau khi tỉnh táo lại ông ta nhận ra rất nhiều sơ hở, vậy phải làm sao? Trần An đang vô cùng do dự, có nên theo như kế hoạch ban đầu đi tìm tên Tam Gia hay không.

Chương 22: Tửu quán

Nhưng nếu Lưu Nhị là một tên xảo quyệt, đê tiện, tham lam vô độ muốn ăn cả thì Trần An xem như "mất cả chì lẫn chài". Không nghĩ được nhiều, Trần An "tặc lưỡi" đến đâu hay đến đấy, tùy cơ ứng biến.

Hai người trù sư liền có chút lo sợ lắc đầu. Bọn họ trước nay ở quán đều nấu tùy ý vô cùng. Có những lúc nấu không ngon khách phàn nàn, bọn họ cũng chả thèm quan tâm, mặc kệ. Giờ thì hay rồi, trực tiếp trừ tiền lương, quá ba lần còn đuổi việc. Xem ra không thể không làm ăn hẳn hoi được rồi.

Trần An liền nói: “Vân Hương Mỹ Tửu mùi hương vô cùng đặc biệt. Kim Sơn tửu có màu ngả vàng của ngô nếp. Vậy mà hai ngươi không phát hiện ra. Ngươi nói ta giữ các ngươi lại có ích gì? Ta cho các ngươi mỗi người mười đồng coi như tiền công tháng này. Rời đi đi.”

Trần An nhìn lướt qua mười người này đánh giá một chút. Hai trù sư, một chưởng quỹ và bảy tiểu nhị.

Sau một đêm trằn trọc, sáng tỉnh dậy, kết quả vậy mà như ý, xem ra trời cũng giúp hắn. Trần An thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng thực ra hắn đâu biết, thành quả này tất cả là do chỉ một khắc hắn mất kiểm soát bởi tâm ma cơ chứ.

Nhưng hiện tại, chỉ còn bốn người tương đương với tiểu nhị sẽ luôn luôn phải làm việc. Khác biệt chỉ là có lúc thì làm cật lực, có lúc thì làm nhẹ hơn một chút mà thôi.

Trần An trước tiên bảo chưởng quỹ lấy ra sổ sách trong khoảng thời gian vừa rồi.

Bảy người tiểu nhị sắc mặt liền đen. Trực tiếp loại gần một nửa, như vậy cũng quá nhiều. Mặc dù bình thường quán ăn vắng khách, bọn họ bảy người chính là vừa làm vừa chơi. Nhưng khi đông khách, bảy người cùng làm thì cũng sẽ tương đối nhàn.

Đám ngươi kia vừa mặt mày ủ rũ, nghe đến việc được tăng tiền công lập tức liền vui vẻ trở lên. Mặc dù tăng giờ làm, nhưng tổng lại chỉ là tăng lên có một canh giờ rưỡi mà thôi, nhưng tiền lương gần như gấp đôi. Đặc biệt là chưởng quỹ và tiểu nhị, trực tiếp được ăn một thành tiền hoa hồng. Đừng tưởng một thành là ít thực tế là rất nhiều, hoàn toàn phụ thuộc vào tình trạng của tửu quán. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, Trần An lại cười nói: “Nhưng tăng tiền công cũng phải có biện pháp để phạt phải không?”

Chưởng quỹ gật đầu run sợ. Làm việc với người thiếu niên này, đúng là “cầu phú quý trong nguy hiểm”.

Trần An nhìn đám người tiểu nhị nói: “Các ngươi cũng tương tự. Nếu có khách phàn nàn về phục vụ, ta trực tiếp trừ vào tiền công của các ngươi. Nhưng mỗi lần trừ một phần mười tiền công. Quá ba lần, trực tiếp khai trừ.”

Trần An liền nhìn hai người trù sư một hồi nói: “Nếu có tăng tiền công vậy cũng phải có cách phạt. Nếu có người phàn nàn về chất lượng đồ ăn, mỗi một lần trừ hai đồng tiền công. Một tháng nếu vượt qua ba lần, trực tiếp khăn gói lăn ra ngoài tửu quán. Đừng bao giờ nghĩ có chuyện quay trở về. Trù sư, hai ngươi có ý kiến gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó mới là điểm mấu chốt dẫn đến cục diện hiện tại. Không phải kẻ nào đứng trước nỗi sợ với c·ái c·hết cũng có đủ sự tỉnh táo để suy nghĩ.

Trần An rời đi tửu quán Lão Nhị. Hắn thực ra không hề muốn phải đe doạ lão ta đến mức độ như vậy. Nhưng không hiểu sao tại thời điểm đó, hắn đã nghĩ rằng tên Lưu Nhị này thật đáng c·hết. Suy nghĩ này xuất hiện trong não hải của hắn mà không thể nào xóa đi.

Đây là hai loại rượu nổi tiếng gần xa khắp Việt quốc, vang danh thiên hạ. Tục nấu rượu của người Việt đã có từ cả hàng ngàn năm nay, đương nhiên rượu cũng thuộc hàng thượng phẩm trong thượng phẩm. Thậm chí, hai loại rượu này trong thời gian ngắn còn khiến chân khí có phần tăng lên.

Trần An gật đầu một cái chào hỏi. Những người này chắc hẳn là đều đã được Lưu Nhị nói trước việc lão ta rời đi. Xem ra trước tiên hắn vẫn cần sửa sang lại tửu quán một chút.

Trần An liền nói với chưởng quỹ: “Đem cho ta một vò Vân Hương Mỹ Tửu và một vò Kim Sơn tửu lên đây.”

Trần An trước tiên lấy ra năm trăm đồng thông bảo nói với chưởng quỹ. Đầu tiên giảm tất cả tiền ăn xuống một thành. Hôm nay đóng cửa sửa sang lại quán, lau dọn, thay hết tất cả mọi thứ một lượt. Đồng thời, ngày mai khai trương giảm một nửa tiền ăn trong cả ngày.

Trần An xem một lượt, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao đám người này dáng vẻ làm việc luôn kém đến như vậy. Hắn cũng nhận ra vì sao mà tửu quán này làm ăn lại không thuận lợi.

Tiền ăn thì quả thật có chút cao so với các tửu quán khác. Mà tiền trả cho người làm thì lại thấp, đương nhiên đám người này không có tinh thần làm việc rồi.

Trần An không ngờ rằng, chính sự đe dọa cuối cùng của hắn đã đem đến nỗi sợ hãi lấn át toàn bộ lý trí của Lưu Nhị. Khiến lão ta thiếu đi tỉnh táo để phán đoán. Trần An cũng không hề biết, hình tượng hiện tại của hắn trong lòng Lưu Nhị chính là một nỗi ám ảnh với lão ta. Mỗi khi lão ta nghĩ đến cách phản kháng, nhớ lại hình ảnh của Trần An, lão ta liền sẽ run lên.

Đám người kia đang vui mừng, nghe đến đây liền chột dạ, có chút lo lắng. Trần An nhìn lướt qua bảy người tiểu nhị nói: “Bảy người tiểu nhị, quá nhiều. Ta sẽ chỉ giữ lại bốn người.”

Trần An liền tạm thời rời đi tiến về sòng bạc. Hắn vẫn còn việc khác cần phải giải quyết.

Lúc đó giống như có người nói với hắn. Phải rồi, chỉ cần g·iết Lưu Nhị rồi tăng tiền bảo hộ ném cho Tam Gia. Hắn ta là một tên tham tiền háo sắc. Lưu Nhị với hắn ta vốn cũng chẳng khác gì một con c·h·ó. Số tiền đủ lớn, hắn sẽ động tâm, ta cũng sẽ không cần lo lắng Phương gia. Chẳng phải là cách làm đơn giản nhất sao?

Hai người kia liền thở dài, quả thật bọn họ không có chú ý tới điểm này. Làm ở tửu quán mà còn không phân biệt được rượu, trước nay còn từng lấy nhầm rượu cho khách. Quả thật nhận tiền công cao như vậy bọn họ cũng xấu hổ. Tiến đến nhận tiền của Trần An rồi lập tức rời đi. Dù sao Trần An như vậy đã là đối đãi vô cùng tốt với bọn họ.

Trần An nhìn chưởng quỹ cười: “Chưởng quỹ. Mỗi lần tính sai sổ sách, sai lệch bao nhiêu lấy tiền công của ngươi bù vào. Nếu không đủ, xuống làm tiểu nhị tới khi nào trả đủ nợ mới thôi.”

Trần An lúc này vẫn đang suy nghĩ, cho rằng chính mình đang ở một thế “đ·ánh b·ạc”. Hắn đang cược vào lòng nhát gan của Lưu Nhị. Hắn còn đang lẩm bẩm nói tâm ma đáng c·hết, khiến hắn tại thời điểm mấu chốt mà lỗ mãng như vậy. Lẽ ra hắn vẫn còn cơ hội đàm phán với lão già kia.

Trần An liền ước lượng một chút nói: “Tiền công mỗi tháng của trù sư tăng từ mười lăm đồng lên hai mươi lăm đồng. Chưởng quỹ tiền công mỗi tháng giảm xuống bằng với tiểu nhị. Nhưng tiền công của các ngươi trực tiếp lấy từ một thành tiền hoa hồng mỗi tháng chia đều. Đương nhiên, thời gian làm mỗi ngày kéo dài ra. Sáng mở quán sớm hơn nửa canh giờ. Buổi tối mở đến hết giờ Tuất. Có ý kiến gì không?”

Người kia cũng thở dài tiến đến nhận tiền, hắn quả thật tưởng rằng có thể qua mắt của Trần An nhưng không ngờ rằng người này trẻ tuổi như vậy đã vô cùng tinh tường. Quả thật, Trần An cũng không quá để ý những thứ này. Hắn có thể phân biệt được là do hôm trước ở Cổ Dung thành, Mạc Phong và A Hổ trong khi uống rượu đã nói cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám người tiểu nhị cũng vâng vâng dạ dạ. Hiện giờ Trần An là chủ. Hắn nói sao thì là như vậy. Dù sao tiền công vẫn đang ở phía trước, giàu sang phú quý cũng đang ở phía trước. Loại cám dỗ này thực sự rất có mị lực với những kẻ nghèo hèn.

Trần An đổ rượu ra hai cái bát rồi nói: “Các ngươi mỗi người tiến đến, chỉ được ngửi không được uống. Ai phân biệt được hai loại rượu này, thông qua.”

Trần An cảm thấy khó hiểu, một tửu quán nhỏ như vậy, cần gì tới bảy tiểu nhị cơ chứ? Trong khi đó, cả bảy tiểu nhị này ai lúc nào cũng một vẻ vô cùng uể oải, chán nản, thiếu tinh thần.

Trần An ít nhất đã thu được một bài học. Hắn là người không s·ợ c·hết nên trong suy nghĩ cũng có chiều hướng cho rằng người khác cũng như vậy. Nhưng may mắn, Trần An lần này cược đúng. Nhẹ mỉm cười, hắn lần đầu với thân phận ông chủ bước vào trong tửu quán. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên trong lúc này đứng tổng cộng mười người cúi đầu nói: "Trần công tử."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Tửu quán