Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Sỉ nhục
Trần An có khả năng g·iết c·hết Tam Gia mà an toàn lui lại. Nhưng đổi lại, tửu quán mà hắn dày công tính kế cũng không thể quay về. Trần gia sau đó cũng bị người lục soát, khó tránh khỏi những bí mật bị lộ ra. Vậy công sức của hắn coi như đổ sông đổ bể chỉ vì một khoảnh khắc nhiệt huyết. Nó đáng sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi hết ván bài tổ tôm, tên Tam Gia liền quay ra cầm tiền vỗ vỗ mặt Trần An nói: “Tiền của mày, ông đây đã nhận. Về nói với thằng cha mày, liệu làm ăn cho nó đàng hoàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc dù quần áo trên thân là một bộ giao lĩnh lộng lẫy nhưng trông vẫn vô cùng luộm thuộm. Quả nhiên, không phải ai khoác lên một bộ giao lĩnh cẩm bào đều trông giống quý tốc. Trần An tự hỏi: “Tên này có thật sự đã luyện qua võ không vậy?”
Trần An chậm rãi tiến vào bên trong sòng bạc.
Động tĩnh bên này đã sớm thu hút sự chú ý của đám người đang chơi tổ tôm bên trong. Tam Gia liền hét lớn nói: “Có chuyện gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An liền lấy trong ngực ra một túi tiền ước chừng có tới gần hai trăm đồng. Tam Gia đưa tay ra cầm lấy túi tiền của Trần An. Đúng lúc này, hắn liền cầm nguyên túi tiền của Trần An ném thẳng vào mặt của y.
Đúng lúc này, hắn chợt nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường. Đúng, là chiếc giường. Hắn chưa tìm dưới gậm giường. Trần An gửi gắm tất cả hi vọng còn sót lại vào cái gầm giường này. Lẽ nào kho sách của Trần gia được để dưới lòng đất?
Chán nản Trần An trở về phòng ngủ, các vết bầm tím trên mặt dần sưng tấy nhưng hắn một chút cũng không để ý. Chẳng nhẽ mật tịch không được để ở Phụng Thê trấn mà là tổ địa Trần gia ở Thiên Trường phủ?
“Chi chi.”
Trần An tìm đến sòng bạc lớn nhất Phụng Thê trấn. Quả thật, hắn đang muốn tìm đến Tam Gia. Hắn không sợ Tam Gia, nhưng Trần An còn chưa dò xét được quan hệ của người này với Phương gia.
Nhưng Trần An cũng không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài. Hắn tư thái vẫn thả thấp, cung kính nói mặc kệ tên Tam Gia vẫn đang mải mê chia bài: “Tam Gia, tiểu nhân là Trần An. Mới tới Phụng Thê trấn vài ngày. Hiện tại mua lại Tửu quán của Lão Nhị, ta có chút tiền tới hiếu kính đại nhân.”
“Có ăn không? Không ăn thì bốc đi, nhanh lên!” - Một giọng nói khàn đặc lại có chút khó nghe vang lên.
Trước khi có thể xác định được, hắn vẫn nên chịu thiệt một chút. Hắn không thiếu tiền, hiện tại hắn chỉ muốn bình yên từ từ tìm ra bí ẩn của Trần gia. Thứ đó cho dù bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Tiếng hò reo liền im bặt dường như chờ đợi điều gì đó. Người kia tay run cầm cập thò vào đĩa nọc rút ra một quân bài rồi lật ngửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An hắn đã từng là một người như vậy. Nhưng khi hắn qua tuổi ba mươi, sự nhiệt huyết tuổi trẻ dần biến mất, thay vào đó là sự bình thản trước cuộc đời, suy nghĩ thấu đáo. Chính nó đã tạo nên một Trần An hiện tại, một người vóc dáng của tuổi mười bốn, nhưng suy nghĩ của hắn đã sớm nhìn thấu hồng trần.
Trần An nén giận, một vệt tím xuất hiện trên mặt của hắn. Nhưng chuyện này vốn không nằm ở chỗ đau, mà nó là sự sỉ nhục, thuộc về danh dự. Việc này sẽ ảnh hưởng một phần đến việc làm ăn của Tửu quán. Người khác có lẽ sẽ lo ngại nhưng Trần An cũng không quá quan tâm chuyện này.
Đối diện với sự sỉ nhục, có những người liền bị sự nhiệt huyết, sự giận dữ mà đánh mất lý trí. Đối diện với những câu nói xúc phạm tiền nhân, cũng có những người nóng giận mà mất khôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không có manh mối. Trần An còn ra thử ngoài tửu quán kiểm tra. Nhưng hắn cũng không tìm thấy một điều gì bất thường.
Trần An nhặt túi tiền lên đưa cho Tam Gia. Hắn ta lại một lần nữa cầm túi tiền ném vào mặt Trần An. Lần sau lại như vậy. Lần thứ tư rồi thứ năm. Trần An vẫn một vẻ mặt điềm nhiên, hắn không còn cười nhưng nét mặt vẫn như vậy, không chút cảm tình.
Chương 23: Sỉ nhục
Về cơ bản, kiến trúc căn nhà vẫn như vậy, Lưu Nhị trước đây cũngchỉ thay đổi đồ đạc trong phòng cũng không sửa lại gì nhiều. Căn nhà khá rộng, có 2 phòng ngủ lớn và một phòng để tiếp khách, một phòng ăn và một phòng bếp.
Đúng vậy, Trần An đã thành công trở thành một kẻ vô dụng trong mắt Tam Gia điều này càng có lợi cho hắn. Muốn yên bình, tốt nhất là trở nên vô dụng. Vô dụng đến nỗi những người khác còn không thèm động đến chính ngươi.
Sòng bạc vốn có hai tầng, nhưng lúc này ở giữa sảnh chính có một đám người quây vòng tròn. Tiếng hò reo ầm ĩ vang khắp sòng bạc.
“Tính cái gì mà tính. Nhanh nhảu lên.”
Tâm ma lúc này liền vô cùng dữ dội, thứ này chính là của Trần An tiền kiếp. Câu này chính là xúc phạm đến cha của hắn, khiến tâm ma gào thét như muốn Trần An ăn tươi nuốt sống tên Tam Gia. Nhưng lần này, Trần An vô cùng điềm tĩnh. Hắn tận lực áp chế tâm ma, lau đi v·ết m·áu trên miệng đi ra ngoài.
Nhưng Trần gia ở Phụng Thê trấn đã dời đi từ vài trăm năm trước. Bây giờ quay lại đấy, trước tìm được vị trí Trần gia không nói, có thể lấy được tổ địa lại càng thêm khó khăn.
Đứng ở cửa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời Phụng Thê trấn này, ngọn lửa tâm ma vẫn đang hừng hực cháy trong não hải như thúc ép hắn quay trở lại g·iết c·hết tên Tam Gia. Nhưng Trần An nhếch miệng cười, lẩm bẩm nói: “Thành công.”
“Dạ… vâng, vâng. Tam Gia, ngài cứ bình tĩnh cho con còn tính.”
Đám người liền ồ lên bàn tán không ngớt.
Trần An hạ thấp thái độ dáng vẻ cung kính, chắp tay nói: “Đại nhân, ta là Trần An. Ta mới mua lại tửu quán của Lão Nhị. Muốn tới hiếu kính Tam Gia một chút.”
“Á…à. Chi chi à? Ù. Thông tôm chi chi nảy! Tiền về tiền về!” - Vẫn là giọng nói khàn đặc kia nhưng lúc này rõ ràng đang cười như phá mả, không ngậm được mồm.
Trần An đương nhiên đã nghe được tiếng hồi nãy, xem ra người này chính là Tam Gia mà hắn cần tìm.
Nhưng khi Trần An đang muốn tiến vào bên trong, liền có một người mặc một bộ quần áo như nông dân, dáng vẻ hung hãn giơ đao chắn ngang người của hắn nói: “Đi đâu?”
Kiến trúc căn nhà này vẫn như vậy, bên ngoài là tửu quán. Đi xuyên vào bên trong là chỗ gia đình hắn thường ở.
Tiền thông bảo đều được triều đình đúc từ đồng, lại hơn hai trăm đồng thông bảo tương đương với một cái chày ném vào mặt của hắn.
Tên Tam Gia lại nói: “Đưa tiền lên đây.”
Trần An lần đầu nhìn thấy Tam Gia. Người này là một trung niên nhân ước chừng đã ngoài năm mươi, dáng vẻ gầy gò, người lùn mắt lại lé, gương mặt đê hèn.
Hắn hôm trước nghe Mạc Dung nói Trần gia có cả một kho tàng mật tịch về nghề săn mộ. Nhưng hắn không có chút ký ức nào của Trần An, sao biết được có manh mối gì chứ. Trần An thử tìm hết tất cả các ngõ ngách trong nhà, từ phòng khách, tới nhà bếp, phòng ngủ.
Sau cả ngày để cho đám người chưởng quỹ dọn dẹp, buổi tối hôm đó Trần An cũng lần đầu chính thức bước vào căn nhà trước đây của mình.
Thì ra do mặt Trần An còn quá trẻ, cho nên Tam Gia nghĩ rằng y chỉ là thay mặt cha đến đưa tiền. Vì vậy tiện tay sỉ nhục Trần An chính là ý muốn nỏi rằng lần sau nếu muốn nịnh hắn thì để cha Trần An tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.