Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 25: Rác rưởi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Rác rưởi


Tam Gia không kịp phản ứng, hắn không ngờ rằng Trần An lại ra tay. Lúc này, vẻ hoảng sợ liền bao phủ mặt của hắn. Nhưng tiếng kim thiết v·a c·hạm vang lên. Một thanh đao chắn đang chắn trước người của Tam Gia chặn lại kiếm của Trần An.

Võ đạo vốn phải từ chém g·iết mà đi lên. Tam Gia đã mất đi nhuệ khí của một võ giả. Hắn hiện tại, không còn khác gì một phế nhân.

Trần An nhìn trong đó có một người hắn quen. Không ai khác chính là Lê Xuân.

Trần An sắc mặt âm trầm, hắn biết chuyện này sớm muộn cũng sẽ tới. Nếu đã tới vậy giải quyết hết luôn một lần đi.

Hắn vẻ mặt không chút cảm tình nói: “Tới dọn dẹp cho ta đi.”

Người còn lại chớp mắt mà rút ra một thanh đoản kiếm bộ pháp vô cùng nhanh chóng xuất hiện phía sau lưng Trần An.

“Tam đệ, đại ca bị một tiểu tử họ Trần kia g·iết c·hết rồi. C·hết rồi. Ngươi không nghĩ báo thù còn ở đây nói hươu nói vượn.”

Tam Gia vẫn dáng vẻ cũ nói: “Tiểu tử, nghe nói tửu quán của ngươi làm ăn không tệ. Nộp một phần tiền hoa hồng, ta giữ cho quán các ngươi bình yên. Thế nào?”

Trần An hiện tại thực sự động sát tâm. Không phải do tâm ma, hoàn toàn chính là suy tính của hắn. Tên Tam Gia này dường như không muốn để cho hắn yên bình. Vậy thì chỉ cần tất cả các ngươi trở thành n·gười c·hết là được rồi.

Dù sao chưởng quỹ chỉ là người làm ăn bình thường. Đối mặt với đám người giang hồ đương nhiên sẽ sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhị ca, ta biết hiện tại ngươi rất nóng lòng báo thù. Nhưng ngươi thử nghĩ mà xem. Đại ca cùng với cả tên sát thủ Hắc Thiết lệnh bài của Huyết Y lâu kia, ở đó còn có cả Tam Gia mà còn bị hắn một mình đương trường g·iết cả ba. Huynh đi thì có ích gì chứ?”

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tam Gia, Trần An khinh thường nói: “Rác rưởi.”

Lê Xuân dáng vẻ vừa đi tới gần vừa run sợ. Trần An lấy giẻ lau đi v·ết m·áu trên kiếm. Tra kiếm vào vỏ hắn lại hỏi: “Lê Xuân, đám bang chúng còn lại ở Phụng Thê trấn tụ tập ở đâu?”

Trần An không chút cảm xúc, lập tức thu kiếm về. Cùng với tốc độ vô cùng nhanh chóng hắn xoay người ở góc độ quay lưng lại mà chém ra một kiếm.

Trần An cười nhếch miệng, phi Trầm Mộc đi đâm thẳng mi tâm của Tam Gia. Trầm Mộc kiếm xuyên qua não của hắn dễ như đậu hủ. Phía dưới quần của hắn, nước tiểu vẫn còn đang chảy ra. Nhưng hơi thở thì đã hoàn toàn chấm dứt.

Trần An cau mày hỏi: “Hắn tới làm gì?”

Thấy Trần An không chủ động tiến tới chào hỏi, Tam Gia liền nhếch miệng, dáng vẻ mỉa mai nói: “Tiểu tử, lại đây gia gia hỏi thăm một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ bên trong truyền đến một giọng nói.

Chưa đến mười chiêu, đao của người kia liền nứt vỡ. Trần An vẻ mặt không chút do dự, đâm Trầm Mộc xuyên qua cổ họng trước sự bất lực của y.

Trần An gật đầu đi ra khỏi tửu quán mặc kệ ánh nhìn của mọi người tìm đến Huyết Đao bang.

“Tam đệ, cho dù là mười chiêu hay một chiêu. Chúng ta từng kết nghĩa không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện c·hết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Ta không thể để đại ca ra đi một mình được.”

“Nhị ca, nghe ta nói. núi xanh còn đó không lo không có củi đốt. Đại ca không trụ tới mười chiêu. Nhị ca, ta không muốn mất thêm ngươi.”

Tam Gia lại được nước lấn tới: “Hay thế này đi. Thấy quán của ngươi kinh doanh cũng tốt. Nể mặt Tam Gia ta, ngươi bán cho ta tửu quán này đi. Giá hai trăm đồng hôm trước ngươi đưa cho ta. Thế nào?”

Hắn đến c·hết cũng không thể tin được một kẻ vừa hôm qua bị chính mình sỉ nhục còn không dám ngóc đầu lên nghe lời hắn như một con c·h·ó. Vậy mà chưa đến một ngày, hắn liền c·hết dưới tay kẻ đó còn thảm hơn cả một con c·h·ó. Thật đúng là trò cười.

Hắn nhấn mạnh từ “bình yên” mang giọng điệu châm biếm. Nhưng Trần An vờ như không hiểu hỏi: “Mấy thành?”

Trần An đối diện với thế công của người này không vui không buồn. Hắn hiển nhiên biết người này cũng tu luyện nội công. Cảnh giới có lẽ cũng chỉ như hắn. Nếu ngươi đã muốn c·hết, vậy thì cũng c·hết đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế công của Trần An liên miên bất tuyệt không dứt như mưa phùn mùa xuân. Khiến người kia không có một khắc nghỉ ngơi.

Trần An rất hài lòng về uy lực và sự sắc bén của Trầm Mộc.

Trần An hết kiễn nhẫn nói: “Nói nhanh lên.”

Hắn liền chém ra một đao về phía Trần An. Đao này dũng mãnh, quả quyết, sát phạt có, sắc bén có.

Tam Gia ăn miếng thịt rồi nói: “Bảy thành”.

Nhưng cũng chỉ dưới một kiếm này, đầu của người này lăn ra đất, mắt vẫn còn đang mở với dáng vẻ không thể tin được. Máu tươi bắn ra một đoạn dài trên sàn nhà. Vết cắt ở cổ và xương mịn vô cùng, trông chỉ giống như vết cắt của một miếng thịt lợn.

Chương 25: Rác rưởi (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, Trần An quay ra nhìn mọi người xung quanh. Dáng vẻ bọn họ đều đang vô cùng sợ hãi nhìn Trần An.

Bọn chúng lại lần nữa trêu chọc Trần An rồi phá ra cười. Sau rồi Tam Gia liền lấy ra túi tiền hôm trước lại một lần nữa ném vào mặt của Trần An.

Trần An chậm rãi đi ra ngoài. Lần này, Trần An không hề còn dáng vẻ cung kính nữa mà hắn vô cùng bình thản.

Trần An lấy tới hai vò rượu đi tới bàn của Tam Gia. Nếu hắn hôm trước còn có thể nhịn thì hôm nay cũng có thể nhịn.

Trưa hôm sau, Trần An đang ngồi đọc sách trong thư phòng đợi tên Lê Xuân đến hắn sẽ nhượng quyền lại rồi rời đi. Thì chưởng quỹ chạy vào, vẻ mặt lo lắng nói với hắn: “Công tử, Tam Gia tới.”

Trần An cũng chém ra một kiếm bên trong ẩn ẩn chân khí thanh thuần. Rõ ràng Trần An đang muốn g·iết người nhưng trong kiếm này còn không mang chút nào sát ý. Hoặc có lẽ, luồng chân khí thanh thuần kia đã ẩn dấu đi sát khí bên trong thanh kiếm.

Tam Gia nhìn Trần An dáng vẻ hoảng sợ, miệng lẩm bẩm nói: “Ngươi...ngươi, rốt cuộc là ai?”

“Chỉ là một tên sát thủ nam không ra nam, nữ không ra nữ cùng với một tên háo sắc phế vật. Có tác dụng gì chứ? Ngươi không đi, ta đi. Các anh em, theo ta báo thù cho đại ca.”

Người cầm đao kia nhìn Trần An hừ lạnh nói: “Giả thần giả quỷ.”

Tam Gia liền hét lớn: “Trần công tử, tha cho ta. Ta có rất nhiều tiền, ta đưa hết cho công tử.”

Trần An nhìn dáng vẻ của Tam Gia khinh thường. Hắn rõ ràng có cảnh giới là Thối Thể cảnh. Nhưng đã rất lâu hắn không động thủ, thậm chí trong tình huống này hắn cũng đã quên cả phản ứng.

“Nhị ca. Được rồi, ta đi cùng huynh.”

Nhưng đúng lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng bước chân. Trần An từ bên ngoài bước vào trong đường khẩu, thân hắn vẫn mặc một bộ viên lĩnh cẩm bào như công tử nhà giàu. Nhưng khắp người hắn đang là máu tươi không còn chút nào dáng vẻ phong lưu mà càng giống hơn là một tên sát thần.

Trần An liếc mắt nhìn xung quanh. Khách trong quán đã sớm chạy hết, chỉ còn lại ba người. Một là Tam Gia, một là tên cầm đao hôm trước và một người khác đội mũ che kín mặt, có lẽ cũng là tay chân của hắn.

Lê Xuân liền tuôn ra một loạt nói: “Ở gần sòng bạc có một nơi treo biển là Huyết Đao bang. Nơi đó chính là Huyết Đao bang đường khẩu.”

Đối diện với một kiếm này, đao của người kia liền bị bật lại. Lập tức rơi vào thế bị động trước thế công mãnh liệt của Trần An.

Lê Xuân lắp bắp nói: “Ở...ở...gần…gần…”

Chưởng quỹ cúi đầu nói: “Hắn nói muốn gặp công tử.”

Lúc này, Huyết Đao bang đường khẩu đang nhốn nháo hết cả lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần An lắc lắc đầu. Tên Tam Gia này vô cùng phế vật. Hắn còn không hiểu làm thế nào cách đây vài năm tên này có thể thu phục được các bang phái ngầm ở Phụng Thê trấn.

Nói rồi bọn họ cùng phá ra cười trêu chọc Trần An. Trần An vẫn không trả lời.

Chân khí khẽ động, túi càn khôn rung lên nhè nhẹ, Trầm Mộc kiếm xuất hiện trong tay của hắn. Một cái chớp mắt Trần An liền đâm một kiếm về phía Tam Gia.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Rác rưởi