Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 26: Hiện tại, ta là bang chủ Huyết Đao bang!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Hiện tại, ta là bang chủ Huyết Đao bang!


Trần An mặc dù chặn lại được đao này. Nhưng khi hắn đang muốn đẩy ra, một tiếng rút binh khí truyền đến tai khiến Trần An biến sắc. Hắn theo bản năng né tránh một cái.

Người cầm đoản kiếm chỉ rùng mình lên một cái, nước mắt chợt trào ra. Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy Trần An đang từ xa chạy tới. Hắn liền cố gắng kiềm chế lại nước mắt, thi triển cực hạn bộ pháp của bản thân, đâm một kiếm phong hầu về phía Trần An. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người này chứng kiến Trần An g·iết hai người đứng đầu bang hội bọn họ, vậy mà không chút sợ hãi còn lập tức đảo chiều nịnh bợ. Xem ra cũng là một kẻ cơ linh.

Nhưng đao của người này sức lực vô cùng lớn. Khiến Trần An không thể đánh bật đao của hắn ra được. Chiêu này của người Nhị ca này chính là “Bất Nhị đao”.

Đình chỉ chữa thương, Trần An nhìn ra sắc chiều tà bên ngoài cửa sổ mà cảm thán.

Đám người phía dưới sau một hồi nhốn nháo, liền có một người ước chừng gần ba mươi tuổi lao ra chắp tay nói: “Bái kiến bang chủ”.

Đám chưởng quỹ hiện tại nhìn thấy Trần An là một vẻ mặt sợ hãi. Giống như Trần An là một tên sát thần trong ma đạo vậy.

Trần An mới tới, lại toàn g·iết ba người đứng đầu Huyết Đao bang. Chuyện này sẽ khiến những kẻ khác sợ hãi. Nên bên cạnh Trần An hiện tại rất thiếu một người dùng, hiện tại không đánh cược đổi lấy phú quý thì đợi bao giờ?

Trần An mặc kệ thanh chủy thủ đang cắm trên vai chuyển hướng về phía người vừa đâm hắn. Vì hắn tự tin một khi giáp công, hắn có thể g·iết tên này trong vòng mười chiêu.

Nhưng một câu nói khi quay đầu, Trần An hoàn toàn không thể nhìn thấy cái nháy mắt ra hiệu của hai người này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hồi nãy Trần An đã được nếm thử mùi vị đó. Cảm giác đương nhiên không dễ chịu. Thiếu chút nữa hắn đã bỏ mạng tại nơi Phụng Thê trấn này.

Phùng Hiển chắp tay cung kính: “Tạ ơn bang chủ”.

Thanh Minh chân khí có tác dụng rất lớn cho chữa trị v·ết t·hương. Phần thịt bên trong vai hắn đã nhanh chóng lành lại một chút. Tay của hắn cũng đã có phần liền thịt lại. Cứ duy trì như vậy, ước chừng một tuần sau sẽ không có vấn đề gì.

Trần An nhìn hai người họ, vẻ mặt hắn lúc này có chút mê mang nói: “Ta là Trần An. Bất đắc dĩ ta mới g·iết hắn. Hai ngươi đi đi. Ta không lạm sát người vô tội.”

“Phập”. Một tranh chủy thủ cắm xuyên qua vai hắn. Trần An lăn sang phải kéo ra khoảng cách với hai người kia.

Sau một âm thanh ghê rợn. “Tạch… tạch” từng tiếng máu chảy từ tay của Trần An chầm chậm xuống sàn nhà. Lúc này, đoản kiếm chỉ còn cách mắt của hắn chưa tới một phân. Nhưng một thanh đoản kiếm khác đã đâm vào cổ họng người đối diện.

“Phốc” một tiếng. Trầm Mộc kiếm đâm thẳng vào ngực của người kia đóng hắn lên tường, không còn chút hơi thở. Mặc cho hắn đã đưa đao lên muốn chặn lại kiếm của Trần An, nhưng suy cho cùng đó chỉ là nỗ lực nhỏ nhoi trước sự to lớn của c·ái c·hết.

Phùng Hiển ngoài mặt thì điềm nhiên như không. Nhưng trong lòng hắn đang vui sướng không thôi. Canh bạc này hắn cược đúng.

Trần An nói: “Sau này những lúc ta không có ở đây, đám bang chúng này sẽ do ngươi quản.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần An trở về tửu quán bảo đám người kia làm việc như bình thường. Hắn trở về phòng ngủ, sắc mặt liền nhợt nhạt do mất máu quá nhiều. Tay trái đã gãy mất xương ngón giữa, bả vai trái hiện tại cứng đờ không thể cử động. Xem chừng bị trật khớp vai cùng với vết rách quá lớn. Nhưng đứng trước đám bang chúng, Trần An không thể để người khác biết mình đã trọng thương.

Hắn kiếp trước thuận dùng dao găm từ tay trái, chỉ tùy ý nhờ Trương Điền làm một thanh đoản kiếm, không ngờ rằng vậy mà hiện tại lại hữu ích.

Người được gọi Tam đệ kia liền lập tức gật đầu đồng ý nói: “Được. Nếu ngươi nói vậy. Ta cũng không trách ngươi.”

Thức này quan trọng nhất ở chiêu đầu tiên. Chỉ một lần xuất đao, đầu kẻ địch đã rơi, không cần đến chiêu thứ hai.

Xong rồi hắn quay ra nói với người kia: “Nhị ca, ta đi trước một bước. Nếu ngươi muốn báo thù, ta không cản. Ta mạng sống quan trọng.”

Thứ hai, cũng là do "Bất Nhị Đao" của người kia khiến hắn phản ứng dường như bị chậm lại một nhịp. Bất Nhị Đao mặc dù xuất đao rất mạnh nhưng nó cần được tụ lực trong thời gian lê trên mặt đất. Cũng vì Trần An nhìn ra sơ hở này, hắn mới tự tin dùng hết sức phi ra Trầm Mộc, một kiếm lấy mạng kẻ địch.

Trần An tự sờ tay lên vai. Hắn dùng lực tự chỉnh lại xương cho đúng vị trí. Cảm giác đau nhức khi chỉnh lại khớp sương khiến hắn không tự chủ mà cau mày lại. Nhưng nếu không chỉnh lại khớp xương bị lệch sau này rất có thể để lại dị tật. Tự băng bó v·ết t·hương cẩn thận, Trần An bắt đầu vận chân khí điều trị v·ết t·hương.

Người vừa mới trước tiên đứng ra kia bắt đầu chỉ đạo đám người khác: “Mau mau dọn hai các xác kia đi.”

Trần An lấy thuốc dưỡng thương ra, rắc rắc lên v·ết t·hương. Cảm giác ngứa và rát khiến hắn không chịu nổi mà khẽ rên lên một tiếng.

Ở thế giới này, mạng người đều giống như vậy, không khác gì cỏ rác. Chỉ cần ngươi mạnh hơn người khác, ngươi liền có thể không cần cố kị mà g·iết kẻ đó. Cũng sẽ không có quan phủ nào đứng ra giải quyết cho ngươi. Cũng vì thế, mà ở thế giới này đạo đức của con người vốn không đáng nổi vài đồng. Thật đáng thương cho những kẻ yếu đuối!

Người kia liền trả lời: “Tiểu nhân tên Phùng Hiển.”

Trần An nhìn hắn có chút thú vị hỏi: “Ngươi tên gì?”

Bọn họ là người lăn lộn giang hồ, chắc hẳn đều đã từng đổ máu. Nhưng g·iết người quyết đoán, ở thời khắc nguy hiểm mà vẫn bình tĩnh như Trần An thì quả là hiếm thấy.

Cơn đau nhức từ vai truyền đến, máu dần dần chảy ra ngoài từ miệng v·ết t·hương. Con người cũng là một loài động vật. Mà động vật khi đổ máu sẽ kích thích sát ý của nó, càng khơi gợi bản năng chiến đấu của một con thú. Giống như một con c·h·ó sói càng b·ị t·hương, lại càng hiếu chiến.

Thì ra trong một khoảnh khắc không bằng một cái chớp mắt ấy, Trần An đã dùng tay trái lấy ra một thanh đoản kiếm chuẩn bị trong người từ lần ở dược điền Bạch gia Thủy Giang thành đâm thẳng vào cổ họng của người kia. Cùng lúc đó, hắn điều chỉnh tư thế để đề phòng bất trắc.

Tên này liếc qua một cái liền đoán được ý đồ của Trần An liền lập tức dùng bộ pháp chuyển hướng chạy tới hướng của người dùng đao kia. Lúc này, Trần An mới phát hiện ra. Hắn chưa từng tu luyện bộ pháp.

Người được gọi Nhị ca liền mặc kệ, rút ra một thanh đại đao lê dài trên mặt đất tiến về phía Trần An.

Chương 26: Hiện tại, ta là bang chủ Huyết Đao bang!

Tiếng đao lê dài trên mặt đất cùng với đôi mắt đỏ ngàu như máu. Một lúc sau, bằng với tốc độ vô cùng nhanh, một đao này chớp mắt đã đến trước mặt Trần An. Trần An gương mặt điềm nhiên trong mắt hắn không có chỉ trong một khoảnh khắc đã rút kiếm chặn lại đao này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám người kia liếc mắt nhìn nhau cũng liền đứng ra hô lớn: “Bái biến bang chủ”.

Lòng người khó đoán, có thể một cái chớp mắt trước bọn họ cung kính với ngươi. Một cái chớp mắt sau thấy ngươi bị trọng thương liền không chút do dự mà đâm một đao.

Trần An mặt không đổi sắc rút ra chủy thủ ở vai cùng với đoản kiếm đã đâm quá một nửa trên tay phải. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn từ từ đi ra phía sau Trần An mặc kệ sự chửi rủa của đám bang chúng.

Trần An quyết định ném đi Trầm Mộc trong tay, vì hắn có nắm chắc một kiếm này sẽ g·iết c·hết được người cầm đao. Thứ nhất người kia đang trong trạng thái lao về phía hắn. Người kia sẽ tự có xu hướng cho rằng mình đang là người chủ động. Lại trong trường hợp Trần An đang b·ị t·hương, ai cũng sẽ không nghĩ tới hắn vậy mà phi đi thanh kiếm trong tay với một tốc độ như vậy.

Người kia không còn hơi thở ngã xuống đất, tay trái đang ôm chặt cổ họng. Trên mặt vẫn mang theo vẻ không cam lòng.

Trần An chợt thấy người này biến mất, không kịp phản ứng tiếng gió đã ập tới mặt. Hắn cau mày đưa tay phải lên chắn phía trước mặt.

Nhưng người cầm đao liền không cho hắn một khắc nghỉ ngơi. Lập tức lê đao trên đất đuổi đến. Người vừa ám toán hắn cũng lập tức lấy ra một thanh đoản kiếm lao về phía hắn.

Còn chưa nói đến, dáng vẻ hồi nãy của Trần An. Bị đâm hai v·ết t·hương nặng trên người nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng bình tĩnh đối địch. Tương lai ắt thành bậc kiêu hùng. Không thể xem thường, theo chân hắn cũng chưa chắc thiệt thòi.

Trần An trước khi rời đi liền nói với Phùng Hiển: “Xong việc tới tửu quán Trần gia. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Nhưng cho dù là vậy, cả hai ngươi vẫn đều phải c·hết. Chân khí thanh thuần truyền đến từ đan điền tụ lại trên Trầm Mộc. Trần An bất ngờ phi đi thanh kiếm trong tay thẳng về phía người cầm đao. Tốc độ của phi kiếm nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều không kịp nhìn.

Trần An nhìn người này nói: “Ta không muốn lạm sát. Nhưng nếu ngươi nhất quyết muốn lấy mạng ta. Ta phụng bồi đến cùng.”

Hắn tiến tới cái xác của người dùng đao, rút ra Trầm Mộc để mặc tên kia rơi trên nền đất. Trần An chậm chậm bước lên chủ vị, hắn chống kiếm phía trước mặt ngẩng đầu lên nói: “Hiện tại, ta là bang chủ Huyết Đao bang!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Hiện tại, ta là bang chủ Huyết Đao bang!