Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Thương lượng
Trần An cắn răng, không ngừng suy nghĩ. Nếu chuyến đi tới Huyết Y lâu của hắn hôm nay không thành, mọi chuyện coi như vỡ lở. Hắn cũng không còn nước nào để cứu lại thế cục.
Còn lại đám bang chúng khác liền đứng ở khắp các góc trong căn phòng. Có kẻ ngồi dưới đất, có kẻ như tàng hình trong một góc tối. Có người thì đứng trên lầu hai nhìn xuống, có người lại đứng trên xà nhà. Tất cả đều nhìn tới Trần An với vẻ không có thiện ý.
Người bạch y không phản bác, hắn dường như cũng đồng tình với lời của Thiết Thủ.
Nhưng đương nhiên niềm tin này giữa hắn và Phùng Hiển là không thể so sánh với Mạc Phong, A Hổ. Trần An với hai người họ sau này là người có thể ký thác sinh mệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này, một giọng nói từ bên trong vọng tới nói: “Để hắn vào.”
Cũng không biết ngôn ngữ để giao tiếp với dị tộc Ung quốc. Dị tộc chính là chỉ những dân tộc nhỏ lẻ thường sống trong rừng núi hoang vu ở phương Bắc bên ngoài Việt quốc.
Thiết Thủ cười lớn rồi nghiêm mặt nói: “Lôi bọn ta ra làm khiên cho các ngươi với thế lực như Hắc Hổ bang. Chuyện này không đáng.”
Trần An gắng gượng vận chân khí lấy ra thuốc dưỡng thương. Hắn sắc mặt tái nhợt nói: “Băng bó cho ta.”
Cho nên nói, quả thật Huyết Y lâu không đem lại chút lợi ích nào với Hắc Hổ bang.
Mặc dù đối với lòng tham không gì có thể đoán trước, nhưng hắn tin tưởng vào mắt nhìn người của mình. Hơn nữa, Mạc Phong và A Hổ đều là người có thân phận cao, tầm nhìn cũng khác xa với kẻ thường. Hơn nữa đồ lọt vào mắt của bọn họ cũng không nhiều đến vậy.
Trần An cũng không ngại nói ra thế cục hiện tại của Huyết Đao bang. Dù sao cái này đối với đám thượng vị giả, liếc mắt một cái là có thể thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiết Thủ cau mày nói: “Nói đi. Ngươi muốn trao đổi gì từ bọn ta. Tốt nhất đừng giở công phu sư tử ngoạm. Ngươi không phải sư tử, cẩn thận ngươi không bước ra được cánh cửa phân đường này.”
Thiết Thủ cau mày. Vì Trần An nói hoàn toàn đúng. Bọn họ không có gì có thể giao dịch với Hắc Hổ bang. Tiền tài Hắc Hổ bang không thiếu. Muốn đổi tài nguyên tu luyện. chính bọn họ còn không đủ sao có thể mang ra giao dịch.
Trần An càng tự tin rằng Phùng Hiển không có lí do để phản bội. Cũng đơn giản là vì lợi ích mà thôi. Hắn trở thành tâm phúc của Trần có tiền có quyền. Có lí do gì để hắn phản bội Trần An chứ?
Đứng đằng sau hắn, là người duy nhất trong đá·m s·át thủ mặc một bộ hán phục màu trắng, càng giống hơn là một công tử quý tộc phong lưu. Nhưng trên mặt vẫn là một tấm khăn che mặt màu trắng. Cho dù không nhìn thấy mặt, Trần An cũng có thể suy đoán kẻ này là một mỹ nam tử.
Người bạch y kia nói với hắn: “Trần bang chủ, số lượng độc vật này cũng không phải là nhiều. Trong một tháng chắc hẳn là không có vấn đề gì.”
Người bạch y ném về phía Trần An một trúc thư. Trong đó viết ước chừng hơn năm mươi loại độc vật lạ hầu hết ở gần Ung quốc và Việt quốc. Trần An từng đọc sách cổ của Trần gia, cũng từng nói đến các loại độc vật này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An vẻ mặt cứng rắn nói: “Hắc Hổ bang cũng có thể diệt Huyết Đao bang.”
Trần An đương nhiên cũng muốn trao đổi lợi ích với Huyết Y lâu. Cho nên hắn cũng không ngại cho Thiết Thủ một bộ mặt: “Thiết Thủ đại nhân, có phải các ngươi muốn thu mua độc dược, độc vật từ đám người dị tộc ở Ung quốc cùng với đám thương buôn ngoại quốc đúng không? Hiện tại, tất cả các đầu mối giao dịch, bến sông trong trấn đều do Huyết Đao bang ta quản lý.”
Thứ duy nhất bọn họ biết, chỉ có g·iết người. Vì thế bọn họ mới tìm tới một thế lực yếu hơn như Huyết Đao bang.
Trần An không đề cập đến chuyện tên sát thủ bị g·iết, mà hắn lại nói đến chuyện khác. Vốn dĩ, Trần An đã biết việc đó sớm đã thanh toán nợ nần xong.
Thiết Thủ sắc mặt âm trầm nói: “Ta có thể diệt Huyết Đao bang.”
Lúc này, Trần An lại nói: “Thiết Thủ đại nhân, ta còn có thể giao tiếp với đám dị tộc.”
Nhưng Thiết Thủ vẫn nhắc đến, chính là muốn lấy cớ để hưng binh vấn tội Trần An mà thôi.
Trần An liền tra kiếm vào vỏ thản nhiên nói: “Là tại hạ.”
Thiết Thủ nghe xong liền hừ lạnh, không chút nhân nhượng nói: “Ta có thể hợp tác cùng Hắc Hổ bang.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiết Thủ cười nhếch miệng: “Không ngờ tân bang chủ của Huyết Đao bang lại mới chỉ có mười mấy tuổi đấy.”
Chương 30: Thương lượng
Trần An thu thư trúc vào trong túi càn khôn nói: “Nếu Hắc Hổ bang đánh tới. Ta sẽ cho người đưa tin. Đến lúc đó còn mong nhị vị không nuốt lời.”
Giọng nói khàn đặc của Thiết Thủ truyền tới: “Ngươi là Trần An?”
Xác định không có người đi theo, hắn liền ngồi gục xuống gốc cây. Phùng Hiển bên cạnh liền biến sắc lo lắng nói: “Lão đại, ngươi sao rồi?”
Trần An cùng với Phùng Hiển rời đi căn nhà gỗ của Huyết Y lâu. Giữa đường v·ết t·hương ở mạn sườn trở nên nặng hơn, đã sắp vượt quá sức chịu đựng của hắn. Nhưng hắn vẫn cẩn thận kiểm tra xung quanh.
Trần An cũng không để ý lời đe dọa của Thiết Thủ. Hắn vẫn bình tĩnh nói: “Thiết Thủ đại nhân. Sắp tới Hắc Hổ bang chắc hẳn muốn tiêu diệt chúng ta. Ta cần các ngươi bảo hộ Huyết Đao bang một tháng. Đổi lại trong thời gian này tất cả chi phí giao dịch đều do bọn ta trả.”
Thiết Thủ ngẫm nghĩ một chút. Hắn liền ra hiệu cho người sau lưng hắn nói chuyện. Người mặc bạch y nói: “Trần bang chủ, chi phí bọn ta sẽ tự trả. Nhưng đổi lại trong một tháng các ngươi phải thu thập đủ số lượng độc vật này.”
Trần An từ từ bước tới, đẩy ra cửa lớn. Bên trong căn phòng chỉ có một cái bàn lớn. Một người ước chừng bốn mươi tuổi, thân thể tráng kiện. Mắt trái có một vết sẹo lớn cho dù hắn đang đeo mặt nạ nhưng vẫn không thể che hết được. Đặc biệt nhất là tay trái của hắn có màu đen như hắc thiết. Xem ra kẻ này là thiết thủ.
Trần An cũng cười đáp lại: “Tuổi tác tựu chung lại cũng chỉ là một con số.”
Trần An đã sớm ngẫm nghĩ vì sao mà đám người Huyết Y lâu ở phương Bắc Đại Chu xa xôi mà lại tới Đại Việt đặt phân đường. Đây cũng là lí do để hắn đi một nước cờ phá đi thế cục của Huyết Đao bang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An đọc qua một lượt. Hắn ước chừng trong một tháng có lẽ sẽ thu thập đủ.
Trần An liền nói: “Thiết Thủ đại nhân, ta chỉ cần các ngươi không để bọn họ muốn tử chiến với Huyết Đao bang. Còn lại tất cả đều dễ nói. Dù sao bọn họ còn phải tranh đấu ở Thương Giang thành. Một bang hội nhỏ ở Phụng Thê trấn như bọn ta, lại thêm các ngươi ra mặt, lợi ích đã không đáng để bọn họ tử chiến.”
Thiết Thủ giọng nói mang theo chút âm trầm: “Có thể trưởng thành mới là thiên tài. C·hết giữa đường cũng chỉ là cái xác. Chúng ta cũng chỉ là một đám phế thải của Huyết Y lâu, có gì đáng nói chứ?”
Các độc vật mà Thiết Thủ thu mua cũng không phải để bọn họ dùng. Mà hắn mang giao nộp lại trong tổng lâu lấy lòng cấp trên. Nhưng bọn họ tài vật cũng không có đủ để hợp tác với thế lực lớn.
Thiết Thủ cũng không đấu khẩu với Trần An về chuyện tuổi tác nữa nói: “Người của ta tới hợp tác với Huyết Đao bang. Nhưng lại c·hết trong tay ngươi. Chuyện này nói sao đây?”
Sát thủ của Huyết Y lâu vốn dĩ là kẻ ngu ngốc trước tiên xuất kiếm với Trần An. Sau đó lại bị Trần An phản g·iết, hắn vốn là người sai. Nhưng giang hồ vốn không nói đúng sai. Người Huyết Y lâu cũng không nói đúng sai, bọn họ phái sát thủ tới á·m s·át Trần An nhưng không thành. Như vậy nợ nần coi như là đã tính xong.
Trần An lúc này liền cười, hắn biết mình đã có hi vọng nói: “Thiết Thủ đại nhân, nếu có thể ngươi sớm đã tới Hắc Hổ bang hợp tác. Nhưng Hắc Hổ bang thế lực mạnh, các ngươi muốn là một thế lực yếu hơn nằm trong tầm kiểm soát. Hơn nữa, các ngươi vốn không có lợi ích gì để trao đổi với Hắc Hổ bang. Một đá·m s·át thủ, có thể làm gì khác ngoài g·iết người chứ?”
Hai người một đen một trắng nhìn Trần An rời đi cửa lớn. Người mặc bạch y nói: “Kẻ này tuổi nhỏ, nhưng tâm cơ, thực lực đều có đủ, lâm nguy không loạn. Đối diện với áp lực từ năm tên Hắc Thiết sát thủ, không thủ mà công, phá vỡ thế trận. Không ngờ nơi hoang vu hẻo lánh này lại ra một thiên tài như hắn.”
Trần An đã suy tính nước cờ này từ đêm hôm trước. Vì thế ngay cả đêm hôm đó hắn đã đi tìm đọc tiếng dị tộc. Dù sao trong thư tịch của Trần gia nói tổ tiên bọn họ từng đi đào mộ nói chuyện với những dị tộc sống gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Nên để thuận tiện, bọn họ đã ghi lại những ngôn ngữ này.
Hắn liền cởi áo ngoài để Phùng Hiển băng bó. Trần An có thể đối người khác không có tin tưởng, nhưng đối với Phùng Hiển, hắn có một sự tự tin. Đúng vậy, là tự tin. Hắn tự tin và mắt nhìn người của mình. Cũng tin vào tầm nhìn của Phùng Hiển. Hắn không phải kẻ chỉ thấy lợi ích trước mắt mà làm ra chuyện ngu ngốc.
Thực lực của Huyết Y lâu cũng chỉ như Hắc Hổ bang. Thay vì thuê Huyết Y lâu ra tay, bọn họ tự mình đi làm chẳng phải càng thuận tiện. Cho dù trong bóng tối muốn làm chuyện gì, bọn họ Hắc Hổ bang cũng chẳng cần danh tiếng thì sợ gì chứ?
Ba tên sát thủ kia liền tránh ra, chừa một lối đi cho Trần An.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.