Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Quách Thuần
Còn Trần An thì đã sớm quay về vị trí trước mặt hắn. Thì ra là trong một cái chớp mắt vừa rồi, Trần An đã chập tay làm chỉ điểm vào huyệt Thiên Phủ trên bắp tay của Quách Thuần. Khiến toàn bộ tay trái của hắn bị t·ê l·iệt trong thời gian ngắn.
Trần An đã ghi nhớ tên Quách Thuần, nhìn đao trên tay người này rồi lại nói: “Ngươi tu đao pháp?”
Quách Thuần vẫn dáng vẻ đó trả lời: “Đao ta ra khỏi vỏ là có n·gười c·hết.”
Đúng lúc này, Phùng Hiển dẫn đám người trốn buổi tập trung chiều nay trở về. Nhìn thấy đám ngươi đang nằm kêu gào dưới đất. Chỉ có Trần An cùng một người gầy gò đứng ở phía trên.
Hơn một canh giờ trôi qua, hơn bảy mươi người tại võ trường đều bị Trần An đánh đến thiếu sống thiếu c·hết, nằm không dậy nổi. Trần An nhìn Lê Xuân nói: “Lê Xuân, tới đây.”
Khi trở về Phụng Thê trấn cũng đã là buổi chiều, Trần An dẫn Lê Xuân cùng đến Huyết Đao bang. Trên đường Lê Xuân liên tục lải nhải xin tha, nhưng đối diện với ánh mắt của Trần An hắn liền chỉ có thể câm nín.
Trần An chỉ khẽ cúi người né đi đao này. Rồi chỉ trong chốc lát hắn xuất hiện phía sau người Quách Thuần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi bôi thuốc chữa thương và băng bó cẩn thận, Trần An vận chân khí trị thương. Phùng Hiển thì ở bên cạnh canh chừng. Đang ở trong rừng lại gần phân đường của Huyết Y lâu, Trần An cũng không dám nán lại lâu chỉ điều hòa khí huyết một chút rồi lập tức rời đi.
Trần An liền vui mừng, có một người đã xem như tốt lắm rồi. Ban đầu hắn vón không có chút hi vọng nào với đám người này. Trần An liền để hắn đi đến trước tất cả đội ngũ rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”
Từng người từng người một bị Trần An đánh đến tơi tả không thể đứng dậy. Mỗi một kiếm của hắn đều tinh chuẩn đâm vào huyệt đạo trên người khiến đám bang chúng đau đớn.
Người kia một dáng vẻ không quá quan tâm như người mất hồn trả lời: “Quách Thuần.”
Lần đầu hắn thấy một người phản xạ nhanh như Trần An. Nhưng cũng chỉ thoáng chút bất ngờ, Quách Thuần xoay người chém ra một đao. Đúng lúc này, cả tay của hắn liền mất lực, thanh đao liền lập tức rơi xuống đất. Cánh tay trái liền lập tức tê rần.
Giống như vừa rồi, ban đầu Lê Xuân thừa sống thiếu c·hết không muốn gia nhập Huyết Đao bang. Hiện tại, hắn còn cung cung kính kính gọi “bang chủ”. Đó chính là dụ hoặc của đồng tiền đối với những kẻ như Lê Xuân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 31: Quách Thuần
Nói rồi, hắn chỉ trong chớp mắt liền xuất đao về phía yết hầu của Trần An. Đao của hắn rất nhanh, Trần An có thể cảm giác được sát khí ẩn ẩn phía trong đao pháp. Dường như, còn đã ngộ ra được phần rất nhỏ đao ý.
Phùng Hiển liền lập tức hành sự, hắn đi xem tất cả các huynh đệ một lượt. Lúc sau, Phùng Hiển đi tới trước mặt Trần An nói: “Lão đại, thiếu tổng cộng là mười ba huynh đệ.”
Phùng Hiển rùng mình một cái tiến lên nói với Trần An: “Lão đại, bọn họ kẻ trốn trong thanh lâu, kẻ trốn trong tửu quán, kẻ ở sòng bạc. Duy nhất có hai người lúc ta đến là bọn họ đang đi chữa bệnh cho mẹ già.”
Phải biết, Trần An hắn cũng chưa ngộ ra kiếm ý. Cũng là do thời gian hắn tu luyện quá ngắn. Nhưng người tên Quách Thuần này mới chỉ hai lăm mà đã ngộ ra đao ý. Dù chỉ là một tia nhưng cũng chứng tỏ người này, có thiên phú luyện đao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An cười nói: “Yên tâm, theo ta đánh nhau còn nhiều cơ hội lắm.”
Trần An bắt tất cả đám bang chúng đứng thành hàng giống như trong q·uân đ·ội. Hắn cũng không phai là làm khó đám bang chúng. Chỉ là hắn trong q·uân đ·ội quá nhiều năm, đã sớm thành một thói quen. Nhìn một đám bang chúng đứng lộn xộn, chính là quá ngứa mắt.
Trần An lấy ra một túi tiền ném cho Lê Xuân nói: “Năm trăm đồng, xong việc có thưởng. Thế nào? Có muốn làm không?”
Lê Xuân rón rén đi tới, hắn sợ bị Trần An đánh cho một trận giống đám bang chúng kia nói: “Ngươi trong vòng một ngày, cấp tốc tìm cho ta một đội tình báo cho Huyết Đao bang. Tất cả đều do ngươi phụ trách và cầm đầu. Ta tin thế nào là một tay tình báo tốt ngươi tất nhiên hiểu.”
Quách Thuần liền hừ một tiếng, cánh tay trái run run tra đao vào vỏ nói: “Bại là bại. Nói nhiều vô ích. Nếu ta đã thua, ngươi cũng xứng đáng làm lão đại. Từ giờ ngươi chỉ đâu ta đánh đó. Nhưng ta chỉ g·iết người, không chạy vặt như tên Phùng Hiển.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dáng vẻ trả lời trống không này dường như hắn cũng không xem người bang chủ này ra gì. Trần An liền khẽ cười, người này cũng thật là kiêu ngạo. Hắn liền nói: “Được. Hiện tại ngươi dùng hết thực lực t·ấn c·ông ta.”
Trần An nhìn tất cả đám bang chúng trong sân nói: “Trong tất cả những người ở đây. Có ai đã tu luyện nội công, bước sang bên trái một bước. Bước!”
Cả đám người cảm thấy khó hiểu. Cho dù Trần An võ công có cao, nhưng hắn còn chưa đạt đến cảnh giới có thể một mình đánh với nhiều người như vậy.
Vậy mà trong hơn bảy mươi người ở đây không có ai đứng ra. Trần An cũng không bất ngờ, hắn đã sớm có suy đoán chỉ là vẫn muốn hi vọng một chút. Hắn lại nói: “Những ai đã tu luyện qua một loại công pháp bước sang bên trái một bước. Bước!”
Sau đó, Trần An liền cười nói với tất cả đám bang chúng: “Hiện tại, tất cả các ngươi cùng lao lên đánh ta. Chỉ cần có thể hạ ta, ngày hôm nay các ngươi được nghỉ sớm. Tất cả đều dùng những v·ũ k·hí gỗ ở đây, chỉ cần chạm được vào người ta các ngươi sẽ thắng.”
Võ trường bang hội vốn dành để luyện tập võ nghệ nên có rất nhiều binh khí làm bằng gỗ. Trần An đương nhiên chọn kiếm.
Phùng Hiển liền lập tức phụng mệnh hành sự.
Trần An đi đến nhìn mười ba người này một lượt nói: “Ta đã cảnh cáo các ngươi. Các ngươi vẫn làm trái ý ta. Vừa cầm tiền của ta lập tức tìm trốn ăn chơi. Có phải các ngươi cảm thấy ta vẫn quá nhân từ?”
Trần An gật gật đầu nói: “Không tệ. Khoái đao rất tốt. Đủ nhanh, đủ tàn nhẫn cũng đủ chuẩn. Ta nghe nói những người dùng Tả Thủ đao đều như vậy. Nhưng đáng tiếc là ngươi gặp ta. Đổi lại là người khác chỉ có thể cùng người đôi công.”
Trần An cười thú vị, vậy mà nhặt được một kẻ không tồi. Nhưng đao pháp của người này còn quá nhiều sơ hở.
Khi Trần An đến võ trường của Huyết Đao bang, đám bang chúng vậy mà cũng tương đối đông đủ. Trần An bảo Phùng Hiển: “Lão Phùng, ngươi soát lại một lượt xem có thiếu huynh đệ nào thì báo lại cho ta.”
Kết quả, lần này có một người duy nhất đứng tách ra khỏi hàng ngũ. Hắn dáng vẻ ước chừng đã ngoài hai mươi lăm, thân hình gầy gò, hốc mắt sâu hoắm cùng với quầng thâm mắt như gấu trúc, hai gò má hóp lại dáng vẻ như một thây ma. Quần áo của hắn thì rách rưới luộm thuộm. Nhưng đôi mắt của hắn, chính là một vẻ tàn nhẫn xen chút ác độc.
Quách Thuần bị biến cố này làm cho bất ngờ. Từ trước đến nay những người hắn giao đấu đều dường như không thể tránh đao này. Chỉ đều lấy công đối công.
Trần An ước lượng sắc trời đã sớm quá nửa giờ Mùi. Hắn gật đầu nói: “Ngươi dẫn theo vài huynh đệ. Đi tìm tất cả bọn họ về đây. Phụng Thê trấn cũng chỉ có vài chỗ ăn chơi. Ta vừa cho bọn họ tiền liền lập tức mải mê không dứt. Tội không thể tha. Đi đi.”
Quách Thuần liền trả lời: “Thì sao?”
Lê Xuân mặc dù đối diện với dụ hoặc của Trần An liền hưng phấn không thể kiềm chế nói: “Đương nhiên. Ta lập tức đi làm việc đây bang chủ.”
Còn với Quách Thuần, Trần An bảo hắn đứng bên ngoài quan sát. Đao pháp của hắn nhanh, nhưng còn phải cải thiện rất nhiều. Nhưng Trần An đao pháp hắn chưa từng thử qua nên quả thật hắn không có gì để dạy cho Quách Thuần cả. Tất cả đều chỉ dựa vào hắn tự ngộ.
Nhưng diễn biến sau đó, liền để cho tất cả đám người trong trường há hốc mồm kinh ngạc. Trần An thực sự lấy một địch hơn bảy mươi người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An nhìn Lê Xuân khẽ cười. Hắn không sợ thủ hạ có lòng tham, những kẻ có lòng tham là những kẻ càng dễ khống chế. Nhưng đối với những kẻ lòng tham không đủ, chỉ có một kết cục là c·hết.
Quách Thuần liền cau mày nói: “Cẩn thận.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.