Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Đường Thịnh
Lỗ Trấn lúc này mới nhớ ra Trần An vẫn còn sống. Hắn bước về phía Trần An, chân khí trong người luân chuyển tụ lại trong nắm đấm. Lỗ Trấn không một chút phí lời trực hướng đầu của Trần An.
Trần An cật lực muốn né tránh. Nhưng tốc độ của Lỗ Trấn rất nhanh. Dưới áp lực của chân khí, Trần An có thể cảm giác được một đấm này tuyệt đối sẽ khiến đầu hắn nát thành tương.
Khi nắm đấu chỉ còn cách Trần An chưa tới một ngũ, thì một tiếng động lớn nổ ra, cát bụi bay khắp trời. Lỗ Trấn bị đẩy bay ngược ra khỏi lớp bụi.
Lúc này đứng chắn trước người Trần An chính là bạch y nhân ở Huyết Y lâu phân đường. Trên tay hắn đang cầm một chiếc quạt màu trắng cảm giác rằng nó rất sắc bén.
Lỗ Trấn hiện tại cả cánh tay đã gãy vụn, thậm chí còn thê thảm hơn Trần An. Hắn cánh tay phải này xem như hoàn toàn bị phế.
Bạch y nhân nói: “Quay trở về đi. Chuyện này đến đây thôi.”
Lỗ Trấn dáng vẻ căm phẫn nói: “Ta không cần biết ngươi là kẻ nào. Nhưng chỉ bằng ngươi cũng muốn chặn lại đại quân của Hắc Hổ bang? Mơ đi”
Nói rồi hắn giơ tay ra hiệu gần năm trăm bang chúng tinh nhuệ phía sau tiến lên.
Nhưng bạch y nhân vẫn vô cùng bình tĩnh nói: “Gian ngoan mất linh.”
Nói rồi y cũng khẽ động, trong chớp mắt xuất hiện phía trước mặt Lỗ Trấn một chưởng đánh hắn bay ra ngoài chục trượng. Bạch y nhân tiến gần đến chỗ đại trùy rút ra Trầm Mộc. Y đưa lên nhìn rồi nói: “Trầm Mộc, kiếm tốt.”
Nói rồi y thẳng tay phi kiếm bay trở về chỗ của Trần An.
Trần An quan sát bạch y nhân. Y đứng trước gần năm trăm bang chúng của Hắc Hổ bang nhưng không một chút áp lực. Quanh người hắn chân khí lưu chuyển, đột nhiên khắp trời xuất hiện đủ loại ám khí.
Hắn khẽ động, trăm loại ám khí liền đồng loạt t·ấn c·ông. Chỉ trong chớp mắt đã có tới trăm người nằm xuống. Đối diện với ám khí này, đám bang chúng tinh nhuệ kia tựu chung cũng chỉ là người thường. Bọn họ hoàn toàn không có sức phản kháng với ám khí của bạch y nhân.
Lỗ Trấn lúc này thấy cảnh này liền một vẻ run sợ. Hắn mồm lẩm bẩm: “Bát phẩm Quy Nguyên cảnh. Ngươi là ai?”
Bạch y nhân liền nói: “Đường Thịnh, biệt hiệu Bạch Thiết Phiến, Bạch Ngân sát thủ Huyết Y lâu. Muốn tái đấu tới Huyết Y lâu phân đường. Lúc nào cũng có thể.”
Đúng lúc này, phía bên kia Thương giang, một pháo truyền tin hình con hổ màu đỏ bắn lên trời chiếu rọi màn đêm. Đây là tín hiệu khẩn của Hắc Hổ bang.
Cùng lúc đó, có một người từ phía xa chạy tới chỗ Lỗ Trấn nói: “Lỗ đại đầu mục, bang chủ có lệnh toàn bộ rút quân. Phi Ưng sơn trại đột kích.”
Lỗ Trấn nhìn tình cảnh hiện tại cũng chỉ đành lập tức rút lui đi.
Trần An nhìn đám bang chúng Huyết Đao bang còn sót lại. Tất cả, chỉ còn duy nhất Quách Thuần cùng với một nhóm ước chừng mười người sống sót. Tất cả đều thương nặng.
Hiện tại Trần An mới có cơ hội nhìn đám người Quách Thuần. Phùng Hiển lúc này cũng mới chạy về tới chỗ Trần An mà thở không ra hơi. Lê Xuân cũng không biết từ góc nào cũng chạy tới.
Trần An trước tiến lên chỗ bạch y nhân, hồi nãy hắn mới biết người này tên là Đường Thịnh. Hắn chắp tay nói: “Đa tạ Đường huynh tương trợ.”
Đường Thịnh nhìn Trần An ném ra một bình thuốc trị thương nói: “Trần bang chủ đừng quên giao ước của chúng ta. Ngươi trước tiên sớm lo phục hồi Huyết Đao bang đi. Các ngươi hiện tại sợ rằng còn không làm chủ được Phụng Thê trấn. Chỉ một tháng ta sợ rằng làm khó các ngươi rồi. Vậy ta cho thêm các ngươi nửa tháng để hoàn thành giao ước.”
Trần An gật đầu cảm tạ. Đường Thịnh cũng không nhiều lời xong việc liền rời đi.
Hiện tại, Huyết Đao bang đã tạm thời tính là an toàn. Phi Ưng sơn trại và Hắc Hổ bang đánh sẽ còn dài. Hơn nữa hiện tại, Huyết Đao bang dưới cách nhìn của Hắc Hổ bang đã tính là bang hội phụ thuộc vào Huyết Y lâu. Mà Huyết Đao bang đã chỉ còn hơi tàn, đã không còn đáng để Hắc Hổ bang tận diệt nữa. Cho dù hiện tại Huyết Đao bang muốn tìm một cái công đạo cũng sẽ tính lên đầu Huyết Y lâu. Sợ rằng đá·m s·át thủ kia còn chưa nhận ra mình bị Trần An lừa vào hố.
Bọn họ thu được cũng chỉ là danh tiếng. Hiện tại sợ rằng sẽ không ai dám động đến Hắc Hổ bang. Chỉ vì một huynh đệ của Mặc Nhĩ Nghi mà phát động bang chiến tiêu diệt một bang phái nhỏ. Mặc dù còn chưa thành, nhưng bọn họ đã không còn cần thiết phải làm vậy nữa. Đương nhiên, bọn họ cũng bị gãy mất cái răng.
Bang chúng dưới trướng Lỗ Trấn c·hết gần một nửa. Bang chúng chính quy c·hết hơn một trăm trên năm trăm người tham chiến. Đặc biệt, Lỗ Trấn còn bị phế mất cánh tay phải, chiến lực giảm sút.
Trần An nhìn đám người còn sót lại nói: “Các huynh đệ. Huyết Đao bang đã ổn rồi.”
Mọi người đều không nói. Thương vong quá lớn, những người này đều là lần đầu trải qua bang chiến. Bọn họ không thể tưởng tượng được sự khốc liệt của trận sinh tử chiến này.
Trần An cũng không nói gì. Hiện tại chỉ có thể để bọn họ tự cảm nhận. Hắn lấy trong túi càn khôn ra thuốc trị thương ném cho mọi người. Bọn họ đều trở về bôi thuốc.
Lúc sau, Quách Thuần nhìn Trần An nói: “Ngươi sớm đã dự tính được t·hương v·ong của trận này có phải không? Cũng sớm đã tính toán để người của Huyết Y lâu tới.”
Trần An không thể trả lời là có. Như vậy chẳng phải hắn tự thừa nhận đem tất cả đám bang chúng ra chịu c·hết kéo dài thời gian sao?
Vì thế Trần An trả lời: “Đương nhiên là không rồi. Ta cũng đâu phải thần cơ diệu toán.”
Quách Thuần cười nói mỉa mai: “Thật đủ tàn nhẫn. Không sao, ta cũng không trách ngươi. Chém g·iết như này, ta cũng rất thích.”
Trần An lúc này mới chợt phát hiện ra từ lời nói của Quách Thuần. Phải rồi, tại sao trong kế hoạch, hắn lại đem đám bang chúng ra làm “pháo hôi” cơ chứ. Như vậy thật sự rất tàn nhẫn. Hắn từ bao giờ đã suy nghĩ theo chiều hướng âm tà như vậy chứ? Là do tâm ma sao?
Phùng Hiển lúc này cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn hỏi: “Lão đại, giờ phải làm sao?”
Trần An nói: “Đưa các huynh đệ đ·ã c·hết về đường khẩu. Trước tiên, trở về dưỡng thương. Sáng mai tập trung tại đường khẩu.”
Đêm hôm đó, Trần An ngồi trong mật thất của Trần gia trị thương. Đặc biệt cánh tay trái của hắn, v·ết t·hương trồng v·ết t·hương đã cách bị phế không xa. Trần An cũng đã không còn cách nào chữa trị cho cánh tay trái của mình. Hiện tại chỉ có thần đan diệu dược mới có thể cứu chữa, nhưng hắn đi đâu tìm chứ?
Trần An thở dài, để bảo vệ thư tịch cùng huyết trì trong mật thất này hắn đã phải trả giá quá nhiều. Hắn đang tự hỏi liệu nó đáng giá sao?
Nhưng chỉ một suy nghĩ lướt qua, hắn liền trực tiếp ngắt bỏ. Thiên hạ không có cách quay ngược thời gian, hắn càng không nên hối hận. Nếu đã làm, cho dù là đúng hay là sai ta cũng sẽ nhất quyết không thay đổi. Cho dù phải trả giá bằng mạng sống. Thì đã sao chứ? Nam nhân trong thiên hạ sống một đời phải không hối tiếc.
Trần An sau khi chữa trị tạm thời không có vấn đề gì liền lại lôi Tam Thanh kiếm pháp và Thanh Minh tâm pháp ra đọc. Hắn đã có gần nửa tháng không luyện tập võ đạo. Hiện tại chỉ còn hơn một tháng cho tới lần tập hợp với Mạc Phong. Hắn phải cấp tốc tu luyện. Trước đó, vẫn phải để Huyết Đao bang từ từ phục hồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.