Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 47: Đám người Lâm gia yếu đuối.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Đám người Lâm gia yếu đuối.


Bọn họ đều là người thông minh, sẽ không dễ gì chỉ vì một câu chửi chua ngoa mà ảnh hưởng đại sự. Ngọc Huyền nổi giận như vậy, trừ phi nó thật sự ảnh hưởng đến nàng.

Trần An chỉ không ngờ, nữ tử kia vậy mà có thực lực Thất phẩm thậm chí còn ẩn ẩn cao hơn Mạc Phong một chút. Còn về sát khí, so với Trần An cô ta cũng chả hơn hắn là bao nhiêu. Kiếp trước trên chiến trường g·iết giặc, kiếp này g·iết kẻ địch ở Phụng Thê trấn một tháng trước. Hai kiếp đã sớm ngưng tụ trong người Trần An một cỗ sát khí không thể tiêu tan.

Ngọc Huyền liền cau mày tiến tới hỏi: “Làm thế nào mà ngươi chắc chắn là nó?”

Ngọc Huyền lạnh lùng nói: “Nghe lời một chút, ta có thể giữ lại mạng c·h·ó của các ngươi.”

Mạc Phong và Ngọc Huyền cùng dừng lại chờ đợi Trần An. A Hổ thì sớm được Mạc Phong giao nhiệm vụ canh chừng đám người Lâm gia.

Ba người Mạc Phong do có áo choàng của Mạc gia đặc chế cho nên nhiệt độ trời lạnh dường như không ảnh hưởng đến bọn họ.

“Ngọn núi trước mặt có lẽ chính là nó. Hắn nói dãy núi này chạy dài dường như tạo thành một vòng cung. Núi này hiểm trở, cũng không có ai tìm tới. Nếu như vậy, có lẽ chúng ta có thể thử.”

Mạc Phong liền tiến tới chỗ Trần An, trên tay vẫn cầm một thanh kiếm cổ kính. Một nửa phần đầu của lưỡi kiếm được mài nhỏ hơn và đục lỗ để tăng sự sắc bén. Trên thân khắc hai chữ Xuyên Vân.

Mạc Phong gật đầu nhìn tay trái Trần An hỏi: “Tay trái của ngươi có vấn đề gì à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời nói của Mạc Phong dường như khiến Ngọc Huyền bình tĩnh lại. Nàng cũng hòa hoãn đôi chút.

A Hổ liền lúng túng: “Ta...ta...huynh...”

Mạc Phong vẻ mặt đăm chiêu vỗ vai hai người họ nói: “Cẩn thận một chút. Nữ tử này, không tầm thường.”

Cứ như vậy, bọn họ leo lên núi. Tiết trời đang ở Đông Sửu Đại Hàn, cho nên rừng rậm vùng núi vô cùng ẩm ướt. Chỉ chốc lát, đám người Lâm gia đã thấm mệt.

Ngay sau đó, một luồng chân khí đẩy Mạc Phong lùi lại, Ngọc Huyền thẳng tay ném trưởng lão kia của Lâm gia bay ra xa đập vào tảng đá, hộc ra một ngụm máu, nội phủ đã bị tổn thương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Huyền đương nhiên không đồng ý dừng lại nghỉ ngơi. Đám người Lâm gia hiện tại đương nhiên sợ hãi uy thế của cô ta mà không dám phản bác.

Do lúc mới gặp lại bọn họ cũng không quá chú ý, sau đó lại mặc áo choàng nên Mạc Phong cũng không nhận ra sự khác lạ của Trần An. Cho đến khi nãy nhìn hắn xuất thủ, Mạc Phong mới nhận ra tay trái của hắn có chút không tự nhiên.

Một ngày trôi qua, sắc trời cũng đã tối. Bọn họ cuối cùng cũng đi tới đỉnh núi. Ngọc Huyền liền ra lệnh bọn họ nghỉ lại một đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Huyền liền quay người đi nói: “Nếu không tìm thấy, các ngươi chờ c·hết đi.”

“Nhìn vào bản đồ, chúng ta có thể thấy ở hai phía biên giới Đại Lý và Đại Việt đều là vùng đồi núi hiểm trở. Cho nên, tỉ lệ ở đó có ngọn núi chúng ta đang tìm là khá cao. Rất đáng để đánh cược.”

Trần An liền nói: “Bị cảm lạnh. Đã b·ất t·ỉnh. Nếu không được chữa trị sợ rằng hắn không qua nổi đêm nay.”

Trần An tiến tới vị trí người của Lâm gia kia, đưa tay lên mũi. Vẫn may là còn thở.

Ba ngày sau, Mạc Phong đang cầm một tờ bản đồ đứng trước một dãy núi lớn nói: “Đi qua dãy núi này chúng ta sẽ tới ngọn núi cần tìm.”

Hắn trên tay cầm Thiên Văn đồ cổ kính truyền vào một đạo chân khí. Kim chỉ hướng bắt đầu quay. Nguyên thần của Trần An chậm rãi cảm ứng.

Mạc Phong nhìn hiện trạng nói: “Chỉ là một con rắn Hổ Mang thôi. Trong rừng rắn này rất thường thấy. Nhưng bị nó cắn cũng phiền phức không ít."

Mạc Phong đã nắm chặt cổ tay của Ngọc Huyền để cô ta giảm bớt lực đạo nhưng dường như nó không có tác dụng. Hắn cau mày nói: "Ngọc Huyền cô nương, hiện tại là lúc cần dùng người."

Đêm nay trời đổ mưa phùn nhè nhẹ, lại thêm ở độ cao đỉnh núi khiến không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Cảm thấy đám người Lâm gia đang lạnh đến nỗi không thể đi lại bình thường. Cứ thế này sợ rằng đến sáng mai khi xuống núi bọn họ cũng cảm lạnh mà c·hết gần hết.

Lúc này, Mạc Phong mới chú ý tới tay trái của Trần An hoạt động dường như rất mất tự nhiên. Mọi việc đều sử dụng bằng tay phải.

Trần An liền đi tới nói: “Thực ra, chúng ta có thể thử đánh cược.”

Mạc Phong liền giải thích: “Đêm trước khi ra khỏi thành, ta đã tìm một phong môi. Hắn nói đi về rừng phía Tây Bắc từ cổng Đông của Vị Long thành sẽ gặp một dãy núi lớn cao chạm tới mây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Huyền tiễn giật mạnh, Trần An đứng lại trên thân cây rồi trượt xuống.

Đúng lúc này, một người của Lâm gia trượt chân mà lăn thẳng xuống dưới về phía chân núi. Mạc Phong thấy thế liền hét lên nói: “Giữ hắn lại.”

Nhưng Ngọc Huyền liền lắc đầu nói: “Một đám phong môi, không đáng tin. Nếu vượt qua dãy núi này mà không tìm thấy ngọn núi kia chẳng phải mất rất nhiều thời gian sao?”

Mạc Phong liền nói: “Không có thứ gì là có thể chắc chắn. Còn hơn việc cô sẽ dẫn chúng tôi đi loanh quanh tìm khắp vùng Tây Bắc này.”

Mạc Phong đã suy đoán được những điều Trần An mới nói. Mặc dù Ngọc Huyền không tin, nhưng qua thêm lời của một người giải thích lại có thể khiến cô ta có chút lung lay.

Người này đã sớm b·ất t·ỉnh, sắc mặt nhợt nhạt, thân thể rất nóng. Đây là triệu chứng cảm lạnh.

Mạc Phong khoát tay ra hiệu không có gì nói: "Hắn ta thế nào rồi?”

Trần An liền cười khổ đi qua vỗ vai A Hổ nói: “Hổ ca, đi thôi. Cũng chưa chắc chúng ta đánh thắng được cô ta. Không cần huynh nương tay đâu.”

Trần An liền cẩn thận để không làm lộ thân phận của Mạc Phong nói: “Hiện tại hướng chúng ta đang đứng là hướng Tây Bắc. Chúng ta ghi nhớ hướng này, nếu như bị lạc có thể đi ngược lại..”

A Hổ liền thở dài đi theo Trần An và Mạc Phong.

A Hổ tiến tới chỗ Mạc Phong cùng Trần An hỏi: “Phong ca, thế nào thăm dò được gì không?”

Lúc này, Trần An mới nghe thấy tiếng xà xà của một con rắn ước chừng đang ở rất gần với hắn.

A Hổ vỗ ngực nói: “Huynh yên tâm, có ta ở đây.”

Mạc Phong cau mày nhưng cũng không dò hỏi quá sâu. Dù sao bọn họ quen nhau cũng chưa lâu, giao tình chưa đến mức thân như huynh đệ thủ túc.

Nói rồi cô ta liền trực tiếp dẫn đội đi lên núi mặc kệ vẻ mặt sợ hãi của đám người Lâm gia. Dường như bọn họ cũng không biết thực lực của Ngọc Huyền còn trẻ như vậy đã đạt tới Thất phẩm Tiên Thiên cảnh.

Lúc này, Trần An đảo mắt nhìn thấy một người đã b·ất t·ỉnh đang lăn xuống phía dưới. Chân khí khẽ động, Trầm Mộc kiếm liền xuất hiện trong tay, hắn phi mạnh thanh kiếm cắm xuống đất chặn lại đường lăn của tên kia.

Trần An khoát tay nói: “Không sao. Tháng trước luyện tập cường độ hơi quá cho nên c·hấn t·hương.”

Còn Mạc Phong thì cau mày, vừa rồi y đã cảm nhận được luồng chân khí không sạch sẽ của Ngọc Huyền vậy mà không chút nào thấp hơn hắn. Hơn nữa, sát khí của cô ta, rốt cuộc đã g·iết qua bao nhiêu người chứ?

Trần An cùng Mạc Phong cũng không phải quan âm bồ tát mà nói giúp bọn họ.

Chỉ một lát sau, kim chỉ hướng của liền dừng lại, chính hắn cũng cảm nhận rõ ràng được tứ phương của thiên địa xung quanh.

Chương 47: Đám người Lâm gia yếu đuối.

Đúng lúc nó khè ra muốn cắn Trần An một cái thì ánh kiếm chợt lóe lên đầu của con rắn trực tiếp bị Mạc Phong cắt đứt.

Ngọc Huyền liền ra lệnh bọn họ tất cả xuống núi trong đêm. Mặc cho đường núi vô cùng trơn trượt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạc Phong liền trêu đùa một chút nói: “Đệ dám ra tay với phụ nữ à?”

Trần An gật đầu nói: "Đa tạ."

Phút chốc Trần An không còn cảm nhận được mọi người xung quanh. Trời đất liền quay cuồng giống như hắn mới là cây kim của Thiên Văn đồ.

Ở phía trên Mạc Phong cũng sớm thi triển bộ pháp tới nơi. Hắn nhìn tới chỗ Trần An liền cau mày truyền âm nói: “Đừng cử động.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Đám người Lâm gia yếu đuối.