Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Trông vào số mệnh
Xuyên Vân Kiếm đâm sượt qua bả vai Ngọc Huyền. Nàng ta tưởng rằng đã có thể tránh thoát.
Nhưng dưới sự xuyên thấu của Xuyên Vân kiếm, quỷ trảo trực tiếp b·ị đ·ánh tan.
Vì thế, lúa gạo không thể phát triển được. Mùa màng năm nay đói kém, nếu đợt rét này kéo dài lâu mà lương thực chưa tới kịp. Sợ rằng sẽ có người phải c·hết đói.
Nhưng nụ cười ở miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên khiến hắn phải rợn tóc gáy.
“Các ngươi thừa biết cấu kết phản nghịch triều đình U Hồn giáo bị xử phạt như thế nào. Hiện tại, các ngươi có một cơ hội. Biết điều gì thì mau khai hết ra cho ta. Trung thực sẽ được khoan hồng.”
Mạc Phong bên ngoài vừa rồi cảm nhận được một sức mạnh nguyên thần vô cùng đáng sợ.
Hắn không thấy Mạc Phong mang người trở về đương nhiên đã đoán được phần nào. Nhưng khi nghe Mạc Phong nói hắn càng tức giận chính mình sơ sẩy để tên Lâm Điều kia làm loạn. Mà yêu nữ Ngọc Huyền nhân cơ hội đem Trần An trốn mất.
Mạc Phong nhìn thấy cảnh này cũng làm như không thấy. Trực tiếp lấy ra một viên đan dược chữa thương Lục phẩm ném về phía Lâm Chung nói: “Chuyện này trước tiên dừng ở đây.”
“Chắc hẳn để lại nội thương không nhỏ. Người này, chắc hẳn là Thánh nữ U Hồn giáo đi.”
Lâm Khan liền hai tay cung kính đặt vào trong tay của Mạc Phong như sự lễ phép dành cho bậc tiền bối.
A Hổ tức giận chửi: "Mẹ kiếp."
Ngọc Huyền chớp thời cơ trực tiếp toàn lực thi triển thân pháp mang Trần An chạy vào bóng tối.
Lâm Đình Quyết mặc dù dọc đường đi đã rất cẩn thận. Nhưng lúc này hắn không thể phát hiện ra phía sau hắn, một bóng đen chợt lướt qua không một tiếng động mà theo sau bọn họ.
Cùng lúc đó, bên kia đám người Lâm gia vậy mà lại dám xuất thủ trước.
Lâm Khan đối diện với mặt nạ hắc thiết của Mạc Phong liền giật mình nói lắp: “Không...không.”
Lâm Khan lúc này nhìn thấy tàn thư da thú nằm dưới đất liền tiến tới nhặt lên.
Gia chủ Lâm gia Lâm Đình Quyết là người dẫn đầu ra hiệu cả đoàn dừng lại.
Đặc biệt, đối với vùng Tây Bắc vạn dặm tuyết phủ trắng xóa này, Thiên Đức Hoàng đế đã đưa người vận chuyển 10 vạn quân lương thực hỗ trợ.
Trần An từ nơi bóng tối nhìn Ngọc Huyền lúc này như có hình bóng một người đầu đội phượng quan, phục sức màu đỏ thẫm trên người hoa lệ như phượng bào kết hợp với phượng quái của Hoàng hậu phương Bắc.
Cô ta vội vàng vận chân khí đánh ra một quỷ trảo.
Ngọc Huyền cắn răng, huyết khí trong người liền điên cuồng vận chuyển đổ về mi tâm thần cung.
Lúc này, phía xa sương mù đang dần dần kéo tới. Lâm Đình Quyết lẩm bẩm: “Chỗ quỷ nào đây? Bọn họ không đi lạc đường rồi c·hết đói ở đâu đó luôn rồi chứ?”
Hình bóng vừa rồi cảm giác như in sâu vào trong đầu của hắn. Khiến da đầu tê dại, ngứa ngáy.
Mạc Phong chân khí toàn thân tụ lại tại Xuyên Vân Kiếm.
A Hổ thì liền không để ý tới đám người Lâm gia nữa mà trực tiếp hỏi Mạc Phong: “Đại ca, lão tam sao rồi?”
Ngọc Huyền chân khí khóa chặt Trần An ném về phía trước, vội xoay người muốn tránh Kiếm Thức thứ nhất của Xuyên Vân Kiếm Pháp.
Thức thứ nhất Phi Vân!
Từ nơi sâu thâm nhất trong nguyên thần của nàng, ác quỷ như vừa thức tỉnh.
Chính khoảnh khắc này, đã phá vỡ sự cân bằng của hai người Mạc Phong, A Hổ với Ngọc Huyền.
Mạc Phong liền nói: “Như các ngươi cũng thấy, người mà gia chủ các ngươi đưa tới là người của U Hồn giáo. Thậm chí là Thánh nữ.”
Ở một nơi dưới chân núi lúc trước đám người Trần An đi qua, có tới khoảng hơn năm mươi người mặc quần áo lông thú giữ ấm đang đi hướng vào trong rừng.
Một đạo kiếm khí của Mạc Phong trực tiếp ngăn cản Lâm Chung bên phía Lâm gia đang định lao lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Phong tiến tới ra hiệu A Hổ không được động thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngữ khí của Mạc Phong chính là mang theo lời cảnh cáo cho đám người Lâm gia.
Nhưng nói là vậy, hắn vẫn tiếp tục đi theo kí hiệu vào trong. Bốn trưởng lão của Lâm gia cùng với năm con cháu kiệt xuất đi theo. Không thể không thấy tăm hơi liền cứ như vậy bỏ đi.
Nhưng hắn bình tĩnh tiến lên nhặt lấy Xuyên Vân kiếm lẩm bẩm: “Chưa đến Hóa Thần đã dám thiêu đốt tinh huyết triệu ra Bản Mệnh Quỷ Hồn. Bí pháp này xem ra thật quỷ dị.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tứ Tượng Thiên Trận của triều đình năm nay nói đợt rét này kéo dài tới vài tháng. Thần dân cả nước hãy tích trữ trước lương thực.
Nếu ở bên ngoài Mạc Phong cũng không ngại ngồi lại xem đám người này thực lực đến đâu.
Bên trong mộ Tích Định, khi Mạc Phong quay về chính là cảnh tượng A Hổ chuẩn b·ị đ·ánh nhau cùng ba người hai già một trẻ của Lâm gia. Một người là Lâm Điều đã thổ huyết b·ất t·ỉnh nằm dưới đất.
Hắn khẽ động, kiếm trực tiếp phá không lao vào trong bóng tối. Kiếm của hắn mang theo chân khí, đi đến đâu liền chiếu sáng một vùng đến đấy.
“Sau đó lại cũng dám xuất thủ muốn lấy mạng lão tử. Ta đánh hắn thổ huyết b·ất t·ỉnh chưa c·hết đã là nhân từ, còn dám ở đây chất vấn lão tử?”
“Lúc đó, tiểu tử kia quả thật rất hỗn loạn. Các ngươi mau kiểm soát hắn đi. Nếu để lần thứ hai tiếp diễn, tới lúc đó người xuất thủ trị hắn sẽ là ta.”
Lâm Chung liền trước tiên đứng ra nói: “Tiền bối, đa tạ đã cứu mạng. Nhưng chuyện này không thể không cho qua như vậy.”
Hắn nhìn lên một dấu vết được đánh dấu trên thân cây. Rồi ngẩng lên nhìn cảnh núi non hùng vĩ tuyết phủ mây mờ nơi đây.
Mạc Phong lắc đầu nói: “Trông vào số mệnh.”
Lúc này, bên ngoài mộ Tích Định, khắp Tây Bắc Việt quốc đang đón đợt gió lạnh cuối cùng trong năm trước Tết Nguyên Đán.
A Hổ lúc này mới để ý kịp phản ứng lại. Một chưởng đánh ra chặn lại Lâm Điều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ngay sau đó, từ phía sau Xuyên Vân kiếm bay ngược lại hướng thẳng về ngực của Ngọc Huyền.
Hắn tiến tới chỗ của Lâm Khan hỏi: “Có hiểu không?”
Mạc Phong liền đưa tay ra nói: “Vậy đưa cho ta đi.”
Lúc này, Lâm Điều đã triệt để quẫn trí không chút nào để ý xung quanh. Tâm trí đã triệt để loạn mà lao vào Mạc Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó, Mạc Phong lắc đầu thở dài, hướng về phía Lâm gia dáng vẻ chính là hưng binh vấn tội nói: “Có chuyện gì?”
Dù sao, người dân vùng này đã chịu đói khổ suốt cả năm nay mùa hạ thì h·ạn h·án, mùa đông thì gió tuyết, t·hiên t·ai. Khí tượng thay đổi vô cùng khác thường.
Hiện tại, trong mộ này khắp nơi đều phải đề phòng. Vẫn là ra tay can ngăn đám người này thì hơn.
Mạc Phong không chút để ý đến Lâm Điều mà lập tức xuất kiếm đuổi theo Ngọc Huyền.
Chương 57: Trông vào số mệnh
Bên kia A Hổ liền tức giận nói: “Hắn lúc đó, giống như kẻ điên lao vào muốn chém g·iết đại ca. Hắn là cái thá gì?”
Hắn thở dài, giao chuyện này cho A Hổ xử lý quả nhiên là không ổn.
Ngay sau đó, chớp mắt hắn đã bị Ngọc Huyền tóm đi chạy vào thông đạo bên trong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.