Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Bế tắc
“Lẽ nào mộ đạo chính là nằm trong sơn cốc này?”
Nhưng chắc chắn sau chuyến này, Lâm gia đã định sẵn chỉ có một kết cục. Đó là c·ái c·hết.
Tức hắn hiện tại chính là lành ít dữ nhiều.
“Kết quả còn không phải do đám người các ngươi lương thực dự trữ trên đường sớm ăn hết.”
“Còn hiện tại, tất cả nghỉ ngơi một giấc đi. Ta sẽ thức lại canh chừng.”
Mạc Phong gật đầu nói: “Ta cũng đang muốn nói đến việc này.”
Người này ánh nhìn như chim ưng, nét mặt kiên định, thân mặc hắc thiết giáp, đầu đội mũ trụ, hông đeo một thanh đao cổ, vỏ đao được làm từ Hoàng Đồng.
A Hổ liền một vẻ thất vọng. Hắn tin tưởng Mạc Phong tuyệt đối. Đến cả y hiện tại cũng chỉ có thể dùng hi vọng để dành cho Trần An.
Đặc biệt, trên vai của y là một con chim ưng đang không ngừng nhìn về hướng của đám người Lâm gia.
“Hiện tại, các ngươi cũng thấy. Thi khí trong trận pháp không biết đến bao giờ mới tán đi, thậm chí là vĩnh viễn không tán đi.”
Mạc Phong nhìn chằm chằm vào thi khí nơi hắc ngọc quan kia. Nó đã cứ như vậy suốt hơn một ngày trời, không biết đến bao giờ thi khí này mới tán đi.
“Hiện tại ba người các ngươi ăn lương thực của bọn ta mới tạo thành tình huống này.”
Hắn cũng đã thử tìm kiếm manh mối khác trong căn phòng này. Kết quả vẫn không có gì khác.
Lâm Chung trước tiên liền hỏi lại để xác nhận mình không nghe nhầm: “Tiền bối, ngươi xác định là chỉ còn hai ngày lương thực?”
“Vì thế, chúng ta chỉ có tổng cộng tám căn phòng cần tìm kiếm. Hai bọn ta mỗi người hai phòng, các ngươi mỗi người một phòng.”
Long Ảnh quân là một đạo quân của triều đình. Nhưng không thuộc về bất cứ tướng quân nào quản hạt. Chỉ nghe duy nhất mệnh lệnh của Hoàng thượng.
Ở căn phòng quẻ Ly, Hậu Thiên Bát quái, đám người Mạc Phong đang ngồi tại chỗ ăn lương khô.
“Khi tới mộ đạo này vẫn còn đủ ăn trong một tuần.”
A Hổ lập tức liền nói: “Ta cũng thức. Các ngươi mau ngủ đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Phong cau mày nói: “Ban đầu chúng ta mang lương thực đủ cho ba người ăn trong một tháng.”
Đám người Lâm gia cũng biết thể lực của mình kém hơn A Hổ và Mạc Phong rất nhiều. Cũng không tự rước nhục mà đi nghỉ ngơi. Hiện tại, quan trọng nhất chính là tìm được lối ra.
Người này chính là Đổng Trọng, Phó thống lĩnh Long Ảnh quân.
“Nửa ngày, tối đa là nửa ngày. Ngày mai, tất cả đều phải tới các căn phòng khác tìm kiếm.”
Lâm Điều sau khi chịu sự đả kích của việc gia gia mất, hắn đã thành thục rất nhiều. Lúc này, trong ba người Lâm gia vậy mà lại là người bình tĩnh nhất nói: “Tiền bối, nếu vậy trong ta phải mau chóng tìm đường ra.”
Nhìn lượng lương khô còn lại trong túi càn khôn, Mạc Phong nói: “Chúng ta chỉ còn lương khô đủ ăn cho hai ngày.”
Lâm Khan liền gượng gạo, lời Mạc Phong nói quả thật đúng. Bọn họ lần đầu đi xa chịu khổ như vậy, trên đường đi nếu không phải là trong rừng, thì cũng là trên sông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Đình Quyết lẩm bẩm: “Tại sao, ký hiệu của cô ta đến đây thì lại đứt đoạn?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng rốt cuộc, làm thế nào cái thứ thi khí đáng ghét kia mới tán đi.
“Cửa Bắc và Nam đóng chặt không thể đi được. Có lẽ phải giải được trận pháp này nó mới mở ra.”
Chương 74: Bế tắc
“Chúng ta không thể đặt cược mạng sống vào nó được.”
Ăn uống đều là khắc khổ. Đám thanh niên trẻ tuổi như bọn họ, ăn mỗi lương khô đã không thể chịu nổi. Cũng vì thế mà lương thực của bọn họ chưa tới Vị Long thành đã hết trắng.
A Hổ tới bên cạnh Mạc Phong hỏi: “Phong ca, lâu vậy rồi không thấy Trần An quay lại. Lẽ nào...”
Lúc này, Đổng Trọng cau mày nhìn theo đám người Lâm gia. Không ai biết hiện tại hắn ta đang nghĩ gì.
Giống như Trần An, hắn đã nghiền ngẫm bốn bức điêu khắc trên tường kia rất lâu và có thể khẳng định đáp án Tân Mão là hoàn toàn chính xác.
Hắn cũng đã thử lại với tất cả các căn phòng còn lại, kết quả hiện tại tất cả các trận pháp đều bị thi khí chặn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, phía sau đoàn người của Lâm gia một bóng đen lướt qua dừng lại sau một gốc cây trong rừng.
Cùng lúc này, ở con sông bên ngoài mộ đạo. Lâm Đình Quyết cùng đám người Lâm gia đang ở trên bè trôi theo chiều nước chảy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Phong liền vỗ đầu hắn nói: “Đừng nói gở.”
“Quẻ Ly này không cần ở lại nữa.”
Lời này giống như sét đánh bên tai đám người Lâm gia khiến họ đồng thanh hoảng hốt: “Cái gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.