Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Lần đầu săn mộ (1)
Dùng chân cũng có thể nghĩ ra được có điều mờ ám.
Trần An thấy vậy liền ngại ngùng hỏi: "Cái này là bùa hộ mệnh à? Có thể cho ta một cái không?"
A Hổ thì hừ một tiếng như Trần An vừa mới hỏi một câu rất ngu ngốc vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nghe nói lệnh bài này mỗi đời có không tới mười tấm, chứng minh cho quyền thừa kế quyền lực và hiệu lệnh người của Trần gia. Thậm chí nghe nói nó còn có công năng đặc biệt ở dưới mộ."
Trần An vội vàng lấy ra, phía sau tấm lệnh bài là một chữ Thuận Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi, Mạc Phong liền gọi Trần An đến phía trước cùng hắn với A Hổ phá tường đất.
Cảm thấy chuyện này vẫn không đúng lắm, nhưng hắn chỉ đành gác lại phía sau. Hắn không lo được nhiều đến vậy, tùy cơ ứng biến, quân đến tướng chặn, nước tới đất ngăn.
Trần An liền một vẻ cười khổ ngắc ngứ không biết nói sao, thì người thiếu niên kia lại nói: "Đều là chung mục đích cả. Đã bám theo đến đây rồi thì đi theo bọn ta đi."
Đọc đến đây, Trần An liền thấy có gì đó không đúng, chữ Minh này hắn từng thấy ở đâu đó rồi.
Mạc Phong lắc lắc đầu, ngoảnh sang hướng Trần An thử xem hắn có ý tưởng gì không.
Lúc này, Trần An mới để ý phía trước là đường cụt, hắn mới buột miệng nói: "Đường cụt rồi, làm sao đây?"
" Nên khi Trần Minh tiền bối lên làm gia chủ, đã ghép tên cha vào phía trước và khắc lên lệnh bài gia truyền để tưởng nhớ."
Trần An liền cũng có chút ảm đạm. Thật không ngờ, dự đoán của hắn trước đó là đúng. Xem ra tiệm thuốc hẳn vẫn còn manh mối, hắn dự định sau vụ này sẽ đi vay tiền trở về mua lại.
Quần áo thì rất giản đơn, chỉ có một bộ võ phục của võ viện đã bạc màu.
Trần An nhìn một chút thử nói, dường như hắn lo sợ nói cái gì ngu ngốc A Hổ sẽ đập hắn vậy: "Chúng ta có thể đào phía dưới bức tường không?"
"Đúng vậy. Chữ Thuận Minh trên lệnh bài là chỉ tổ tiên của Trần gia."
Ước chừng đã quá nửa canh hai, hai người kia mới dừng lại trước một cửa sơn động.
Loại kiếm này thường được dùng nhiều vào thời Tây Sơn ở kiếp trước. Không ngờ ở thời đại này vậy mà đã xuất hiện.
Người thiếu niên kia không quay lại nhìn Trần An nhưng dường như cũng biết hắn đang làm gì, liền nói: "Không cần nhìn, hắn tên là A Hổ, người Chiêm."
Thử nghĩ mà xem đêm hôm khuya khoắt, tự dưng có một người lén lút theo sau hai người khác đi ra khỏi cổng thành.
Mạc Phong liền lấy ra 2 lá bùa bằng ngọc bích, phía trên dập chữ Triện rất cổ xưa đưa cho A Hổ một cái.
Đi trong sơn động ước chừng đã khá lâu, Mạc Phong liền ra hiệu dừng lại, cầm đuốc ngồi xuống nói: "Đường trong động vừa rồi mặc dù có chút ẩm thấp nhưng vẫn dễ đi. Chứng tỏ đường này là có người cố tình làm, xem ra chúng ta đã đi đúng hướng. Nhưng từ đây xuống dưới sợ rằng không còn dễ dàng như vậy nữa."
Sau khoảng một nén nhang, cảm giác vẫn không phá được, Mạc Phong liền nói: "Tường này đã được trận pháp gia trì, dù đã qua nhiều năm trận pháp yếu đi rất nhiều."
Trần An liền gật đầu nói: "Ta tên Trần An, gia đình trước kia ở Phụng Thê trấn, mở tiệm thuốc."
Trần An thấy vậy nhớ lại cuốn sách hắn đọc hồi chiều, liền có chút đoán mò: "Làm nghề săn mộ?"
"Kiếm của hắn được chế tác đặc biệt dành cho thủy quân. Nhìn hắn như vậy, nhưng chỉ hơn ngươi có vài tuổi thôi. Ta tên Mạc Phong, là người Cổ Dung thành. Nói một chút về ngươi đi."
Trần An lúc này mới để ý, thì ra bức tường phía trước rất khác, rõ ràng là được người khác tạo dựng lên.
Người đang giơ đuốc lên trước mặt Trần An thì lại dễ nhìn hơn nhiều. Đó là một người trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú.
"Thật đáng tiếc, Trần gia năm đó còn từng huy hoàng vang danh thiên hạ. Về sau có tin đồn di cư đến Phụng Thê trấn, đến bây giờ vậy mà suy thoái phải đi mở tiệm thuốc, thậm chí người thừa kế còn không biết chút gì về gia tộc."
Trần An cảm giác hai người này thủ pháp rất thành thạo, giống như không phải lần đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi nghe thấy hai người huynh đệ kia nhẹ nhàng tỉnh dậy lén ra ngoài, Trần An cũng lập tức theo sau.
Chữ Minh trong này giống y hệt với chữ Minh trong tên Trần Minh.
Đêm đến, Trần An nhắm mắt nhưng không ngủ.
Mạc Phong vẫn còn có chút điều không muốn nói với Trần An, vì những chuyện năm đó quan hệ rất phức tạp, còn liền quan đến hoàng thân quốc thích. Nhưng ít nhất đến ngày nay có thể giữ lại một phần huyết mạch Trần gia, xem như là triều đình đã có chút nương tình.
Ra khỏi thành, hai người kia liền đốt đuốc đi vào rừng, rẽ thẳng hướng Đông.
Mạc Phong liền rất tập trung về phía trước nói: "Lệnh bài của ngươi còn tốt hơn cái Khởi Linh phù này nhiều. Bảo quản cho tốt."
Chương 8: Lần đầu săn mộ (1)
Nhưng lúc này, người đại hán kia lên hừ lạnh, đẩy kiếm vào mạnh hơn, may mắn người thiếu niên kia cản lại. Người này từ tốn cười nhã nhặn nói: "Ngươi tên Trần An?"
" Nếu không phải lệnh bài này chỉ người có huyết thống mới có thể sử dụng, ta còn định c·ướp về nghiên cứu không chừng."
Mạc Phong gật đầu tiếp tục vừa dẫn đường trong sơn động ẩm thấp vừa nói:
Mạc Phong vừa chuẩn bị đồ đạc vừa nói: "Ngươi không thể tiếp thu chút trình độ nào của tổ tiên à?"
Vừa đi theo hai người kia, Trần An liền vừa nhìn kiếm của người đại hán kia. Kiếm của hắn được chế tác rất tinh xảo. Chuôi kiếm làm từ đồi mồi. Vỏ kiếm được cẩn hạt san hô và mã não. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn động này nằm ở một chỗ rất heo hút, lại không có đường đi, bọn họ nãy giờ đều là leo núi mà lên. Rừng thông rậm rạp, sơn động này vì thế sẽ rất khó phát hiện.
Trần An cũng không khỏi bàng hoàn, một phòng của bọn hắn có bao nhiêu người chứ, không tới 100 cũng phải có 80 người. Vậy mà người này còn có thể nhớ tên và mặt hắn.
Cứ như vậy, Trần An cần phải duy trì một khoảng cách an toàn cố định đủ để bọn họ không phát hiện ra.
Mạc Phong liền bảo A Hổ và Trần An mỗi người đốt một ngọn đuốc, xung quanh liền sáng hơn rất nhiều cái động này vậy mà cũng khá lớn. Cây leo mọc rậm rịt khắp trên vách động.
Hai người kia lúc này nhìn xung quanh một đợt, dường như xác định không có ai liền đi thẳng vào trong sơn động.
Người đại hán kia cũng liền không đành lòng buông kiếm xuống.
Cũng may, Cổ Dung thành là thành lớn. Mặc dù đã là đêm nhưng vẫn rất đông đúc tấp nập nên Trần An cũng không gây chú ý.
Trần An liền nuốt nước bọt trước tiên mở miệng làm hòa: "Hai vị huynh đệ, ta chỉ đi lạc thôi. Không có gì thì ta quay về a, chúc hai vị một đêm phát tài."
Hắn chợt nhớ ra, đó là ở trên lệnh bài gia truyền.
Lúc này, hắn mới nhìn rõ vật ở cổ mình là một thanh kiếm bóng loáng. Lưỡi kiếm này sắc bén lạ thường, còn được gọi là kiếm cong.
Trần An cũng không vội vàng đợi một lúc liền từ một gốc cây đi ra rồi bám theo đi vào trong.
Trần An gật đầu lấy ra chiếc lệnh bài gia truyền, Mạc Phong cầm nhìn một chút. Gật đầu nói: "Thật không ngờ đấy. Ngươi có hiểu chút gì về tổ tiên nhà ngươi không?"
Nói đến đấy, lần đầu hắn thấy Mạc Phong chú ý tới hắn, ánh mắt vô cùng chăm chú. Mạc Phong liền dừng lại nhìn hắn ngắm nghía một hồi nói: "Ngươi xác định là Trần gia Phụng Thê Trấn? Có lệnh bài không?"
Nhưng khi hắn vừa bước vào sơn động, cảm giác có vật kim loại đã làm cổ hắn rướm máu. Một ngọn đuốc từ từ được đưa lên gần mặt hắn. Sức nóng của ngọn đuốc làm hắn có chút khó chịu.
Nhưng không có chút nào non nớt của tuổi trẻ mà còn cho Trần An cảm giác người này vô cùng bình tĩnh và trầm ổn.
Trần An ngạc nhiên, không biết tại sao y biết tên của mình.
Nếu không phải kỹ nghệ đại tông sư ra tay, tuyệt đối không thể làm ra một thanh kiếm như thế.
"Trần Thuận tiền bối là người đầu tiên của trần gia bước vào nghề săn mộ. Nhưng lại rực rỡ nhất trong tay con trai ông ấy là Trần Minh."
Hắn mới vỗ đầu một cái, quả thật hắn vừa hỏi một câu rất ngu ngốc, không phải đây đã tới khu vực chính rồi sao.
A Hổ vác búa lên nói: "Ta không tin không phá được. Tiếp tục đi."
Hắn không dùng đuốc để tránh bị lộ dấu vết, vì thế chỉ có thể tự mò mẫm dưới ánh trăng.
Người thiếu niên kia lại cười nhẹ, gương mặt như mang theo xuân phong khiến người ta vô cùng dễ chịu nói: "Đi lạc mà mang theo quốc xẻng à?"
Cứ duy trì như vậy đến gần một canh giờ sau, bọn họ mới đi đến cổng Bắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng chưa kịp hỏi lại, người thiếu niên kia liền trả lời luôn câu hỏi của hắn: "Cùng ngủ trong một phòng, có chút quen mặt."
Người đang kề kiếm vào cổ Trần An là một người đại hán cao lớn. Hắn cao hơn Trần An cả một cái đầu, râu ria lồm xồm. Mặc dù trên thân mặc một bộ võ phục nhưng cũng không thể dấu được cơ bắp của hắn.
"Nhưng chúng ta chưa tu luyện nội công. Rất khó phá vỡ, nghĩ một cách khác đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.