Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Nếu sợ hãi cái c·h·ế·t, sao có thể tự nắm được sinh tử?
Nhưng Trần An lúc này đã biến mất khỏi tầm nhìn của kẻ dùng đao.
Phía sau người kiếm tu đã cố gắng đuổi hết sức, nhưng chỉ còn cách một bước là có thể tóm được áo của Trần An. Nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ đành bất lực nhìn người thiếu niên đáng sợ này rơi xuống vách núi.
Trần An không có thời gian suy nghĩ, hắn lập tức lấy tay phải bưng lấy v·ết t·hương vô cùng nặng ở bụng trái.
Trần An biết chính mình vừa dùng Ảnh Bộ, vừa dùng Mộ Huyền tiễn chẳng mấy chốc chân khí sẽ cạn kiệt. Phải tìm một đối sách khác.
Một thang kiếm sáng loáng của người kiếm tu kia lướt qua mặt hắn, thậm chí chính mình còn cảm giác được sự sắc bén khiến da mặt không khỏi có chút xót.
Trần An lập tức liền nhảy lên quay người ngược lại nhìn thẳng về hướng đang chạy tới của người kiếm tu. Hắn phi đi Trầm Mộc kiếm trong tay xé gió về cổ họng của người kia.
Tình huống cấp bách, Trần An chỉ đành vận chân khí bảo hộ Mộ Huyền tiễn ở tay trái giơ lên chặn lấy vùng cổ.
May có mộ huyền tiễn giúp hắn giảm lực, nếu không cánh tay trái này mới hồi phục chưa được bao lâu liền lại bị phế.
Nhưng sự khác biệt ở thế giới này, đó là nằm ở bộ pháp được sự hỗ trợ của chân khí. Chính chân khí cách biệt của họ đã bù lại kinh nghiệm đi rừng yếu kém. Khiến khoảng cách của giữa Trần An với bọn họ không chênh lệch quá nhiều.
Nhưng lúc này một tiếng xé gió phía sau kích thích sự phản xạ nhạy bén của Trần An.
Nhưng hắn biết nguy hiểm còn chưa kết thúc, chính mình chớp thời cơ dùng tay bật dậy tiếp tục chạy.
Trong một khoảnh khắc, Trần An đã đâm chính xác đoản kiếm xuyên qua cổ họng của hắc y nhân khiến hắn vô lực mà buông đao.
Một canh giờ sau, Trần An đang dùng hết tốc lực vận dụng Ảnh Bộ mà chạy đi trong rừng.
Nhưng hiện tại, không có Trầm Mộc kiếm hắn còn có thể làm gì nữa đây?
Trần An lúc này khắp người luy luy v·ết t·hương, đang đứng trên sợi dây của Mộ Huyền Tiễn giăng qua hai tán cây cao hơn khác.
Hắn không tránh không né, trực tiếp quay người lại, từ trong ống tay áo ướt đẫm máu tươi, một thanh đoản kiếm nhây nhớt máu đỏ trượt xuống.
Trần An vừa chạy vừa ước lượng khoảng cách giữa hai người phía sau. Cảm thấy khoảng cách giữa người kiếm tu cùng hắc y nhân dùng đao đã vừa đủ.
Thân thể của người phụ nữ kia liền cứ như vậy rơi xuống đất. Nam nhân cầm đao liền tức giận một đao chém đổ thân cây.
Chương 95: Nếu sợ hãi cái c·h·ế·t, sao có thể tự nắm được sinh tử? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối địch với ba người hắn chắc chắn chỉ có con đường c·hết. Đối đầu với hai người, mà còn Trầm Mộc kiếm hắn còn có phần thắng.
Hắn biết, trò này sẽ không thể sử dụng lần thứ hai nên ngay sau khi cây b·ị c·hém đổ, đã lập tức thu lại Mộ Huyền Tiễn chạy đi.
Quân đội Mỹ năm xưa trên chiến trường miền Nam còn phải khóc thét vì khả năng đánh du kích của Việt Nam.
Người kiếm tu liền giật mình không kịp phản ứng muốn tránh đi cũng đã không kịp.
Mắt thấy kiếm của mình đã sắp xuyên qua cổ họng của kẻ địch, thì một tiếng hô lớn vang lên: “Tránh ra.”
Khi đao chỉ còn cách dạ dày của Trần An chưa đến một ly, nó liền dừng lại. Hắc y nhân liền vô lực mà ngã xuống. Mắt hắn vẫn trừng trừng không tin vào sự thật này.
Thậm chí hắn còn cảm giác được cái lạnh do gió thổi qua v·ết t·hương tới dạ dày. Cảm nhận được chính ruột bên trong cơ thể của mình đang không ngừng rung lắc theo nhịp chạy.
Cuối cùng, Trần An đã không thể chống đỡ được nữa mà b·ất t·ỉnh ngã gục xuống, mặc kệ thân thể lăn theo vách núi. Phía trước là vực sâu tuyết phủ mây mù, Trần An liền cứ như vậy mà lăn xuống không hề hay biết.
Con người trong tuyệt cảnh, chính mình càng phải bình tĩnh. Bình tĩnh mới có thể chém ra một con đường sống. Mất bình tĩnh mà hoảng sợ, càng không có cơ hội được sống.
Người nam nhân cầm đao thấy thế liền nhắc nhở: “Tỷ tỷ, cẩn thận chút. Hắn cảnh giới thấp nhưng cũng nhiều trò ranh mãnh. Chớ bất cẩn.”
Hơn nữa, Trần An cũng đã không còn v·ũ k·hí. Trầm Mộc kiếm đã b·ị đ·ánh chệch đi đâm vào một gốc cây ở gần đó. Hắn không có cơ hội lấy lại.
Tay trái đau nhức, máu tươi không ngừng dọc theo tay mà chảy xuống. Vết thương sâu đến bằng mắt thường có thể nhìn rõ cả xương trắng. Nhưng hai người một kiếm một đao vẫn không hiểu vì sao Trần An vẫn có thể tiếp tục duy trì tốc độ.
Trần An cảm nhận rất rõ ràng chuôi của thanh đoản kiếm mà nắm chặt. Hắn xoay ngược đoản kiếm lập tức căn chỉnh thời gian.
Nhưng chưa dừng ở đó, không biết từ khi nào hắc y nhân kia đã chộp được thanh đao, lúc này hắn với tốc độ cực hạn đang một lần nữa muốn lấy thủ cấp của Trần An.
Trần An hồi nãy chính là trực tiếp liều mạng. Hắn đánh cược đao của hắc y nhân nhanh, hay kiếm của mình nhanh. Hắn muốn cược, thử xem là ai c·hết trước.
Trần An thuộc q·uân đ·ội chủ lực, kỹ thuật đánh du kích nghiền ngẫm vài chục năm. Đi đường rừng sợ rằng còn thuận chân hơn cả đường đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An luôn để ý khoảng cách giữa chính mình với hai người phía sau. Biết việc phải đối đầu trực diện là không thể tránh khỏi.
Nhưng khi đầu của nàng chỉ mới vọt qua khỏi tán cây, một lưỡi kiếm liền xoẹt qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này tu luyện công pháp tà đạo, lấy máu người tế đao. Vì thế, mỗi một đao của hắn đều vô cùng hung tà.
Người cầm đao phát hiện Trần An đã chạy đi liền hét lớn với người kiếm tu bên dưới: “Hắn chạy rồi. Truy.”
Đường núi gồ ghề, cây cối rậm rạp cùng những cây leo chằng chịt dưới đất. Nhưng với hắn chỉ giống như thả hổ về rừng.
Người phụ nữ dùng song chủy thủ không chút do dự đuổi tới chỉ bằng vài bước công phu đã trèo lên đến gần tán cây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoái đao của hắc y nhân chém tới trực tiếp cắt đứt quần áo của hắn. Da thịt yếu ớt vùng sườn bụng cũng không thể chịu đựng nổi một đao sắc bén mà để thoải mái cắt qua tiến vào.
Hắc y nhân lúc này ước chừng khoảng cách đã đủ, hắn lập tức thi triển khoái đao của mình ở tốc độ cực hạn.
Trần An ngước nhìn lên cao thấy từng tán cây rậm rạp. Rất nhanh trong đầu hắn định hình ra được một cách. Mộ Huyền tiễn được bắn ra kéo hắn chốc lát bay lên tán cây cao.
Người bên dưới cầm kiếm nhìn lên trên phát hiện Trần An đang chạy trốn liền vận dụng bộ pháp đuổi theo.
Chính ngươi còn sợ hãi c·ái c·hết, sao có thể tự quyết định sinh tử của chính mình?
Dưới một đao với tốc độ cực hạn của hắc y nhân, mộ huyền tiễn liền vỡ vụn. Lực phản trấn đẩy đi lăn một đoạn dài trên mặt đất, tay trái cũng vì thế mà chịu một đao.
Chính mình cảm giác như sắp không thể chống đỡ được nữa, máu tươi xối xả chảy ra ngoài như chọc tiết lợn ướt hết y phục của hắn.
Hắn liền chân trái đạp đất, cả người hạ thấp tư thế xoay người cách mặt đất chỉ khoảng chục phân.
Nàng gật đầu, không chút b·iểu t·ình mà muốn lao xuyên qua tán lá lên trên tìm Trần An.
Lại phối hợp với Mộ Huyền Tiễn khiến hắn khi thì chạy trên mặt đất, khi thì đu dây trên cao, khi thì xoài người trượt trên lớp cỏ.
Trần An lúc này dừng lại, gương mặt lạnh lẽo vô hồn, với từng đợt gió xào xạc lá cây thổi qua làm đau buốt da thịt hắn.
Hắn lúc này thậm chí đi còn có chút khó khăn, mất máu quá nhiều khiến thần trí không được tỉnh táo. Trần An lập tức liền nhẹ cắn đầu lưỡi cố gắng duy trì.
Đao lần này không phải lấy thủ cấp của Trần An nữa, mà nó chính là muốn c·hém n·gười hắn thành hai nửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trầm Mộc kiếm chớp mắt bị đẩy chệch đi. Trần An không kịp suy nghĩ gì nhiều chỉ định quay lưng bỏ chạy.
Nàng hai mắt liền trợn tròn nhìn gương mặt một thiếu niên không chút biểu cảm do dự cùng hỗn loạn khi chém đứt yết hầu của nàng.
Máu tươi bắn tung tóe từ từ qua tán lá chảy xuống.
Người kiếm tu nghĩ tới điều gì liền lập nghiêng đầu. Một thanh đao liền phi chéo cách cổ hắn chỉ vài phân đâm thẳng vào chính giữa thân của Trầm Mộc kiếm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.